Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 57: Lên phòng gặp mặt!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sặc tập hai!Âu Dương Thiên Thiên ho tiếp vài tiếng nhẹ nữa, cô cầm ly nước lên che mặt, cảm giác xấu hổ tràn lan lên khắp người.Trời ạ, Âu Dương Vô Thần! Anh làm cái quái gì mà để hiểu lầm ghê vậy? Tuy là Âu Dương Thiên Thiên thích anh, nguyện vọng của cô ấy là muốn làm bạn gái anh thật, nhưng mà... anh không thích cô ấy thì đừng làm những điều mập mờ như thế, tên khốn nạn!Âu Dương Thiên Thiên âm thầm chửi người đàn ông dài mấy tập sớ, cô để ly nước xuống bàn, nhìn lại Kỳ Ân thì thấy ánh mắt cô ấy có chút thất vọng cùng câu hỏi:- Vậy... em không phải là bạn gái của cậu chủ thật sao? Thật đáng tiếc!Âu Dương Thiên Thiên: "..."Có cái gì để đáng tiếc chứ? Tôi đang vui còn không kịp, chị đừng xúi bậy tôi lao đầu vào chỗ chết!Bạn gái? Chị ráng đợi tôi thêm vài kiếp nữa đi, cái mộng tưởng của chị và Âu Dương Thiên Thiên thật giống nhau đấy, mơ mấy cái xa vời không hà!- Em ăn xong rồi, bây giờ em lên phòng anh ấy đây. Chị muốn ăn gì thì ăn nhé, cứ tự nhiên đi ạ! - Lảng tránh vấn đề một cách nhanh chóng, cô đứng dậy, rời đi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Ân.Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, cô thở dài 1 hơi, thật sự sắp tổn thọ với mấy người này rồi, có cái gì đáng để thích ở tên đó chứ? Anh ta ngoài cái đẹp trai, nhà giàu ra thì còn cái gì nữa?"..."À nhưng mà, nói thế thì đúng là mẫu người lí tưởng của chị em rồi! Bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền mà!Nhưng... anh ta không phải gu của cô! Quan trọng là ở đó. Cái tính cách đúng tệ luôn ạ! Nhìn là phát ghét.Âu Dương Thiên Thiên đi lên lầu, cô lần mò đến thư phòng của Âu Dương Vô Thần, cẩn thận gõ cửa.Đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng người cho phép, cô mới mở cửa đi vào.Nhìn Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế, ánh mắt đang chăm vào một tập tài liệu, Âu Dương Thiên Thiên có chút khép nép, lên tiếng:- Anh hai, anh gọi em có việc gì sao?Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn lên, thấy cô gái đứng trước mặt, lạnh nhạt hỏi một câu:- Ăn xong rồi?Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, gật đầu đáp:- Ừm, ăn xong rồi.Nghe vậy, người đàn ông với tay, cầm một tập giấy khác bên cạnh, đưa đến trước mặt cô, nói:- Xem qua cái này một chút. Tôi muốn nghe ý kiến của cô!Âu Dương Thiên Thiên tiến đến, cô nhận lấy bản tập trên tay anh, ngơ ngác hỏi:- Đây là cái gì?Cô lật lật mấy trang giấy, nhìn toàn chữ với chữ, cứ như là quyển kinh vậy, bảo cô cho ý kiến gì về cái này chứ?Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh chớp mắt, nói:- Bảo cô đọc thì đọc đi. Đọc hết rồi biết sẽ phải làm gì.Âu Dương Thiên Thiên: "...."Nói câu muốn bay tới đánh!Trả lời cái kiểu gì đấy? Bình thường đã khốn nạn với cô lắm rồi, ăn xong 1 bữa cơm càng khốn nạn hơn!Chề môi, Âu Dương Thiên Thiên xoay người, cô đi tới chỗ ghế, ngồi xuống, mở trang giấy đầu tiên ra bắt đầu đọc! Ừ, bảo đọc thì đọc, để cô xem anh đưa cho cô cái trò gì đây!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sặc tập hai!Âu Dương Thiên Thiên ho tiếp vài tiếng nhẹ nữa, cô cầm ly nước lên che mặt, cảm giác xấu hổ tràn lan lên khắp người.Trời ạ, Âu Dương Vô Thần! Anh làm cái quái gì mà để hiểu lầm ghê vậy? Tuy là Âu Dương Thiên Thiên thích anh, nguyện vọng của cô ấy là muốn làm bạn gái anh thật, nhưng mà... anh không thích cô ấy thì đừng làm những điều mập mờ như thế, tên khốn nạn!Âu Dương Thiên Thiên âm thầm chửi người đàn ông dài mấy tập sớ, cô để ly nước xuống bàn, nhìn lại Kỳ Ân thì thấy ánh mắt cô ấy có chút thất vọng cùng câu hỏi:- Vậy... em không phải là bạn gái của cậu chủ thật sao? Thật đáng tiếc!Âu Dương Thiên Thiên: "..."Có cái gì để đáng tiếc chứ? Tôi đang vui còn không kịp, chị đừng xúi bậy tôi lao đầu vào chỗ chết!Bạn gái? Chị ráng đợi tôi thêm vài kiếp nữa đi, cái mộng tưởng của chị và Âu Dương Thiên Thiên thật giống nhau đấy, mơ mấy cái xa vời không hà!- Em ăn xong rồi, bây giờ em lên phòng anh ấy đây. Chị muốn ăn gì thì ăn nhé, cứ tự nhiên đi ạ! - Lảng tránh vấn đề một cách nhanh chóng, cô đứng dậy, rời đi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Ân.Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, cô thở dài 1 hơi, thật sự sắp tổn thọ với mấy người này rồi, có cái gì đáng để thích ở tên đó chứ? Anh ta ngoài cái đẹp trai, nhà giàu ra thì còn cái gì nữa?"..."À nhưng mà, nói thế thì đúng là mẫu người lí tưởng của chị em rồi! Bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền mà!Nhưng... anh ta không phải gu của cô! Quan trọng là ở đó. Cái tính cách đúng tệ luôn ạ! Nhìn là phát ghét.Âu Dương Thiên Thiên đi lên lầu, cô lần mò đến thư phòng của Âu Dương Vô Thần, cẩn thận gõ cửa.Đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng người cho phép, cô mới mở cửa đi vào.Nhìn Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế, ánh mắt đang chăm vào một tập tài liệu, Âu Dương Thiên Thiên có chút khép nép, lên tiếng:- Anh hai, anh gọi em có việc gì sao?Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn lên, thấy cô gái đứng trước mặt, lạnh nhạt hỏi một câu:- Ăn xong rồi?Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, gật đầu đáp:- Ừm, ăn xong rồi.Nghe vậy, người đàn ông với tay, cầm một tập giấy khác bên cạnh, đưa đến trước mặt cô, nói:- Xem qua cái này một chút. Tôi muốn nghe ý kiến của cô!Âu Dương Thiên Thiên tiến đến, cô nhận lấy bản tập trên tay anh, ngơ ngác hỏi:- Đây là cái gì?Cô lật lật mấy trang giấy, nhìn toàn chữ với chữ, cứ như là quyển kinh vậy, bảo cô cho ý kiến gì về cái này chứ?Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh chớp mắt, nói:- Bảo cô đọc thì đọc đi. Đọc hết rồi biết sẽ phải làm gì.Âu Dương Thiên Thiên: "...."Nói câu muốn bay tới đánh!Trả lời cái kiểu gì đấy? Bình thường đã khốn nạn với cô lắm rồi, ăn xong 1 bữa cơm càng khốn nạn hơn!Chề môi, Âu Dương Thiên Thiên xoay người, cô đi tới chỗ ghế, ngồi xuống, mở trang giấy đầu tiên ra bắt đầu đọc! Ừ, bảo đọc thì đọc, để cô xem anh đưa cho cô cái trò gì đây!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Sặc tập hai!Âu Dương Thiên Thiên ho tiếp vài tiếng nhẹ nữa, cô cầm ly nước lên che mặt, cảm giác xấu hổ tràn lan lên khắp người.Trời ạ, Âu Dương Vô Thần! Anh làm cái quái gì mà để hiểu lầm ghê vậy? Tuy là Âu Dương Thiên Thiên thích anh, nguyện vọng của cô ấy là muốn làm bạn gái anh thật, nhưng mà... anh không thích cô ấy thì đừng làm những điều mập mờ như thế, tên khốn nạn!Âu Dương Thiên Thiên âm thầm chửi người đàn ông dài mấy tập sớ, cô để ly nước xuống bàn, nhìn lại Kỳ Ân thì thấy ánh mắt cô ấy có chút thất vọng cùng câu hỏi:- Vậy... em không phải là bạn gái của cậu chủ thật sao? Thật đáng tiếc!Âu Dương Thiên Thiên: "..."Có cái gì để đáng tiếc chứ? Tôi đang vui còn không kịp, chị đừng xúi bậy tôi lao đầu vào chỗ chết!Bạn gái? Chị ráng đợi tôi thêm vài kiếp nữa đi, cái mộng tưởng của chị và Âu Dương Thiên Thiên thật giống nhau đấy, mơ mấy cái xa vời không hà!- Em ăn xong rồi, bây giờ em lên phòng anh ấy đây. Chị muốn ăn gì thì ăn nhé, cứ tự nhiên đi ạ! - Lảng tránh vấn đề một cách nhanh chóng, cô đứng dậy, rời đi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Ân.Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, cô thở dài 1 hơi, thật sự sắp tổn thọ với mấy người này rồi, có cái gì đáng để thích ở tên đó chứ? Anh ta ngoài cái đẹp trai, nhà giàu ra thì còn cái gì nữa?"..."À nhưng mà, nói thế thì đúng là mẫu người lí tưởng của chị em rồi! Bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền mà!Nhưng... anh ta không phải gu của cô! Quan trọng là ở đó. Cái tính cách đúng tệ luôn ạ! Nhìn là phát ghét.Âu Dương Thiên Thiên đi lên lầu, cô lần mò đến thư phòng của Âu Dương Vô Thần, cẩn thận gõ cửa.Đợi đến khi bên trong truyền đến tiếng người cho phép, cô mới mở cửa đi vào.Nhìn Âu Dương Vô Thần ngồi trên ghế, ánh mắt đang chăm vào một tập tài liệu, Âu Dương Thiên Thiên có chút khép nép, lên tiếng:- Anh hai, anh gọi em có việc gì sao?Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn lên, thấy cô gái đứng trước mặt, lạnh nhạt hỏi một câu:- Ăn xong rồi?Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, gật đầu đáp:- Ừm, ăn xong rồi.Nghe vậy, người đàn ông với tay, cầm một tập giấy khác bên cạnh, đưa đến trước mặt cô, nói:- Xem qua cái này một chút. Tôi muốn nghe ý kiến của cô!Âu Dương Thiên Thiên tiến đến, cô nhận lấy bản tập trên tay anh, ngơ ngác hỏi:- Đây là cái gì?Cô lật lật mấy trang giấy, nhìn toàn chữ với chữ, cứ như là quyển kinh vậy, bảo cô cho ý kiến gì về cái này chứ?Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh chớp mắt, nói:- Bảo cô đọc thì đọc đi. Đọc hết rồi biết sẽ phải làm gì.Âu Dương Thiên Thiên: "...."Nói câu muốn bay tới đánh!Trả lời cái kiểu gì đấy? Bình thường đã khốn nạn với cô lắm rồi, ăn xong 1 bữa cơm càng khốn nạn hơn!Chề môi, Âu Dương Thiên Thiên xoay người, cô đi tới chỗ ghế, ngồi xuống, mở trang giấy đầu tiên ra bắt đầu đọc! Ừ, bảo đọc thì đọc, để cô xem anh đưa cho cô cái trò gì đây!