Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 65: Tối nay!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần ngồi vào bàn, người hầu ngay lập tức cho dọn thức ăn lên. Kỳ Ân cùng với nụ cười tiêu chuẩn đi tới, nhìn anh lên tiếng trước:- Cậu chủ, chào buổi sáng!Sau đó, cô quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, chào hỏi sau:- Nhị tiểu thư, chào buổi sáng!Âu Dương Thiên Thiên cười, đáp lại:- Chào buổi sáng!Kỳ Ân cúi đầu, lại hỏi tiếp:- Đêm qua cô ngủ có ngon không? Không lạ giường chứ ạ?Âu Dương Thiên Thiên: "..."Trời ạ, đừng dùng kính ngữ với cô, như thế sẽ tổn thọ mất!!!Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức lắc đầu, trả lời:- Không sao, em ngủ rất ngon. Mọi thứ đều tốt, chị không cần lo lắng!Kỳ Ân nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, lên tiếng:- Nếu có gì không tốt, tiểu thư có thể nói với tôi hoặc bất cứ người hầu nào, chúng tôi sẽ giải quyết tất cả. Vậy, bây giờ bữa sáng sẽ được mang lên, chúc tiểu thư và cậu chủ ngon miệng!Dứt lời, Kỳ Ân cúi đầu, sau đó dần lui xuống. Người hầu đứng sẵn xung quanh nhanh chóng đặt thức ăn lên bàn.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhìn Âu Dương Vô Thần vẫn 1 bộ mặt lạnh nhạt, liền hỏi:- Anh hai, hay là, sau này anh bảo Quản gia Kỳ và những người hầu khác không cần dùng kính ngữ với em được không? Như vậy, em có chút không quen lắm!Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, anh cầm nĩa và dao lên, nhẹ nhàng đáp:- Còn có lần sau? Cô muốn ở đây như vậy à?Âu Dương Thiên Thiên: "...."Chời má, cái thằng mất dạy. Mới sáng có cần cà khịa nhau thế không? Cô nói thôi mà làm gì đáp gắt vậy?Tưởng cô muốn ở lại đây chắc? Cô mới không thèm!!!!!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhìn cô gái với ánh nhìn chán ghét bắn về phía mình, nói:- Được rồi, lo ăn đi. Ngày đầu đến dự chương trình muốn trễ sao?Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, cô phồng môi, có chút không can tâm cầm nĩa và dao lên ăn sáng.Thế nhưng, lúc cô đang cắt lát bánh mì thành những miếng nhỏ để ăn thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngước mặt nhìn lên, cô chớp chớp mắt, hỏi:- Khoan đã, khi nãy anh nói.... ngày đầu đến dự chương trình? Không lẽ... hôm nay là ngày diễn ra show diễn thời trang ư?Âu Dương Vô Thần nghe hỏi, anh không nhanh không chậm gật đầu, trả lời:- Ừm, là tối nay, lúc 7h!Câu nói vừa dứt, Âu Dương Thiên Thiên bên cạnh rất bất ngờ, cô theo bản năng quay sang nhìn anh, thốt lên:- Hả?

Âu Dương Vô Thần ngồi vào bàn, người hầu ngay lập tức cho dọn thức ăn lên. Kỳ Ân cùng với nụ cười tiêu chuẩn đi tới, nhìn anh lên tiếng trước:

- Cậu chủ, chào buổi sáng!

Sau đó, cô quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, chào hỏi sau:

- Nhị tiểu thư, chào buổi sáng!

Âu Dương Thiên Thiên cười, đáp lại:

- Chào buổi sáng!

Kỳ Ân cúi đầu, lại hỏi tiếp:

- Đêm qua cô ngủ có ngon không? Không lạ giường chứ ạ?

Âu Dương Thiên Thiên: "..."

Trời ạ, đừng dùng kính ngữ với cô, như thế sẽ tổn thọ mất!!!

Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức lắc đầu, trả lời:

- Không sao, em ngủ rất ngon. Mọi thứ đều tốt, chị không cần lo lắng!

Kỳ Ân nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, lên tiếng:

- Nếu có gì không tốt, tiểu thư có thể nói với tôi hoặc bất cứ người hầu nào, chúng tôi sẽ giải quyết tất cả. Vậy, bây giờ bữa sáng sẽ được mang lên, chúc tiểu thư và cậu chủ ngon miệng!

Dứt lời, Kỳ Ân cúi đầu, sau đó dần lui xuống. Người hầu đứng sẵn xung quanh nhanh chóng đặt thức ăn lên bàn.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhìn Âu Dương Vô Thần vẫn 1 bộ mặt lạnh nhạt, liền hỏi:

- Anh hai, hay là, sau này anh bảo Quản gia Kỳ và những người hầu khác không cần dùng kính ngữ với em được không? Như vậy, em có chút không quen lắm!

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, anh cầm nĩa và dao lên, nhẹ nhàng đáp:

- Còn có lần sau? Cô muốn ở đây như vậy à?

Âu Dương Thiên Thiên: "...."

Chời má, cái thằng mất dạy. Mới sáng có cần cà khịa nhau thế không? Cô nói thôi mà làm gì đáp gắt vậy?

Tưởng cô muốn ở lại đây chắc? Cô mới không thèm!!!!!

Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhìn cô gái với ánh nhìn chán ghét bắn về phía mình, nói:

- Được rồi, lo ăn đi. Ngày đầu đến dự chương trình muốn trễ sao?

Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, cô phồng môi, có chút không can tâm cầm nĩa và dao lên ăn sáng.

Thế nhưng, lúc cô đang cắt lát bánh mì thành những miếng nhỏ để ăn thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngước mặt nhìn lên, cô chớp chớp mắt, hỏi:

- Khoan đã, khi nãy anh nói.... ngày đầu đến dự chương trình? Không lẽ... hôm nay là ngày diễn ra show diễn thời trang ư?

Âu Dương Vô Thần nghe hỏi, anh không nhanh không chậm gật đầu, trả lời:

- Ừm, là tối nay, lúc 7h!

Câu nói vừa dứt, Âu Dương Thiên Thiên bên cạnh rất bất ngờ, cô theo bản năng quay sang nhìn anh, thốt lên:

- Hả?

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần ngồi vào bàn, người hầu ngay lập tức cho dọn thức ăn lên. Kỳ Ân cùng với nụ cười tiêu chuẩn đi tới, nhìn anh lên tiếng trước:- Cậu chủ, chào buổi sáng!Sau đó, cô quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, chào hỏi sau:- Nhị tiểu thư, chào buổi sáng!Âu Dương Thiên Thiên cười, đáp lại:- Chào buổi sáng!Kỳ Ân cúi đầu, lại hỏi tiếp:- Đêm qua cô ngủ có ngon không? Không lạ giường chứ ạ?Âu Dương Thiên Thiên: "..."Trời ạ, đừng dùng kính ngữ với cô, như thế sẽ tổn thọ mất!!!Âu Dương Thiên Thiên ngay lập tức lắc đầu, trả lời:- Không sao, em ngủ rất ngon. Mọi thứ đều tốt, chị không cần lo lắng!Kỳ Ân nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên, lên tiếng:- Nếu có gì không tốt, tiểu thư có thể nói với tôi hoặc bất cứ người hầu nào, chúng tôi sẽ giải quyết tất cả. Vậy, bây giờ bữa sáng sẽ được mang lên, chúc tiểu thư và cậu chủ ngon miệng!Dứt lời, Kỳ Ân cúi đầu, sau đó dần lui xuống. Người hầu đứng sẵn xung quanh nhanh chóng đặt thức ăn lên bàn.Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô nhìn Âu Dương Vô Thần vẫn 1 bộ mặt lạnh nhạt, liền hỏi:- Anh hai, hay là, sau này anh bảo Quản gia Kỳ và những người hầu khác không cần dùng kính ngữ với em được không? Như vậy, em có chút không quen lắm!Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, anh cầm nĩa và dao lên, nhẹ nhàng đáp:- Còn có lần sau? Cô muốn ở đây như vậy à?Âu Dương Thiên Thiên: "...."Chời má, cái thằng mất dạy. Mới sáng có cần cà khịa nhau thế không? Cô nói thôi mà làm gì đáp gắt vậy?Tưởng cô muốn ở lại đây chắc? Cô mới không thèm!!!!!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh nhìn cô gái với ánh nhìn chán ghét bắn về phía mình, nói:- Được rồi, lo ăn đi. Ngày đầu đến dự chương trình muốn trễ sao?Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, cô phồng môi, có chút không can tâm cầm nĩa và dao lên ăn sáng.Thế nhưng, lúc cô đang cắt lát bánh mì thành những miếng nhỏ để ăn thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngước mặt nhìn lên, cô chớp chớp mắt, hỏi:- Khoan đã, khi nãy anh nói.... ngày đầu đến dự chương trình? Không lẽ... hôm nay là ngày diễn ra show diễn thời trang ư?Âu Dương Vô Thần nghe hỏi, anh không nhanh không chậm gật đầu, trả lời:- Ừm, là tối nay, lúc 7h!Câu nói vừa dứt, Âu Dương Thiên Thiên bên cạnh rất bất ngờ, cô theo bản năng quay sang nhìn anh, thốt lên:- Hả?

Chương 65: Tối nay!