Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 73: Sự quan tâm vụn vặt!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên đi đến nơi tổ chức ra buổi biểu diễn, cô trực tiếp xem xét sân khấu, khâu chuẩn bị trang phục và những người được chọn biểu diễn cho đêm nay.Vốn là các trang phục đã sẵn sàng, thế nên cô chỉ cần kiểm tra và xem lại 1 lượt, chứ không tốn quá nhiều thời gian vào nó.Hầu hết những người mẫu nam và nữ đều là đồng tính, đến từ cộng đồng LGBT ở Trung Quốc, công ty đã tìm và mời họ đến để biểu diễn.Nhìn nữ nữ, nam nam tay trong tay, cùng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của họ, Âu Dương Thiên Thiên bất giác cảm thấy mình đã làm một việc đúng đắn.Có thể trước đây cô đã sai khi kì thị giới tính thứ 3 rồi, bởi vì... bọn họ cũng là người như cô mà thôi. Chỉ là, việc được sinh ra trong 1 thân xác không phải đúng với bản chất của mình, nó là lỗi của tạo hóa, chứ không phải lỗi của họ.Giới tính không quyết định được con người, chúng ta cũng không thể cứ chăm chăm vào 1 điều đó mà nhận định họ là kẻ xấu. Bởi đôi khi, bản chất thật sự của họ còn hơn hẳn những người mang giới tính bình thường!Âu Dương Thiên Thiên chạy ngược chạy xuôi cả ngày hôm đó, cô vừa chỉ đạo việc thiết kế sân khấu, vừa suy nghĩ để xây dựng màn trình diễn sao cho thật bằng phẳng trên nhiều phương diện.Các cặp đam mỹ và bách hợp đều diễn vô cùng tốt, kể cả khi tập dượt, họ cũng tỏ ra rất tự tin và chuyên nghiệp.Âu Dương Thiên Thiên làm đến quên thời gian, lúc cô nhìn lại đồng hồ, thì đã lã 5h chiều rồi.Đù, đã trễ đến thế này rồi sao, hèn gì đói như vậy, bụng có chút cồn cào khó chịu quá.Âu Dương Thiên Thiên một tay ôm bụng, ngoại trừ lúc sáng gặm 1 ít bánh mì, đến giờ hầu như cô vẫn chưa ăn gì cả, một ngày vừa hoạt động chân tay vừa hoạt động trí óc, sức lực ở đâu mà chịu nổi chứ?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chợt trong đầu hiện lên 1 chuyện gì đó. Cô xoay người, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như muốn tìm người.Thế nhưng, trong số những người đang bận rộn xung quanh, lại không thân ảnh nào lọt được vào mắt cô.Bắt lấy tay 1 cô gái, Âu Dương Thiên Thiên hỏi:- Cô à, cô có thấy Âu Dương Vô Thần ở đâu không?Cô gái nhìn Âu Dương Thiên Thiên hơi lạ lẫm, ánh mắt nghi ngờ, đáp:- Giám đốc Vương, ý của cô là Âu tổng?"..."Chết mòe, quên mất, không được gọi họ tên của anh ta như vậy ở đây.Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, ngay lập tức sửa lại, nói:- À, phải, ý của tôi là, cô có thấy Âu tổng ở đâu không?Cô gái gật đầu, thành thật đáp:- Có, lúc nãy tôi thấy Âu tổng đi vào phòng giám sát, có lẽ anh ấy vẫn còn ở trong đó. Giám đốc Vương, cô tìm anh ấy có việc gì sao?Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mím môi tầm vài giây rồi lên tiếng:- Cô... có thể giúp tôi mang một phần điểm tâm nhẹ tới cho anh ta được không?Có lẽ từ sáng đến giờ, ngoại trừ việc ăn bữa ở nhà, anh ta cũng chưa ăn trưa nhỉ?

Âu Dương Thiên Thiên đi đến nơi tổ chức ra buổi biểu diễn, cô trực tiếp xem xét sân khấu, khâu chuẩn bị trang phục và những người được chọn biểu diễn cho đêm nay.

Vốn là các trang phục đã sẵn sàng, thế nên cô chỉ cần kiểm tra và xem lại 1 lượt, chứ không tốn quá nhiều thời gian vào nó.

Hầu hết những người mẫu nam và nữ đều là đồng tính, đến từ cộng đồng LGBT ở Trung Quốc, công ty đã tìm và mời họ đến để biểu diễn.

Nhìn nữ nữ, nam nam tay trong tay, cùng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của họ, Âu Dương Thiên Thiên bất giác cảm thấy mình đã làm một việc đúng đắn.

Có thể trước đây cô đã sai khi kì thị giới tính thứ 3 rồi, bởi vì... bọn họ cũng là người như cô mà thôi. Chỉ là, việc được sinh ra trong 1 thân xác không phải đúng với bản chất của mình, nó là lỗi của tạo hóa, chứ không phải lỗi của họ.

Giới tính không quyết định được con người, chúng ta cũng không thể cứ chăm chăm vào 1 điều đó mà nhận định họ là kẻ xấu. Bởi đôi khi, bản chất thật sự của họ còn hơn hẳn những người mang giới tính bình thường!

Âu Dương Thiên Thiên chạy ngược chạy xuôi cả ngày hôm đó, cô vừa chỉ đạo việc thiết kế sân khấu, vừa suy nghĩ để xây dựng màn trình diễn sao cho thật bằng phẳng trên nhiều phương diện.

Các cặp đam mỹ và bách hợp đều diễn vô cùng tốt, kể cả khi tập dượt, họ cũng tỏ ra rất tự tin và chuyên nghiệp.

Âu Dương Thiên Thiên làm đến quên thời gian, lúc cô nhìn lại đồng hồ, thì đã lã 5h chiều rồi.

Đù, đã trễ đến thế này rồi sao, hèn gì đói như vậy, bụng có chút cồn cào khó chịu quá.

Âu Dương Thiên Thiên một tay ôm bụng, ngoại trừ lúc sáng gặm 1 ít bánh mì, đến giờ hầu như cô vẫn chưa ăn gì cả, một ngày vừa hoạt động chân tay vừa hoạt động trí óc, sức lực ở đâu mà chịu nổi chứ?

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chợt trong đầu hiện lên 1 chuyện gì đó. Cô xoay người, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như muốn tìm người.

Thế nhưng, trong số những người đang bận rộn xung quanh, lại không thân ảnh nào lọt được vào mắt cô.

Bắt lấy tay 1 cô gái, Âu Dương Thiên Thiên hỏi:

- Cô à, cô có thấy Âu Dương Vô Thần ở đâu không?

Cô gái nhìn Âu Dương Thiên Thiên hơi lạ lẫm, ánh mắt nghi ngờ, đáp:

- Giám đốc Vương, ý của cô là Âu tổng?

"..."

Chết mòe, quên mất, không được gọi họ tên của anh ta như vậy ở đây.

Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, ngay lập tức sửa lại, nói:

- À, phải, ý của tôi là, cô có thấy Âu tổng ở đâu không?

Cô gái gật đầu, thành thật đáp:

- Có, lúc nãy tôi thấy Âu tổng đi vào phòng giám sát, có lẽ anh ấy vẫn còn ở trong đó. Giám đốc Vương, cô tìm anh ấy có việc gì sao?

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mím môi tầm vài giây rồi lên tiếng:

- Cô... có thể giúp tôi mang một phần điểm tâm nhẹ tới cho anh ta được không?

Có lẽ từ sáng đến giờ, ngoại trừ việc ăn bữa ở nhà, anh ta cũng chưa ăn trưa nhỉ?

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên đi đến nơi tổ chức ra buổi biểu diễn, cô trực tiếp xem xét sân khấu, khâu chuẩn bị trang phục và những người được chọn biểu diễn cho đêm nay.Vốn là các trang phục đã sẵn sàng, thế nên cô chỉ cần kiểm tra và xem lại 1 lượt, chứ không tốn quá nhiều thời gian vào nó.Hầu hết những người mẫu nam và nữ đều là đồng tính, đến từ cộng đồng LGBT ở Trung Quốc, công ty đã tìm và mời họ đến để biểu diễn.Nhìn nữ nữ, nam nam tay trong tay, cùng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của họ, Âu Dương Thiên Thiên bất giác cảm thấy mình đã làm một việc đúng đắn.Có thể trước đây cô đã sai khi kì thị giới tính thứ 3 rồi, bởi vì... bọn họ cũng là người như cô mà thôi. Chỉ là, việc được sinh ra trong 1 thân xác không phải đúng với bản chất của mình, nó là lỗi của tạo hóa, chứ không phải lỗi của họ.Giới tính không quyết định được con người, chúng ta cũng không thể cứ chăm chăm vào 1 điều đó mà nhận định họ là kẻ xấu. Bởi đôi khi, bản chất thật sự của họ còn hơn hẳn những người mang giới tính bình thường!Âu Dương Thiên Thiên chạy ngược chạy xuôi cả ngày hôm đó, cô vừa chỉ đạo việc thiết kế sân khấu, vừa suy nghĩ để xây dựng màn trình diễn sao cho thật bằng phẳng trên nhiều phương diện.Các cặp đam mỹ và bách hợp đều diễn vô cùng tốt, kể cả khi tập dượt, họ cũng tỏ ra rất tự tin và chuyên nghiệp.Âu Dương Thiên Thiên làm đến quên thời gian, lúc cô nhìn lại đồng hồ, thì đã lã 5h chiều rồi.Đù, đã trễ đến thế này rồi sao, hèn gì đói như vậy, bụng có chút cồn cào khó chịu quá.Âu Dương Thiên Thiên một tay ôm bụng, ngoại trừ lúc sáng gặm 1 ít bánh mì, đến giờ hầu như cô vẫn chưa ăn gì cả, một ngày vừa hoạt động chân tay vừa hoạt động trí óc, sức lực ở đâu mà chịu nổi chứ?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chợt trong đầu hiện lên 1 chuyện gì đó. Cô xoay người, đưa mắt nhìn xung quanh, dường như muốn tìm người.Thế nhưng, trong số những người đang bận rộn xung quanh, lại không thân ảnh nào lọt được vào mắt cô.Bắt lấy tay 1 cô gái, Âu Dương Thiên Thiên hỏi:- Cô à, cô có thấy Âu Dương Vô Thần ở đâu không?Cô gái nhìn Âu Dương Thiên Thiên hơi lạ lẫm, ánh mắt nghi ngờ, đáp:- Giám đốc Vương, ý của cô là Âu tổng?"..."Chết mòe, quên mất, không được gọi họ tên của anh ta như vậy ở đây.Âu Dương Thiên Thiên nghe vậy, ngay lập tức sửa lại, nói:- À, phải, ý của tôi là, cô có thấy Âu tổng ở đâu không?Cô gái gật đầu, thành thật đáp:- Có, lúc nãy tôi thấy Âu tổng đi vào phòng giám sát, có lẽ anh ấy vẫn còn ở trong đó. Giám đốc Vương, cô tìm anh ấy có việc gì sao?Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mím môi tầm vài giây rồi lên tiếng:- Cô... có thể giúp tôi mang một phần điểm tâm nhẹ tới cho anh ta được không?Có lẽ từ sáng đến giờ, ngoại trừ việc ăn bữa ở nhà, anh ta cũng chưa ăn trưa nhỉ?

Chương 73: Sự quan tâm vụn vặt!