Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 99: Về Bắc kinh!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Tiếng thét dài như kéo con tim đang đau đớn rách thành nhiều mảnh nhỏ, Âu Dương Thiên Thiên ôm chặt ngực mình, thổn thức nấc lên thành tiếng.Những giọt nước mắt vẫn lũ lượt rơi xuống, che nhòa đi tầm nhìn của cô, thấm mặn vào đầu môi ấm nồng.Mẹ ơi, con đau quá, con thực sự rất đau khi nhìn thấy mẹ. Con xin lỗi vì đã để lại mẹ một mình, con xin lỗi... con thật lòng xin lỗi.Âu Dương Thiên Thiên không ngừng lẩm bẩm câu xin lỗi với chính mình, cô không nhìn màn hình nữa, nhưng nỗi đau vẫn xé rời bản thân như muốn tách từng bộ phận trên cơ thể.Cô thở một cách nặng nề, vị nước trong suốt len lỏi vào đầu lưỡi, chan hòa tất cả những tổn thương, mặn chát đến tận đáy lòng.Sau gần 5", Âu Dương Thiên Thiên mới có thể bình tâm lại chính mình.Cô vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn lên. Hai mắt đều đỏ hoe, Âu Dương Thiên Thiên há miệng thở dồn dập, cô nắm chặt cổ áo, nơi con tim đập vẫn rất đau, mặc dù đây không phải thân thể thực của cô, nhưng nó vẫn mang lại cảm giác cực kì chân thực.Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu lên cao, cô nhắm mắt lại, cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình.Cô vẫn còn đang ở biệt thự Âu Dương gia, cô thậm chí đang là Âu Dương Thiên Thiên, quanh đây vẫn có người, nếu như để họ nhìn thấy, mọi chuyện sẽ rắc rối!Vậy nên, Âu Dương Thiên Thiên, hãy bình tĩnh lại đi.Âu Dương Thiên Thiên thở từng hơi đều đặn, sau vài giây, cô cúi đầu xuống. Nhìn thẳng vào ti vi một lần nữa, cô liếc mắt, lên tiếng gọi:- Quản gia Kỳ!Kỳ Ân nghe tên mình, ngay lập tức từ dưới nhà chạy lên, nhìn bóng lưng cô gái trước mặt, nhanh chóng đáp:- Tiểu thư, cô gọi tôi!Âu Dương Thiên thiên hít một hơi sâu, cô gằn giọng mình, cố gắng để nó thật bình thường, nói:- Giúp tôi đặt 1 vé máy bay về Bắc Kinh, ngay chiều nay!Dứt lời, Kỳ Ân có chút ngạc nhiên, nhận ra được Âu Dương Thiên Thiên rất kì lạ, liền hỏi:- Tiểu thư, cô... có chuyện gì sao?Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, bình tĩnh đáp:- Tôi có một chút việc, phải về Bắc Kinh xử lí. Phiền cô làm theo lời tôi, và đừng hỏi thêm gì nữa!Âu Dương Thiên Thiên, xin lỗi, lần này, cho phép tôi sử dụng thân thể cô để làm một việc không có trong lời hứa.Tôi phải về... để dự đám tang của chính mình. Và còn.... lột bộ mặt giả tạo của kẻ đã giết tôi rra trước ánh sáng!
Tiếng thét dài như kéo con tim đang đau đớn rách thành nhiều mảnh nhỏ, Âu Dương Thiên Thiên ôm chặt ngực mình, thổn thức nấc lên thành tiếng.
Những giọt nước mắt vẫn lũ lượt rơi xuống, che nhòa đi tầm nhìn của cô, thấm mặn vào đầu môi ấm nồng.
Mẹ ơi, con đau quá, con thực sự rất đau khi nhìn thấy mẹ. Con xin lỗi vì đã để lại mẹ một mình, con xin lỗi... con thật lòng xin lỗi.
Âu Dương Thiên Thiên không ngừng lẩm bẩm câu xin lỗi với chính mình, cô không nhìn màn hình nữa, nhưng nỗi đau vẫn xé rời bản thân như muốn tách từng bộ phận trên cơ thể.
Cô thở một cách nặng nề, vị nước trong suốt len lỏi vào đầu lưỡi, chan hòa tất cả những tổn thương, mặn chát đến tận đáy lòng.
Sau gần 5", Âu Dương Thiên Thiên mới có thể bình tâm lại chính mình.
Cô vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn lên. Hai mắt đều đỏ hoe, Âu Dương Thiên Thiên há miệng thở dồn dập, cô nắm chặt cổ áo, nơi con tim đập vẫn rất đau, mặc dù đây không phải thân thể thực của cô, nhưng nó vẫn mang lại cảm giác cực kì chân thực.
Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu lên cao, cô nhắm mắt lại, cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Cô vẫn còn đang ở biệt thự Âu Dương gia, cô thậm chí đang là Âu Dương Thiên Thiên, quanh đây vẫn có người, nếu như để họ nhìn thấy, mọi chuyện sẽ rắc rối!
Vậy nên, Âu Dương Thiên Thiên, hãy bình tĩnh lại đi.
Âu Dương Thiên Thiên thở từng hơi đều đặn, sau vài giây, cô cúi đầu xuống. Nhìn thẳng vào ti vi một lần nữa, cô liếc mắt, lên tiếng gọi:
- Quản gia Kỳ!
Kỳ Ân nghe tên mình, ngay lập tức từ dưới nhà chạy lên, nhìn bóng lưng cô gái trước mặt, nhanh chóng đáp:
- Tiểu thư, cô gọi tôi!
Âu Dương Thiên thiên hít một hơi sâu, cô gằn giọng mình, cố gắng để nó thật bình thường, nói:
- Giúp tôi đặt 1 vé máy bay về Bắc Kinh, ngay chiều nay!
Dứt lời, Kỳ Ân có chút ngạc nhiên, nhận ra được Âu Dương Thiên Thiên rất kì lạ, liền hỏi:
- Tiểu thư, cô... có chuyện gì sao?
Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, bình tĩnh đáp:
- Tôi có một chút việc, phải về Bắc Kinh xử lí. Phiền cô làm theo lời tôi, và đừng hỏi thêm gì nữa!
Âu Dương Thiên Thiên, xin lỗi, lần này, cho phép tôi sử dụng thân thể cô để làm một việc không có trong lời hứa.
Tôi phải về... để dự đám tang của chính mình. Và còn.... lột bộ mặt giả tạo của kẻ đã giết tôi rra trước ánh sáng!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Tiếng thét dài như kéo con tim đang đau đớn rách thành nhiều mảnh nhỏ, Âu Dương Thiên Thiên ôm chặt ngực mình, thổn thức nấc lên thành tiếng.Những giọt nước mắt vẫn lũ lượt rơi xuống, che nhòa đi tầm nhìn của cô, thấm mặn vào đầu môi ấm nồng.Mẹ ơi, con đau quá, con thực sự rất đau khi nhìn thấy mẹ. Con xin lỗi vì đã để lại mẹ một mình, con xin lỗi... con thật lòng xin lỗi.Âu Dương Thiên Thiên không ngừng lẩm bẩm câu xin lỗi với chính mình, cô không nhìn màn hình nữa, nhưng nỗi đau vẫn xé rời bản thân như muốn tách từng bộ phận trên cơ thể.Cô thở một cách nặng nề, vị nước trong suốt len lỏi vào đầu lưỡi, chan hòa tất cả những tổn thương, mặn chát đến tận đáy lòng.Sau gần 5", Âu Dương Thiên Thiên mới có thể bình tâm lại chính mình.Cô vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn lên. Hai mắt đều đỏ hoe, Âu Dương Thiên Thiên há miệng thở dồn dập, cô nắm chặt cổ áo, nơi con tim đập vẫn rất đau, mặc dù đây không phải thân thể thực của cô, nhưng nó vẫn mang lại cảm giác cực kì chân thực.Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu lên cao, cô nhắm mắt lại, cố điều chỉnh lại tâm trạng của mình.Cô vẫn còn đang ở biệt thự Âu Dương gia, cô thậm chí đang là Âu Dương Thiên Thiên, quanh đây vẫn có người, nếu như để họ nhìn thấy, mọi chuyện sẽ rắc rối!Vậy nên, Âu Dương Thiên Thiên, hãy bình tĩnh lại đi.Âu Dương Thiên Thiên thở từng hơi đều đặn, sau vài giây, cô cúi đầu xuống. Nhìn thẳng vào ti vi một lần nữa, cô liếc mắt, lên tiếng gọi:- Quản gia Kỳ!Kỳ Ân nghe tên mình, ngay lập tức từ dưới nhà chạy lên, nhìn bóng lưng cô gái trước mặt, nhanh chóng đáp:- Tiểu thư, cô gọi tôi!Âu Dương Thiên thiên hít một hơi sâu, cô gằn giọng mình, cố gắng để nó thật bình thường, nói:- Giúp tôi đặt 1 vé máy bay về Bắc Kinh, ngay chiều nay!Dứt lời, Kỳ Ân có chút ngạc nhiên, nhận ra được Âu Dương Thiên Thiên rất kì lạ, liền hỏi:- Tiểu thư, cô... có chuyện gì sao?Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, bình tĩnh đáp:- Tôi có một chút việc, phải về Bắc Kinh xử lí. Phiền cô làm theo lời tôi, và đừng hỏi thêm gì nữa!Âu Dương Thiên Thiên, xin lỗi, lần này, cho phép tôi sử dụng thân thể cô để làm một việc không có trong lời hứa.Tôi phải về... để dự đám tang của chính mình. Và còn.... lột bộ mặt giả tạo của kẻ đã giết tôi rra trước ánh sáng!