Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 105: Ngày mai tôi sẽ quay lại
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Ở một nơi khác tại Thượng Hải...Âu Dương Vô Thần về đến nhà đã là chuyện của sáng ngày hôm sau, anh bước vào trong biệt thự, Kỳ Ân và những người hầu đã đứng sẵn phía trước, cúi đầu:- Cậu chủ, ngài về rồi!Âu Dương Vô Thần tùy tiện "ừm" một tiếng như đáp lại. Vốn là muốn đi thẳng lên phòng, nhưng anh đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Kỳ Ân hỏi:- Cô ta đâu?Kỳ Ân ngẩng mặt lên, cô biết là cậu chủ đang nói đến ai, ngay lập tức đáp:- Cậu chủ, tiểu thư.... đã về Bắc Kinh rồi!Câu trả lời làm Âu Dương Vô Thần bất ngờ, ấn đường anh nhíu chặt lại, lên tiếng:- Cô ta đi từ lúc nào? Tại sao cô không báo cho tôi biết?Kỳ Ân cắn môi, trả lời:- Tiểu thư đã lên máy bay từ chiều hôm qua, cô ấy nói rằng... có lẽ ngài sẽ không muốn về cùng nên đã đi một mình.Dứt lời, từ người Âu Dương Vô Thần liền phát ra một loại khí tức đáng sợ, ánh mắt anh đen láy âm u, khiến những người ở đó sợ hãi cúi đầu.Âu Dương Vô Thần... tức giận rồi!!- ------------...----------------....--------Quay trở lại với Bắc Kinh, tại nơi diễn ra tang lễ của Đàm Gia Hi...Âu Dương Thiên Thiên đi vào trong nơi viếng thăm của Đàm gia, cô thuận tay cầm một bông hoa cúc trắng trên bàn bên cạnh, rồi tiến gần đến chỗ di ảnh trước mặt.Đứng đối diện với chính mình, cô hơi cúi người, đặt bông hoa xuống phía dưới tấm ảnh.Ngước mặt lên lại một lần nữa, Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, lẩm bẩm nói:- Đàm Gia Hi, tôi quay về rồi đây. Đứng từ nơi này nhìn những người đó khóc, cô có đau lòng không? Tôi thì... đau lòng lắm đấy!- Cô đã từng quay lưng với họ để làm điều mình muốn. Nhưng mà... họ lại chưa từng rời bỏ cô chỉ vì điều đó, thấy như vậy rồi, liệu cô có áy náy và tội lỗi không? Tôi thì.... áy náy và tội lỗi lắm đấy!Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên hơi rũ mắt, sau vài giây cô mới ngước lên, nói tiếp:- Hôm nay, tôi đến đây với thân phận là 1 fan hâm mộ tên Âu Dương Thiên Thiên viếng thăm cô. Tôi đứng ở nơi này, nhìn cô lần cuối cùng.- Đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ quay lại, nhưng mà... sẽ không đứng ở đây nữa. Mà là đứng ở đó.Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu về phía bên trái, ở đằng sau nơi này, chính là nhà tang lễ của Đàm gia.- Ngày mai, tôi sẽ kết thúc toàn bộ việc này. Cho nên.... hãy an nghỉ nhé. Đàm Gia Hi!Nói xong, cô nhìn về lại di ảnh của mình, đột nhiên một câu nói vụt qua tâm trí, nó thường xuyên xuất hiện trong đầu suốt thời gian gần đây, khiến cô mỉm cười:- Đừng sợ... có tôi ở đây rồi!Đâu... lại vào đấy thôi!
Ở một nơi khác tại Thượng Hải...
Âu Dương Vô Thần về đến nhà đã là chuyện của sáng ngày hôm sau, anh bước vào trong biệt thự, Kỳ Ân và những người hầu đã đứng sẵn phía trước, cúi đầu:
- Cậu chủ, ngài về rồi!
Âu Dương Vô Thần tùy tiện "ừm" một tiếng như đáp lại. Vốn là muốn đi thẳng lên phòng, nhưng anh đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Kỳ Ân hỏi:
- Cô ta đâu?
Kỳ Ân ngẩng mặt lên, cô biết là cậu chủ đang nói đến ai, ngay lập tức đáp:
- Cậu chủ, tiểu thư.... đã về Bắc Kinh rồi!
Câu trả lời làm Âu Dương Vô Thần bất ngờ, ấn đường anh nhíu chặt lại, lên tiếng:
- Cô ta đi từ lúc nào? Tại sao cô không báo cho tôi biết?
Kỳ Ân cắn môi, trả lời:
- Tiểu thư đã lên máy bay từ chiều hôm qua, cô ấy nói rằng... có lẽ ngài sẽ không muốn về cùng nên đã đi một mình.
Dứt lời, từ người Âu Dương Vô Thần liền phát ra một loại khí tức đáng sợ, ánh mắt anh đen láy âm u, khiến những người ở đó sợ hãi cúi đầu.
Âu Dương Vô Thần... tức giận rồi!!
- ------------...----------------....--------
Quay trở lại với Bắc Kinh, tại nơi diễn ra tang lễ của Đàm Gia Hi...
Âu Dương Thiên Thiên đi vào trong nơi viếng thăm của Đàm gia, cô thuận tay cầm một bông hoa cúc trắng trên bàn bên cạnh, rồi tiến gần đến chỗ di ảnh trước mặt.
Đứng đối diện với chính mình, cô hơi cúi người, đặt bông hoa xuống phía dưới tấm ảnh.
Ngước mặt lên lại một lần nữa, Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, lẩm bẩm nói:
- Đàm Gia Hi, tôi quay về rồi đây. Đứng từ nơi này nhìn những người đó khóc, cô có đau lòng không? Tôi thì... đau lòng lắm đấy!
- Cô đã từng quay lưng với họ để làm điều mình muốn. Nhưng mà... họ lại chưa từng rời bỏ cô chỉ vì điều đó, thấy như vậy rồi, liệu cô có áy náy và tội lỗi không? Tôi thì.... áy náy và tội lỗi lắm đấy!
Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên hơi rũ mắt, sau vài giây cô mới ngước lên, nói tiếp:
- Hôm nay, tôi đến đây với thân phận là 1 fan hâm mộ tên Âu Dương Thiên Thiên viếng thăm cô. Tôi đứng ở nơi này, nhìn cô lần cuối cùng.
- Đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ quay lại, nhưng mà... sẽ không đứng ở đây nữa. Mà là đứng ở đó.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu về phía bên trái, ở đằng sau nơi này, chính là nhà tang lễ của Đàm gia.
- Ngày mai, tôi sẽ kết thúc toàn bộ việc này. Cho nên.... hãy an nghỉ nhé. Đàm Gia Hi!
Nói xong, cô nhìn về lại di ảnh của mình, đột nhiên một câu nói vụt qua tâm trí, nó thường xuyên xuất hiện trong đầu suốt thời gian gần đây, khiến cô mỉm cười:
- Đừng sợ... có tôi ở đây rồi!
Đâu... lại vào đấy thôi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Ở một nơi khác tại Thượng Hải...Âu Dương Vô Thần về đến nhà đã là chuyện của sáng ngày hôm sau, anh bước vào trong biệt thự, Kỳ Ân và những người hầu đã đứng sẵn phía trước, cúi đầu:- Cậu chủ, ngài về rồi!Âu Dương Vô Thần tùy tiện "ừm" một tiếng như đáp lại. Vốn là muốn đi thẳng lên phòng, nhưng anh đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn Kỳ Ân hỏi:- Cô ta đâu?Kỳ Ân ngẩng mặt lên, cô biết là cậu chủ đang nói đến ai, ngay lập tức đáp:- Cậu chủ, tiểu thư.... đã về Bắc Kinh rồi!Câu trả lời làm Âu Dương Vô Thần bất ngờ, ấn đường anh nhíu chặt lại, lên tiếng:- Cô ta đi từ lúc nào? Tại sao cô không báo cho tôi biết?Kỳ Ân cắn môi, trả lời:- Tiểu thư đã lên máy bay từ chiều hôm qua, cô ấy nói rằng... có lẽ ngài sẽ không muốn về cùng nên đã đi một mình.Dứt lời, từ người Âu Dương Vô Thần liền phát ra một loại khí tức đáng sợ, ánh mắt anh đen láy âm u, khiến những người ở đó sợ hãi cúi đầu.Âu Dương Vô Thần... tức giận rồi!!- ------------...----------------....--------Quay trở lại với Bắc Kinh, tại nơi diễn ra tang lễ của Đàm Gia Hi...Âu Dương Thiên Thiên đi vào trong nơi viếng thăm của Đàm gia, cô thuận tay cầm một bông hoa cúc trắng trên bàn bên cạnh, rồi tiến gần đến chỗ di ảnh trước mặt.Đứng đối diện với chính mình, cô hơi cúi người, đặt bông hoa xuống phía dưới tấm ảnh.Ngước mặt lên lại một lần nữa, Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng người, lẩm bẩm nói:- Đàm Gia Hi, tôi quay về rồi đây. Đứng từ nơi này nhìn những người đó khóc, cô có đau lòng không? Tôi thì... đau lòng lắm đấy!- Cô đã từng quay lưng với họ để làm điều mình muốn. Nhưng mà... họ lại chưa từng rời bỏ cô chỉ vì điều đó, thấy như vậy rồi, liệu cô có áy náy và tội lỗi không? Tôi thì.... áy náy và tội lỗi lắm đấy!Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên hơi rũ mắt, sau vài giây cô mới ngước lên, nói tiếp:- Hôm nay, tôi đến đây với thân phận là 1 fan hâm mộ tên Âu Dương Thiên Thiên viếng thăm cô. Tôi đứng ở nơi này, nhìn cô lần cuối cùng.- Đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ quay lại, nhưng mà... sẽ không đứng ở đây nữa. Mà là đứng ở đó.Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên nghiêng đầu về phía bên trái, ở đằng sau nơi này, chính là nhà tang lễ của Đàm gia.- Ngày mai, tôi sẽ kết thúc toàn bộ việc này. Cho nên.... hãy an nghỉ nhé. Đàm Gia Hi!Nói xong, cô nhìn về lại di ảnh của mình, đột nhiên một câu nói vụt qua tâm trí, nó thường xuyên xuất hiện trong đầu suốt thời gian gần đây, khiến cô mỉm cười:- Đừng sợ... có tôi ở đây rồi!Đâu... lại vào đấy thôi!