Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 117: Đã đến rồi!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Thân thể Âu Dương Thiên Thiên dường như bị đông cứng, trước những lời quen thuộc đó, cô đã có thể nhận ra... người đó... là chồng của mình.Buông lỏng bàn tay ra, Âu Dương Thiên Thiên rời khỏi người phụ nữ, cô quay lại đằng sau, chợt thấy 1 thân thể cao lớn.Bờ vai rộng, dáng người, áo vest, kiểu tóc... tất cả đều rất quen thuộc...Tống Dật Nhiên... chúng ta lại gặp nhau rồi.Dường như sau cái chết của tôi, anh không thay đổi nhiều như trên báo chí nói nhỉ? Vẫn đẹp trai và phong độ như vậy!Thảo nào... gái vẫn chết dưới tay anh như chuột chết vì no pho mát!Âu Dương Thiên Thiên siết chặt tay, cô nhìn chằm chằm phía sau của người đàn ông, ánh mắt ẩn sau chiếc kính như nảy lửa.Đúng lúc này, một đám người đi vào, đó chính là đoàn người của bệnh viện và cảnh sát. Bao gồm cả pháp y đã từng tham gia vào việc xét nghiệm thân xác Đàm Gia Hi.Tống Dật Nhiên nhanh chóng đi tới, anh cúi đầu chào tất cả những người đó. Pháp y cầm trong tay một bao đồ màu đen, anh ta đưa về phía Tống Dật Nhiên, nói:- Anh Tống, chúng tôi đã rã đông di vật của nạn nhân Đàm Gia Hi rồi, phiền anh kiểm tra lại, đây có phải thuộc về vợ anh hay không?Tống Dật Nhiên gật đầu, nhanh chóng nhận lấy và mở ra xem.Âu Dương Thiên Thiên đứng phía sau, cô đột nhiên cười mỉm.Tống Dật Nhiên, người của tôi, đồ của tôi, cuối cùng cũng tới tay anh rồi!Cô quay đầu, một lần nữa quỳ xuống nhìn người phụ nữ đang khóc, lên tiếng an ủi:- Bác đừng đau lòng nữa. Mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi, cháu tin là như vậy!Dứt lời, tay trong túi rút ra, nhanh chóng ôm lấy người phụ nữ một lần nữa.Người phụ nữ cũng ôm chầm lấy cô, khóc rất đáng thương, Âu Dương Thiên Thiên siết chặt tay, ánh mắt cô hướng về phía chiếc máy chiếu phía sau.Cô mở tay mình ra, hiên lên chiếc USB vừa lấy được ngày hôm qua, hơi nhướn người, Âu Dương Thiên Thiên nhét chiếc USB vào nút cắm phía sau chiếc máy chiếu.Sau khi chiếc USB cắm vào, hình ảnh đang chiếu trên màn hình đột nhiên thay đổi, thay vào đó là những tuýp hình nóng bỏng hơn cùng âm thanh sống động:- Ưm.... nhẹ thôi Dật Nhiên.... nhẹ thôi... đừng mạnh như vậy... a.....a.....

Thân thể Âu Dương Thiên Thiên dường như bị đông cứng, trước những lời quen thuộc đó, cô đã có thể nhận ra... người đó... là chồng của mình.

Buông lỏng bàn tay ra, Âu Dương Thiên Thiên rời khỏi người phụ nữ, cô quay lại đằng sau, chợt thấy 1 thân thể cao lớn.

Bờ vai rộng, dáng người, áo vest, kiểu tóc... tất cả đều rất quen thuộc...

Tống Dật Nhiên... chúng ta lại gặp nhau rồi.

Dường như sau cái chết của tôi, anh không thay đổi nhiều như trên báo chí nói nhỉ? Vẫn đẹp trai và phong độ như vậy!

Thảo nào... gái vẫn chết dưới tay anh như chuột chết vì no pho mát!

Âu Dương Thiên Thiên siết chặt tay, cô nhìn chằm chằm phía sau của người đàn ông, ánh mắt ẩn sau chiếc kính như nảy lửa.

Đúng lúc này, một đám người đi vào, đó chính là đoàn người của bệnh viện và cảnh sát. Bao gồm cả pháp y đã từng tham gia vào việc xét nghiệm thân xác Đàm Gia Hi.

Tống Dật Nhiên nhanh chóng đi tới, anh cúi đầu chào tất cả những người đó. Pháp y cầm trong tay một bao đồ màu đen, anh ta đưa về phía Tống Dật Nhiên, nói:

- Anh Tống, chúng tôi đã rã đông di vật của nạn nhân Đàm Gia Hi rồi, phiền anh kiểm tra lại, đây có phải thuộc về vợ anh hay không?

Tống Dật Nhiên gật đầu, nhanh chóng nhận lấy và mở ra xem.

Âu Dương Thiên Thiên đứng phía sau, cô đột nhiên cười mỉm.

Tống Dật Nhiên, người của tôi, đồ của tôi, cuối cùng cũng tới tay anh rồi!

Cô quay đầu, một lần nữa quỳ xuống nhìn người phụ nữ đang khóc, lên tiếng an ủi:

- Bác đừng đau lòng nữa. Mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi, cháu tin là như vậy!

Dứt lời, tay trong túi rút ra, nhanh chóng ôm lấy người phụ nữ một lần nữa.

Người phụ nữ cũng ôm chầm lấy cô, khóc rất đáng thương, Âu Dương Thiên Thiên siết chặt tay, ánh mắt cô hướng về phía chiếc máy chiếu phía sau.

Cô mở tay mình ra, hiên lên chiếc USB vừa lấy được ngày hôm qua, hơi nhướn người, Âu Dương Thiên Thiên nhét chiếc USB vào nút cắm phía sau chiếc máy chiếu.

Sau khi chiếc USB cắm vào, hình ảnh đang chiếu trên màn hình đột nhiên thay đổi, thay vào đó là những tuýp hình nóng bỏng hơn cùng âm thanh sống động:

- Ưm.... nhẹ thôi Dật Nhiên.... nhẹ thôi... đừng mạnh như vậy... a.....a.....

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Thân thể Âu Dương Thiên Thiên dường như bị đông cứng, trước những lời quen thuộc đó, cô đã có thể nhận ra... người đó... là chồng của mình.Buông lỏng bàn tay ra, Âu Dương Thiên Thiên rời khỏi người phụ nữ, cô quay lại đằng sau, chợt thấy 1 thân thể cao lớn.Bờ vai rộng, dáng người, áo vest, kiểu tóc... tất cả đều rất quen thuộc...Tống Dật Nhiên... chúng ta lại gặp nhau rồi.Dường như sau cái chết của tôi, anh không thay đổi nhiều như trên báo chí nói nhỉ? Vẫn đẹp trai và phong độ như vậy!Thảo nào... gái vẫn chết dưới tay anh như chuột chết vì no pho mát!Âu Dương Thiên Thiên siết chặt tay, cô nhìn chằm chằm phía sau của người đàn ông, ánh mắt ẩn sau chiếc kính như nảy lửa.Đúng lúc này, một đám người đi vào, đó chính là đoàn người của bệnh viện và cảnh sát. Bao gồm cả pháp y đã từng tham gia vào việc xét nghiệm thân xác Đàm Gia Hi.Tống Dật Nhiên nhanh chóng đi tới, anh cúi đầu chào tất cả những người đó. Pháp y cầm trong tay một bao đồ màu đen, anh ta đưa về phía Tống Dật Nhiên, nói:- Anh Tống, chúng tôi đã rã đông di vật của nạn nhân Đàm Gia Hi rồi, phiền anh kiểm tra lại, đây có phải thuộc về vợ anh hay không?Tống Dật Nhiên gật đầu, nhanh chóng nhận lấy và mở ra xem.Âu Dương Thiên Thiên đứng phía sau, cô đột nhiên cười mỉm.Tống Dật Nhiên, người của tôi, đồ của tôi, cuối cùng cũng tới tay anh rồi!Cô quay đầu, một lần nữa quỳ xuống nhìn người phụ nữ đang khóc, lên tiếng an ủi:- Bác đừng đau lòng nữa. Mọi chuyện rồi sẽ tốt cả thôi, cháu tin là như vậy!Dứt lời, tay trong túi rút ra, nhanh chóng ôm lấy người phụ nữ một lần nữa.Người phụ nữ cũng ôm chầm lấy cô, khóc rất đáng thương, Âu Dương Thiên Thiên siết chặt tay, ánh mắt cô hướng về phía chiếc máy chiếu phía sau.Cô mở tay mình ra, hiên lên chiếc USB vừa lấy được ngày hôm qua, hơi nhướn người, Âu Dương Thiên Thiên nhét chiếc USB vào nút cắm phía sau chiếc máy chiếu.Sau khi chiếc USB cắm vào, hình ảnh đang chiếu trên màn hình đột nhiên thay đổi, thay vào đó là những tuýp hình nóng bỏng hơn cùng âm thanh sống động:- Ưm.... nhẹ thôi Dật Nhiên.... nhẹ thôi... đừng mạnh như vậy... a.....a.....

Chương 117: Đã đến rồi!