> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 31
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của phụ mẫu và cô nương Hồ gia gần như có thể dìm chết Phương Lâm.Phương Lâm cũng sững sờ một lúc.Hắn ta che giấu rất kỹ, tại sao nữ nhân này lại biết chuyện hắn có ngoại thất và nhi nữ? Chẳng lẽ hắn ta đã sớm bị phát hiện rồi sao?!Hết rồi, hết thật rồi!Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn ta, còn cái gì mà Hồ lão gia không hiểu nữa đây?Giờ phút này hận không thể kéo Phương Lâm xuống băm thành thịt nát, người này vừa hại nhi tử ông ấy, còn muốn hủy nữ nhi của ông ấy, rõ ràng ông ấy đã có lòng tốt nuôi dưỡng, thế mà không ngờ lại được báo đáp theo cách này!Tức giận, căm hận, hối hận, đủ loại cảm xúc quét qua, khiến ông ấy gần như ngất xỉu.Nhưng cơ thể này thực sự quá tốt, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.Chỉ là mặt mũi tràn đầy xám xịt, không biết phải đối mặt với thê tử và nữ nhi mình như thế nào…Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.Hạ nhân Hồ gia cũng tìm được không ít thứ trong viện của Phương Lâm, đủ để chứng minh Phương Lâm này có ý đồ xấu, cũng không phải là một người thật sự lương thiện trung thực gì.Chỉ là Hồ Thăng không phải do hắn tự tay giết chết.Cho dù Hồ gia có hận, tối đa cũng chỉ có thể tịch thu đồ đạc của hắn, đuổi hắn ra ngoài mà thôi.Hồ lão gia đau buồn phẫn nộ, Hồ cô nương vẫn đang trấn an phụ mẫu của mình.Rõ ràng chính nàng cũng là nạn nhân, nhưng vào lúc này vẫn có thể che giấu tất cả cảm xúc của mình, rất không tầm thường.“Xin Hồ phu nhân giữ lấy lá bùa này, luôn giữ nó bên mình.” Trước khi Vân Chước rời đi, nàng còn đưa đồ vật tới.Tối nay nhất định Hồ lão gia không thể ngủ được, mà thân thể cốt cách Hồ phu nhân yếu hơn một chút, lúc này giống như đã bị choáng váng, đến buổi tối lại càng dễ nhập mộng.Chỉ là âm hồn báo mộng cũng làm tổn thương dương khí nên sau này Hồ phu nhân hẳn là bị một trận bệnh nhẹ, cũng may tướng mạo Hồ phu nhân cũng tốt, tuổi thọ cũng dài nên ảnh hưởng không lớn.Vân Chước chỉ nói mấy câu đã khiến bộ mặt thật của Phương Lâm bị lộ tẩy, mặc dù Hồ phu nhân không biết lá bùa này dùng để làm gì nhưng đã không còn sức lực để suy nghĩ thêm nữa, trong lòng cũng không chút hoài nghi.Nhận lấy ngay lập tức.“Hồ cô nương khi cần quyết đoán liền quyết đoán, phẩm tính kiên nghị, lần này tránh thoát được một kiếp, sẽ có phúc về sau.” Vân Chước lại nói với Hồ cô nương một câu.Tiểu cô nương trải qua đại kiếp lần này, về sau tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, dù hôn nhân có đến muộn một chút nhưng nhi nữ phúc đức, cái gì nên có cũng đều có.“Đa tạ cô nương hôm nay truyền tin giúp huynh trưởng, chỉ là không biết phương danh của cô nương thế nào, sống ở đâu? Nếu không chê thì có thể tạm thời nghỉ lại ở hàn xá…” Hồ Tương Tương vội vàng nói.“Ta họ Tiêu, tên là Vân Chước.Chỗ ở thì không cần, nếu sau này phủ thượng có cần gì thì cứ đến phủ Nhân An Công trước kia tìm ta.” Vân Chước nói, lại dừng một chút: “Ta nói cần tức là những chuyện huyền diệu không thể giải quyết được.”Nàng mới đến, người quen biết cũng không nhiều, dù sao cũng phải tuyên truyền về việc làm ăn của mình một chút.Người họ Tiêu trong toàn kinh thành cũng không ít, nhưng chỉ cần nhắc đến phủ Nhân An Công trước kia thì không ai không biết, dù sao từ trước tới nay cũng chỉ có một vị quốc công được ban chết bởi tằng tịu với cung nữ ban ngày.“Được.” Hồ Tương Tương liền vội vàng gật đầu ghi lại.Cũng ngại ngùng hỏi thẳng nàng về quan hệ của nàng với Tiêu gia, dù sao thì nhìn một thân y phục này của nàng cũng rất giản dị, chắc hẳn cũng không phải là chủ tử nhà kia, có thể là thân thích không quản đường sá xa xôi đến tìm nơi nương tựa.Vân Chước nói xong, lúc này mới rời đi.Hồ phụ vội vàng vịn Hồ mẫu đi nghỉ ngơi, Hồ Tương Tương giờ phút này cũng không có thời gian thương tâm vì chuyện từ hôn của mình, trong đầu đều là những lời Tiêu cô nương đã nói trước đó.Người này cử chỉ kỳ quái.Không biết là đã có chuẩn bị từ trước, hay là thật sự có khả năng câu thông với quỷ thần…Nếu như là cái trước, chứng tỏ Tiêu cô nương này can đảm hơn người, vô cùng cẩn thận.Nếu là cái sau, vậy thì càng không tầm thường, hôm nay phụ mẫu bi thương, tạm thời không thể hỏi kỹ, nhưng nàng luôn cảm thấy bọn họ cần phải thâm tạ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của phụ mẫu và cô nương Hồ gia gần như có thể dìm chết Phương Lâm.
Phương Lâm cũng sững sờ một lúc.
Hắn ta che giấu rất kỹ, tại sao nữ nhân này lại biết chuyện hắn có ngoại thất và nhi nữ? Chẳng lẽ hắn ta đã sớm bị phát hiện rồi sao?!
Hết rồi, hết thật rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn ta, còn cái gì mà Hồ lão gia không hiểu nữa đây?
Giờ phút này hận không thể kéo Phương Lâm xuống băm thành thịt nát, người này vừa hại nhi tử ông ấy, còn muốn hủy nữ nhi của ông ấy, rõ ràng ông ấy đã có lòng tốt nuôi dưỡng, thế mà không ngờ lại được báo đáp theo cách này!
Tức giận, căm hận, hối hận, đủ loại cảm xúc quét qua, khiến ông ấy gần như ngất xỉu.
Nhưng cơ thể này thực sự quá tốt, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Chỉ là mặt mũi tràn đầy xám xịt, không biết phải đối mặt với thê tử và nữ nhi mình như thế nào…
Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.
Hạ nhân Hồ gia cũng tìm được không ít thứ trong viện của Phương Lâm, đủ để chứng minh Phương Lâm này có ý đồ xấu, cũng không phải là một người thật sự lương thiện trung thực gì.
Chỉ là Hồ Thăng không phải do hắn tự tay giết chết.
Cho dù Hồ gia có hận, tối đa cũng chỉ có thể tịch thu đồ đạc của hắn, đuổi hắn ra ngoài mà thôi.
Hồ lão gia đau buồn phẫn nộ, Hồ cô nương vẫn đang trấn an phụ mẫu của mình.
Rõ ràng chính nàng cũng là nạn nhân, nhưng vào lúc này vẫn có thể che giấu tất cả cảm xúc của mình, rất không tầm thường.
“Xin Hồ phu nhân giữ lấy lá bùa này, luôn giữ nó bên mình.
” Trước khi Vân Chước rời đi, nàng còn đưa đồ vật tới.
Tối nay nhất định Hồ lão gia không thể ngủ được, mà thân thể cốt cách Hồ phu nhân yếu hơn một chút, lúc này giống như đã bị choáng váng, đến buổi tối lại càng dễ nhập mộng.
Chỉ là âm hồn báo mộng cũng làm tổn thương dương khí nên sau này Hồ phu nhân hẳn là bị một trận bệnh nhẹ, cũng may tướng mạo Hồ phu nhân cũng tốt, tuổi thọ cũng dài nên ảnh hưởng không lớn.
Vân Chước chỉ nói mấy câu đã khiến bộ mặt thật của Phương Lâm bị lộ tẩy, mặc dù Hồ phu nhân không biết lá bùa này dùng để làm gì nhưng đã không còn sức lực để suy nghĩ thêm nữa, trong lòng cũng không chút hoài nghi.
Nhận lấy ngay lập tức.
“Hồ cô nương khi cần quyết đoán liền quyết đoán, phẩm tính kiên nghị, lần này tránh thoát được một kiếp, sẽ có phúc về sau.
” Vân Chước lại nói với Hồ cô nương một câu.
Tiểu cô nương trải qua đại kiếp lần này, về sau tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, dù hôn nhân có đến muộn một chút nhưng nhi nữ phúc đức, cái gì nên có cũng đều có.
“Đa tạ cô nương hôm nay truyền tin giúp huynh trưởng, chỉ là không biết phương danh của cô nương thế nào, sống ở đâu? Nếu không chê thì có thể tạm thời nghỉ lại ở hàn xá…” Hồ Tương Tương vội vàng nói.
“Ta họ Tiêu, tên là Vân Chước.
Chỗ ở thì không cần, nếu sau này phủ thượng có cần gì thì cứ đến phủ Nhân An Công trước kia tìm ta.
” Vân Chước nói, lại dừng một chút: “Ta nói cần tức là những chuyện huyền diệu không thể giải quyết được.
”
Nàng mới đến, người quen biết cũng không nhiều, dù sao cũng phải tuyên truyền về việc làm ăn của mình một chút.
Người họ Tiêu trong toàn kinh thành cũng không ít, nhưng chỉ cần nhắc đến phủ Nhân An Công trước kia thì không ai không biết, dù sao từ trước tới nay cũng chỉ có một vị quốc công được ban chết bởi tằng tịu với cung nữ ban ngày.
“Được.
” Hồ Tương Tương liền vội vàng gật đầu ghi lại.
Cũng ngại ngùng hỏi thẳng nàng về quan hệ của nàng với Tiêu gia, dù sao thì nhìn một thân y phục này của nàng cũng rất giản dị, chắc hẳn cũng không phải là chủ tử nhà kia, có thể là thân thích không quản đường sá xa xôi đến tìm nơi nương tựa.
Vân Chước nói xong, lúc này mới rời đi.
Hồ phụ vội vàng vịn Hồ mẫu đi nghỉ ngơi, Hồ Tương Tương giờ phút này cũng không có thời gian thương tâm vì chuyện từ hôn của mình, trong đầu đều là những lời Tiêu cô nương đã nói trước đó.
Người này cử chỉ kỳ quái.
Không biết là đã có chuẩn bị từ trước, hay là thật sự có khả năng câu thông với quỷ thần…
Nếu như là cái trước, chứng tỏ Tiêu cô nương này can đảm hơn người, vô cùng cẩn thận.
Nếu là cái sau, vậy thì càng không tầm thường, hôm nay phụ mẫu bi thương, tạm thời không thể hỏi kỹ, nhưng nàng luôn cảm thấy bọn họ cần phải thâm tạ.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của phụ mẫu và cô nương Hồ gia gần như có thể dìm chết Phương Lâm.Phương Lâm cũng sững sờ một lúc.Hắn ta che giấu rất kỹ, tại sao nữ nhân này lại biết chuyện hắn có ngoại thất và nhi nữ? Chẳng lẽ hắn ta đã sớm bị phát hiện rồi sao?!Hết rồi, hết thật rồi!Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn ta, còn cái gì mà Hồ lão gia không hiểu nữa đây?Giờ phút này hận không thể kéo Phương Lâm xuống băm thành thịt nát, người này vừa hại nhi tử ông ấy, còn muốn hủy nữ nhi của ông ấy, rõ ràng ông ấy đã có lòng tốt nuôi dưỡng, thế mà không ngờ lại được báo đáp theo cách này!Tức giận, căm hận, hối hận, đủ loại cảm xúc quét qua, khiến ông ấy gần như ngất xỉu.Nhưng cơ thể này thực sự quá tốt, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.Chỉ là mặt mũi tràn đầy xám xịt, không biết phải đối mặt với thê tử và nữ nhi mình như thế nào…Bất tri bất giác, sắc trời đã tối.Hạ nhân Hồ gia cũng tìm được không ít thứ trong viện của Phương Lâm, đủ để chứng minh Phương Lâm này có ý đồ xấu, cũng không phải là một người thật sự lương thiện trung thực gì.Chỉ là Hồ Thăng không phải do hắn tự tay giết chết.Cho dù Hồ gia có hận, tối đa cũng chỉ có thể tịch thu đồ đạc của hắn, đuổi hắn ra ngoài mà thôi.Hồ lão gia đau buồn phẫn nộ, Hồ cô nương vẫn đang trấn an phụ mẫu của mình.Rõ ràng chính nàng cũng là nạn nhân, nhưng vào lúc này vẫn có thể che giấu tất cả cảm xúc của mình, rất không tầm thường.“Xin Hồ phu nhân giữ lấy lá bùa này, luôn giữ nó bên mình.” Trước khi Vân Chước rời đi, nàng còn đưa đồ vật tới.Tối nay nhất định Hồ lão gia không thể ngủ được, mà thân thể cốt cách Hồ phu nhân yếu hơn một chút, lúc này giống như đã bị choáng váng, đến buổi tối lại càng dễ nhập mộng.Chỉ là âm hồn báo mộng cũng làm tổn thương dương khí nên sau này Hồ phu nhân hẳn là bị một trận bệnh nhẹ, cũng may tướng mạo Hồ phu nhân cũng tốt, tuổi thọ cũng dài nên ảnh hưởng không lớn.Vân Chước chỉ nói mấy câu đã khiến bộ mặt thật của Phương Lâm bị lộ tẩy, mặc dù Hồ phu nhân không biết lá bùa này dùng để làm gì nhưng đã không còn sức lực để suy nghĩ thêm nữa, trong lòng cũng không chút hoài nghi.Nhận lấy ngay lập tức.“Hồ cô nương khi cần quyết đoán liền quyết đoán, phẩm tính kiên nghị, lần này tránh thoát được một kiếp, sẽ có phúc về sau.” Vân Chước lại nói với Hồ cô nương một câu.Tiểu cô nương trải qua đại kiếp lần này, về sau tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió, dù hôn nhân có đến muộn một chút nhưng nhi nữ phúc đức, cái gì nên có cũng đều có.“Đa tạ cô nương hôm nay truyền tin giúp huynh trưởng, chỉ là không biết phương danh của cô nương thế nào, sống ở đâu? Nếu không chê thì có thể tạm thời nghỉ lại ở hàn xá…” Hồ Tương Tương vội vàng nói.“Ta họ Tiêu, tên là Vân Chước.Chỗ ở thì không cần, nếu sau này phủ thượng có cần gì thì cứ đến phủ Nhân An Công trước kia tìm ta.” Vân Chước nói, lại dừng một chút: “Ta nói cần tức là những chuyện huyền diệu không thể giải quyết được.”Nàng mới đến, người quen biết cũng không nhiều, dù sao cũng phải tuyên truyền về việc làm ăn của mình một chút.Người họ Tiêu trong toàn kinh thành cũng không ít, nhưng chỉ cần nhắc đến phủ Nhân An Công trước kia thì không ai không biết, dù sao từ trước tới nay cũng chỉ có một vị quốc công được ban chết bởi tằng tịu với cung nữ ban ngày.“Được.” Hồ Tương Tương liền vội vàng gật đầu ghi lại.Cũng ngại ngùng hỏi thẳng nàng về quan hệ của nàng với Tiêu gia, dù sao thì nhìn một thân y phục này của nàng cũng rất giản dị, chắc hẳn cũng không phải là chủ tử nhà kia, có thể là thân thích không quản đường sá xa xôi đến tìm nơi nương tựa.Vân Chước nói xong, lúc này mới rời đi.Hồ phụ vội vàng vịn Hồ mẫu đi nghỉ ngơi, Hồ Tương Tương giờ phút này cũng không có thời gian thương tâm vì chuyện từ hôn của mình, trong đầu đều là những lời Tiêu cô nương đã nói trước đó.Người này cử chỉ kỳ quái.Không biết là đã có chuẩn bị từ trước, hay là thật sự có khả năng câu thông với quỷ thần…Nếu như là cái trước, chứng tỏ Tiêu cô nương này can đảm hơn người, vô cùng cẩn thận.Nếu là cái sau, vậy thì càng không tầm thường, hôm nay phụ mẫu bi thương, tạm thời không thể hỏi kỹ, nhưng nàng luôn cảm thấy bọn họ cần phải thâm tạ.