Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 120: Anh thật đáng thương!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, cô bình thản nhấc chân mình lên, dẫm vào tay của người vệ sĩ đang nằm đưới đất, khiến anh ta la lớn:- Aaaaaa!Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, nhẹ nhàng lên tiếng:- Đừng động tay vào bất cứ thứ gì, khi tôi còn đang ở đây chứ!Dứt lời, cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tống Dật Nhiên, nói giọng lạnh nhạt:- Anh thật sự rất khốn nạn đấy Tống Dật Nhiên, đã ngoại tình, còn phản bội, vậy mà.... bây giờ còn muốn chối sao? Anh nên để cho cả thế giới biết mình đê tiện và cặn bã đến mức nào đi chứ?Đám vệ sĩ chạy đến và kéo người phụ nữ ra, anh ta nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lớn tiếng:- Cô là ai hả? Là cô đã phát nó lên để giá họa cho tôi đúng chứ?Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, nói:- Giá họa? Tôi vì sao phải làm như vậy chứ? Tôi cũng không tạo ra cái máy đó, vậy thì làm sao tôi có thể phát nó lên?- Tống Dật Nhiên, anh nên chấp nhận việc mình đã làm đi, đừng cố chấp chạy tội như vậy! Nhìn thật đáng thương!Nghe lời mỉa mai của cô, Tống Dật Nhiên như bị dẫm phải đuôi, anh ta tức giận quát:- Mày nói cái gì đấy, con nhóc này! Tao không làm gì cả, tất cả đều chỉ là ghép, tất cả đều sai hết!Âu Dương Thiên Thiên bật cười, nụ cười đạt nơi khóe môi lạnh lẽo đến cực điểm:- Tống Dật Nhiên, anh thật là ngu ngốc mà, anh nói đó là ghép? Anh cũng không nghĩ đến, cái máy quay đó là ở nơi nào đi?Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa mở túi xách của mình ra, cô từ tốn rút một xấp giấy, sau đó đưa về phía của người đàn ông.Nhìn thấy thứ trên đó, mặt Tống Dật Nhiên đanh lại, anh ta ngay lập tức chạy về phía cô, hệt như muốn cướp lấy thứ gieo rắc nỗi kinh hoàng cho hắn.Thế nhưng, như biết trước hành động của anh, Âu Dương Thiên Thiên giơ tay mình lên cao, cô ném hết những tấm ảnh đó lên không trung.Những tấm ảnh văng lên thật cao, đụng trúng trần nhà trắng toát, nó bay tứ tung khắp mọi nơi, rơi hết xuống dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.Trên những tấm ảnh đó, là những cái nắm tay, ôm hôn nhau, trên xe, ngoài đường, ở siêu thị, và không chỉ là Tống Dật Nhiên với 1 người, mà là với hàng chục người phụ nữ khác nhau!
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, cô bình thản nhấc chân mình lên, dẫm vào tay của người vệ sĩ đang nằm đưới đất, khiến anh ta la lớn:
- Aaaaaa!
Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đừng động tay vào bất cứ thứ gì, khi tôi còn đang ở đây chứ!
Dứt lời, cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tống Dật Nhiên, nói giọng lạnh nhạt:
- Anh thật sự rất khốn nạn đấy Tống Dật Nhiên, đã ngoại tình, còn phản bội, vậy mà.... bây giờ còn muốn chối sao? Anh nên để cho cả thế giới biết mình đê tiện và cặn bã đến mức nào đi chứ?
Đám vệ sĩ chạy đến và kéo người phụ nữ ra, anh ta nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lớn tiếng:
- Cô là ai hả? Là cô đã phát nó lên để giá họa cho tôi đúng chứ?
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, nói:
- Giá họa? Tôi vì sao phải làm như vậy chứ? Tôi cũng không tạo ra cái máy đó, vậy thì làm sao tôi có thể phát nó lên?
- Tống Dật Nhiên, anh nên chấp nhận việc mình đã làm đi, đừng cố chấp chạy tội như vậy! Nhìn thật đáng thương!
Nghe lời mỉa mai của cô, Tống Dật Nhiên như bị dẫm phải đuôi, anh ta tức giận quát:
- Mày nói cái gì đấy, con nhóc này! Tao không làm gì cả, tất cả đều chỉ là ghép, tất cả đều sai hết!
Âu Dương Thiên Thiên bật cười, nụ cười đạt nơi khóe môi lạnh lẽo đến cực điểm:
- Tống Dật Nhiên, anh thật là ngu ngốc mà, anh nói đó là ghép? Anh cũng không nghĩ đến, cái máy quay đó là ở nơi nào đi?
Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa mở túi xách của mình ra, cô từ tốn rút một xấp giấy, sau đó đưa về phía của người đàn ông.
Nhìn thấy thứ trên đó, mặt Tống Dật Nhiên đanh lại, anh ta ngay lập tức chạy về phía cô, hệt như muốn cướp lấy thứ gieo rắc nỗi kinh hoàng cho hắn.
Thế nhưng, như biết trước hành động của anh, Âu Dương Thiên Thiên giơ tay mình lên cao, cô ném hết những tấm ảnh đó lên không trung.
Những tấm ảnh văng lên thật cao, đụng trúng trần nhà trắng toát, nó bay tứ tung khắp mọi nơi, rơi hết xuống dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Trên những tấm ảnh đó, là những cái nắm tay, ôm hôn nhau, trên xe, ngoài đường, ở siêu thị, và không chỉ là Tống Dật Nhiên với 1 người, mà là với hàng chục người phụ nữ khác nhau!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Âu Dương Thiên Thiên, cô bình thản nhấc chân mình lên, dẫm vào tay của người vệ sĩ đang nằm đưới đất, khiến anh ta la lớn:- Aaaaaa!Âu Dương Thiên Thiên liếm môi, nhẹ nhàng lên tiếng:- Đừng động tay vào bất cứ thứ gì, khi tôi còn đang ở đây chứ!Dứt lời, cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Tống Dật Nhiên, nói giọng lạnh nhạt:- Anh thật sự rất khốn nạn đấy Tống Dật Nhiên, đã ngoại tình, còn phản bội, vậy mà.... bây giờ còn muốn chối sao? Anh nên để cho cả thế giới biết mình đê tiện và cặn bã đến mức nào đi chứ?Đám vệ sĩ chạy đến và kéo người phụ nữ ra, anh ta nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lớn tiếng:- Cô là ai hả? Là cô đã phát nó lên để giá họa cho tôi đúng chứ?Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, nói:- Giá họa? Tôi vì sao phải làm như vậy chứ? Tôi cũng không tạo ra cái máy đó, vậy thì làm sao tôi có thể phát nó lên?- Tống Dật Nhiên, anh nên chấp nhận việc mình đã làm đi, đừng cố chấp chạy tội như vậy! Nhìn thật đáng thương!Nghe lời mỉa mai của cô, Tống Dật Nhiên như bị dẫm phải đuôi, anh ta tức giận quát:- Mày nói cái gì đấy, con nhóc này! Tao không làm gì cả, tất cả đều chỉ là ghép, tất cả đều sai hết!Âu Dương Thiên Thiên bật cười, nụ cười đạt nơi khóe môi lạnh lẽo đến cực điểm:- Tống Dật Nhiên, anh thật là ngu ngốc mà, anh nói đó là ghép? Anh cũng không nghĩ đến, cái máy quay đó là ở nơi nào đi?Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa mở túi xách của mình ra, cô từ tốn rút một xấp giấy, sau đó đưa về phía của người đàn ông.Nhìn thấy thứ trên đó, mặt Tống Dật Nhiên đanh lại, anh ta ngay lập tức chạy về phía cô, hệt như muốn cướp lấy thứ gieo rắc nỗi kinh hoàng cho hắn.Thế nhưng, như biết trước hành động của anh, Âu Dương Thiên Thiên giơ tay mình lên cao, cô ném hết những tấm ảnh đó lên không trung.Những tấm ảnh văng lên thật cao, đụng trúng trần nhà trắng toát, nó bay tứ tung khắp mọi nơi, rơi hết xuống dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.Trên những tấm ảnh đó, là những cái nắm tay, ôm hôn nhau, trên xe, ngoài đường, ở siêu thị, và không chỉ là Tống Dật Nhiên với 1 người, mà là với hàng chục người phụ nữ khác nhau!