Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 141: Cô bị sốt rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Thân thể Âu Dương Thiên Thiên run rẩy từng đợt nhỏ, cô hơi nghiến răng, phát ra giọng "hừ" nhè nhẹ.Dường như toàn thân đều đang phát lạnh, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, thậm chí còn làm thành một hàng nước dài chảy thẳng xuống chiếc mũi cao của Âu Dương Thiên Thiên.Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô, lên tiếng gọi:- Âu Dương Thiên Thiên, cô nghe tôi nói không? Mở mắt ra đi, Âu Dương Thiên Thiên!Thế nhưng, sau lời nói của anh, người con gái ngoài việc run bần bật ra thì không có gì đáp lại cả.Thấy vậy, Âu Dương Vô Thần liền đỡ lấy đầu cô lên, anh vuốt tóc ướt nhẹp đang dính chặt vào trán của Âu Dương Thiên Thiên qua một bên, lúc này, mới phát hiện thấy vết thương trên trán cô đã sưng tấy lên.Ánh mắt người đàn ông hơi híp lại, bỗng nhiên quát khẽ:- Chết tiệt! Vết thương bị nhiễm trùng rồi.Âu Dương Vô Thần nghiến răng, anh lay lay người cô gái, cố gắng gọi thêm một lần nữa:- Âu Dương Thiên Thiên, tỉnh lại đi, mau mở mắt ra nhìn tôi. Âu Dương Thiên Thiên!!Lần này, dường như tiếng gọi cuối cùng đã lọt vào được tai của người con gái, khiến ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên hơi động đậy.Sau vài giây, cô mở ra đôi mắt nâu hơi lờ mờ, thấy Âu Dương Vô Thần, bất giác hỏi:- Anh hai.... tại sao anh.... lại... ở đây?Lời của Âu Dương Thiên Thiên hòa quyện cùng tiếng thở nặng nề, khiến câu nói càng trở nên khó khăn hơn.Giọng cô khàn đặc, hơn nữa hơi thở từ mũi cũng rất nóng, tựa như cơ thể đang bị sốt rất cao.Âu Dương Vô Thần thấy cô đã tỉnh lại đôi chút, liền lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên, cô bị sốt rồi, giữ tỉnh táo, tôi đưa cô đến bệnh viện!Dứt lời, anh một tay giữ lấy thân thể của cô gái, một tay vươn ra lấy chiếc chăn quấn chặt người cô lại từ phía sau, ôm bổng lên, nhấc chân đi ra ngoài.Ở bên dưới sảnh, Kỳ Ân và đám người hầu không biết từ lúc nào đã đứng sẵn đó, bọn họ dường như bị đánh thức bởi tiếng động do Âu Dương Vô Thần tạo ra, nên đã túc trực đợi sẵn.Thấy Âu Dương Vô Thần ôm ngang người Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang. Kỳ Ân liền chạy đến, lo lắng hỏi:- Cậu chủ, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nhị tiểu thư... cô ấy làm sao mà thành như thế này?Âu Dương Vô Thần vẫn không dừng bước chân của mình, anh chỉ nghiêng đầu, đáp:- Liên lạc với bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh ngay cho tôi, bảo tất cả bác sĩ tập trung trước sảnh, tôi sẽ đến đó trong vòng 10" nữa.
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Thân thể Âu Dương Thiên Thiên run rẩy từng đợt nhỏ, cô hơi nghiến răng, phát ra giọng "hừ" nhè nhẹ.Dường như toàn thân đều đang phát lạnh, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, thậm chí còn làm thành một hàng nước dài chảy thẳng xuống chiếc mũi cao của Âu Dương Thiên Thiên.Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô, lên tiếng gọi:- Âu Dương Thiên Thiên, cô nghe tôi nói không? Mở mắt ra đi, Âu Dương Thiên Thiên!Thế nhưng, sau lời nói của anh, người con gái ngoài việc run bần bật ra thì không có gì đáp lại cả.Thấy vậy, Âu Dương Vô Thần liền đỡ lấy đầu cô lên, anh vuốt tóc ướt nhẹp đang dính chặt vào trán của Âu Dương Thiên Thiên qua một bên, lúc này, mới phát hiện thấy vết thương trên trán cô đã sưng tấy lên.Ánh mắt người đàn ông hơi híp lại, bỗng nhiên quát khẽ:- Chết tiệt! Vết thương bị nhiễm trùng rồi.Âu Dương Vô Thần nghiến răng, anh lay lay người cô gái, cố gắng gọi thêm một lần nữa:- Âu Dương Thiên Thiên, tỉnh lại đi, mau mở mắt ra nhìn tôi. Âu Dương Thiên Thiên!!Lần này, dường như tiếng gọi cuối cùng đã lọt vào được tai của người con gái, khiến ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên hơi động đậy.Sau vài giây, cô mở ra đôi mắt nâu hơi lờ mờ, thấy Âu Dương Vô Thần, bất giác hỏi:- Anh hai.... tại sao anh.... lại... ở đây?Lời của Âu Dương Thiên Thiên hòa quyện cùng tiếng thở nặng nề, khiến câu nói càng trở nên khó khăn hơn.Giọng cô khàn đặc, hơn nữa hơi thở từ mũi cũng rất nóng, tựa như cơ thể đang bị sốt rất cao.Âu Dương Vô Thần thấy cô đã tỉnh lại đôi chút, liền lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên, cô bị sốt rồi, giữ tỉnh táo, tôi đưa cô đến bệnh viện!Dứt lời, anh một tay giữ lấy thân thể của cô gái, một tay vươn ra lấy chiếc chăn quấn chặt người cô lại từ phía sau, ôm bổng lên, nhấc chân đi ra ngoài.Ở bên dưới sảnh, Kỳ Ân và đám người hầu không biết từ lúc nào đã đứng sẵn đó, bọn họ dường như bị đánh thức bởi tiếng động do Âu Dương Vô Thần tạo ra, nên đã túc trực đợi sẵn.Thấy Âu Dương Vô Thần ôm ngang người Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang. Kỳ Ân liền chạy đến, lo lắng hỏi:- Cậu chủ, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nhị tiểu thư... cô ấy làm sao mà thành như thế này?Âu Dương Vô Thần vẫn không dừng bước chân của mình, anh chỉ nghiêng đầu, đáp:- Liên lạc với bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh ngay cho tôi, bảo tất cả bác sĩ tập trung trước sảnh, tôi sẽ đến đó trong vòng 10" nữa.
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Thân thể Âu Dương Thiên Thiên run rẩy từng đợt nhỏ, cô hơi nghiến răng, phát ra giọng "hừ" nhè nhẹ.Dường như toàn thân đều đang phát lạnh, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, thậm chí còn làm thành một hàng nước dài chảy thẳng xuống chiếc mũi cao của Âu Dương Thiên Thiên.Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô, lên tiếng gọi:- Âu Dương Thiên Thiên, cô nghe tôi nói không? Mở mắt ra đi, Âu Dương Thiên Thiên!Thế nhưng, sau lời nói của anh, người con gái ngoài việc run bần bật ra thì không có gì đáp lại cả.Thấy vậy, Âu Dương Vô Thần liền đỡ lấy đầu cô lên, anh vuốt tóc ướt nhẹp đang dính chặt vào trán của Âu Dương Thiên Thiên qua một bên, lúc này, mới phát hiện thấy vết thương trên trán cô đã sưng tấy lên.Ánh mắt người đàn ông hơi híp lại, bỗng nhiên quát khẽ:- Chết tiệt! Vết thương bị nhiễm trùng rồi.Âu Dương Vô Thần nghiến răng, anh lay lay người cô gái, cố gắng gọi thêm một lần nữa:- Âu Dương Thiên Thiên, tỉnh lại đi, mau mở mắt ra nhìn tôi. Âu Dương Thiên Thiên!!Lần này, dường như tiếng gọi cuối cùng đã lọt vào được tai của người con gái, khiến ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên hơi động đậy.Sau vài giây, cô mở ra đôi mắt nâu hơi lờ mờ, thấy Âu Dương Vô Thần, bất giác hỏi:- Anh hai.... tại sao anh.... lại... ở đây?Lời của Âu Dương Thiên Thiên hòa quyện cùng tiếng thở nặng nề, khiến câu nói càng trở nên khó khăn hơn.Giọng cô khàn đặc, hơn nữa hơi thở từ mũi cũng rất nóng, tựa như cơ thể đang bị sốt rất cao.Âu Dương Vô Thần thấy cô đã tỉnh lại đôi chút, liền lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên, cô bị sốt rồi, giữ tỉnh táo, tôi đưa cô đến bệnh viện!Dứt lời, anh một tay giữ lấy thân thể của cô gái, một tay vươn ra lấy chiếc chăn quấn chặt người cô lại từ phía sau, ôm bổng lên, nhấc chân đi ra ngoài.Ở bên dưới sảnh, Kỳ Ân và đám người hầu không biết từ lúc nào đã đứng sẵn đó, bọn họ dường như bị đánh thức bởi tiếng động do Âu Dương Vô Thần tạo ra, nên đã túc trực đợi sẵn.Thấy Âu Dương Vô Thần ôm ngang người Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang. Kỳ Ân liền chạy đến, lo lắng hỏi:- Cậu chủ, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nhị tiểu thư... cô ấy làm sao mà thành như thế này?Âu Dương Vô Thần vẫn không dừng bước chân của mình, anh chỉ nghiêng đầu, đáp:- Liên lạc với bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh ngay cho tôi, bảo tất cả bác sĩ tập trung trước sảnh, tôi sẽ đến đó trong vòng 10" nữa.