Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 143: Cô ta nói không muốn tiêm!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Đám bác sĩ đều ngẩn người nhìn Âu Dương Vô Thần, trước câu nói bất ngờ của anh, bọn họ vừa sốc vừa ngạc nhiên, hỏi:- Âu tổng, cái này... ngài không phải vừa mới nói là tiêm thuốc cho... bệnh nhân này sao?Âu Dương Vô Thần nghe xong, mặt không đổi, tỉnh bơ đáp:- Cô ta nói không muốn tiêm. Các người dùng cách khác đi.Đám bác sĩ: "...."Hạn hán lời tập 2!Cái quái gì đang xảy ra vậy nè? Từ khi nào thì một bệnh nhân lại được quyền như thế chứ?Nói không muốn dùng tiêm là không muốn dùng tiêm, như thế cũng được à? Lên làm ông trời luôn đi!Đám bác sĩ nhìn nhau, quyết định lên tiếng:- Âu tổng, thực ra chuyện này, vết thương nhiễm trùng chúng tôi đều xử lý rất nhanh gọn là tiêm thuốc vào để loại bỏ độc tố thôi, trước giờ đều chưa từng thử qua cách khác,Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên rồi lại nhìn đám bác sĩ, chợt nói:- Nhưng cô ta bảo không muốn dùng tiêm. Các ông điếc hết phải không? Nghĩ cách khác cho tôi!Đám bác sĩ: "..."Rồi ý anh là sao?? Hỏi ý anh chứ hỏi ý cô ta à mà cứ muốn theo ý kiến của cô ta thế?Là tổ tông hay sao mà nghe lời dữ vậy?Đám bác sĩ cũng hết cách, nhìn nhau bàn luận nhưng không đi đến kết quả, vấn đề là bọn họ không thể mạo hiểm đưa thuốc vào cơ thể bằng đường khác được, chỉ có cách nguyên thủy là tốt nhất thôi.... vậy nên.....Sau một hồi im ắng, một người đàn ông trung niên đứng ra, lên tiếng:- Âu tổng, tôi nghĩ ngài nên có cách để bệnh nhân chịu tiếp nhận việc tiêm bằng kim, bởi vì đây là cách giải quyết vấn đề trước mắt nhanh chóng và hiệu quả.- Còn nếu như bệnh nhân vì nỗi sợ riêng mà truyền thuốc bằng một cách khác, vậy thì chúng tôi không đảm bảo tác dụng của nó có tốt hay là... có gì xảy ra trên đường dẫn vào cơ thể của bệnh nhân hay không.Nghe xong, mặt Âu Dương Vô Thần hơi đanh lại, anh quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Thiên đang sốt đến đỏ người, cắn răng nói:- Chuẩn bị kim tiêm đi!Dứt lời, khuôn mặt đám bác sĩ liền tươi như mới tưới, ngay lập tức cầm kim tiêm lên chuẩn bị.Lúc này, Âu Dương Vô Thần đỡ người Âu Dương Thiên Thiên dậy, anh lay lay mặt cô, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, hỏi;- Âu Dương Thiên Thiên, bây giờ sẽ tiêm thuốc, cô ráng chịu đựng 1 chút, sẽ qua nhanh thôi.Âu Dương Thiên Thiên tuy sốt, nhưng cô vẫn nghe được lời của người đàn ông nói, theo bản năng liền phản kháng, lắc đầu qua lại:- Không.... không muốn.... không muốn tiêm...Thứ mà Đàm Gia Hi cô sợ nhất trên đời này, chính là kim tiêm đó!!!
Đám bác sĩ đều ngẩn người nhìn Âu Dương Vô Thần, trước câu nói bất ngờ của anh, bọn họ vừa sốc vừa ngạc nhiên, hỏi:
- Âu tổng, cái này... ngài không phải vừa mới nói là tiêm thuốc cho... bệnh nhân này sao?
Âu Dương Vô Thần nghe xong, mặt không đổi, tỉnh bơ đáp:
- Cô ta nói không muốn tiêm. Các người dùng cách khác đi.
Đám bác sĩ: "...."
Hạn hán lời tập 2!
Cái quái gì đang xảy ra vậy nè? Từ khi nào thì một bệnh nhân lại được quyền như thế chứ?
Nói không muốn dùng tiêm là không muốn dùng tiêm, như thế cũng được à? Lên làm ông trời luôn đi!
Đám bác sĩ nhìn nhau, quyết định lên tiếng:
- Âu tổng, thực ra chuyện này, vết thương nhiễm trùng chúng tôi đều xử lý rất nhanh gọn là tiêm thuốc vào để loại bỏ độc tố thôi, trước giờ đều chưa từng thử qua cách khác,
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên rồi lại nhìn đám bác sĩ, chợt nói:
- Nhưng cô ta bảo không muốn dùng tiêm. Các ông điếc hết phải không? Nghĩ cách khác cho tôi!
Đám bác sĩ: "..."
Rồi ý anh là sao?? Hỏi ý anh chứ hỏi ý cô ta à mà cứ muốn theo ý kiến của cô ta thế?
Là tổ tông hay sao mà nghe lời dữ vậy?
Đám bác sĩ cũng hết cách, nhìn nhau bàn luận nhưng không đi đến kết quả, vấn đề là bọn họ không thể mạo hiểm đưa thuốc vào cơ thể bằng đường khác được, chỉ có cách nguyên thủy là tốt nhất thôi.... vậy nên.....
Sau một hồi im ắng, một người đàn ông trung niên đứng ra, lên tiếng:
- Âu tổng, tôi nghĩ ngài nên có cách để bệnh nhân chịu tiếp nhận việc tiêm bằng kim, bởi vì đây là cách giải quyết vấn đề trước mắt nhanh chóng và hiệu quả.
- Còn nếu như bệnh nhân vì nỗi sợ riêng mà truyền thuốc bằng một cách khác, vậy thì chúng tôi không đảm bảo tác dụng của nó có tốt hay là... có gì xảy ra trên đường dẫn vào cơ thể của bệnh nhân hay không.
Nghe xong, mặt Âu Dương Vô Thần hơi đanh lại, anh quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Thiên đang sốt đến đỏ người, cắn răng nói:
- Chuẩn bị kim tiêm đi!
Dứt lời, khuôn mặt đám bác sĩ liền tươi như mới tưới, ngay lập tức cầm kim tiêm lên chuẩn bị.
Lúc này, Âu Dương Vô Thần đỡ người Âu Dương Thiên Thiên dậy, anh lay lay mặt cô, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, hỏi;
- Âu Dương Thiên Thiên, bây giờ sẽ tiêm thuốc, cô ráng chịu đựng 1 chút, sẽ qua nhanh thôi.
Âu Dương Thiên Thiên tuy sốt, nhưng cô vẫn nghe được lời của người đàn ông nói, theo bản năng liền phản kháng, lắc đầu qua lại:
- Không.... không muốn.... không muốn tiêm...
Thứ mà Đàm Gia Hi cô sợ nhất trên đời này, chính là kim tiêm đó!!!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Đám bác sĩ đều ngẩn người nhìn Âu Dương Vô Thần, trước câu nói bất ngờ của anh, bọn họ vừa sốc vừa ngạc nhiên, hỏi:- Âu tổng, cái này... ngài không phải vừa mới nói là tiêm thuốc cho... bệnh nhân này sao?Âu Dương Vô Thần nghe xong, mặt không đổi, tỉnh bơ đáp:- Cô ta nói không muốn tiêm. Các người dùng cách khác đi.Đám bác sĩ: "...."Hạn hán lời tập 2!Cái quái gì đang xảy ra vậy nè? Từ khi nào thì một bệnh nhân lại được quyền như thế chứ?Nói không muốn dùng tiêm là không muốn dùng tiêm, như thế cũng được à? Lên làm ông trời luôn đi!Đám bác sĩ nhìn nhau, quyết định lên tiếng:- Âu tổng, thực ra chuyện này, vết thương nhiễm trùng chúng tôi đều xử lý rất nhanh gọn là tiêm thuốc vào để loại bỏ độc tố thôi, trước giờ đều chưa từng thử qua cách khác,Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên rồi lại nhìn đám bác sĩ, chợt nói:- Nhưng cô ta bảo không muốn dùng tiêm. Các ông điếc hết phải không? Nghĩ cách khác cho tôi!Đám bác sĩ: "..."Rồi ý anh là sao?? Hỏi ý anh chứ hỏi ý cô ta à mà cứ muốn theo ý kiến của cô ta thế?Là tổ tông hay sao mà nghe lời dữ vậy?Đám bác sĩ cũng hết cách, nhìn nhau bàn luận nhưng không đi đến kết quả, vấn đề là bọn họ không thể mạo hiểm đưa thuốc vào cơ thể bằng đường khác được, chỉ có cách nguyên thủy là tốt nhất thôi.... vậy nên.....Sau một hồi im ắng, một người đàn ông trung niên đứng ra, lên tiếng:- Âu tổng, tôi nghĩ ngài nên có cách để bệnh nhân chịu tiếp nhận việc tiêm bằng kim, bởi vì đây là cách giải quyết vấn đề trước mắt nhanh chóng và hiệu quả.- Còn nếu như bệnh nhân vì nỗi sợ riêng mà truyền thuốc bằng một cách khác, vậy thì chúng tôi không đảm bảo tác dụng của nó có tốt hay là... có gì xảy ra trên đường dẫn vào cơ thể của bệnh nhân hay không.Nghe xong, mặt Âu Dương Vô Thần hơi đanh lại, anh quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Thiên đang sốt đến đỏ người, cắn răng nói:- Chuẩn bị kim tiêm đi!Dứt lời, khuôn mặt đám bác sĩ liền tươi như mới tưới, ngay lập tức cầm kim tiêm lên chuẩn bị.Lúc này, Âu Dương Vô Thần đỡ người Âu Dương Thiên Thiên dậy, anh lay lay mặt cô, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, hỏi;- Âu Dương Thiên Thiên, bây giờ sẽ tiêm thuốc, cô ráng chịu đựng 1 chút, sẽ qua nhanh thôi.Âu Dương Thiên Thiên tuy sốt, nhưng cô vẫn nghe được lời của người đàn ông nói, theo bản năng liền phản kháng, lắc đầu qua lại:- Không.... không muốn.... không muốn tiêm...Thứ mà Đàm Gia Hi cô sợ nhất trên đời này, chính là kim tiêm đó!!!