Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 145: Lộ hàng!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Rời khỏi bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh đã là chuyện của nửa tiếng sau, Âu Dương Vô Thần bế Âu Dương Thiên Thiên ngồi vào trong xe, an toàn chở cô về lại nhà của mình.Ngồi bên trong, Âu Dương Vô Thần tựa lưng ra ghế, anh rũ mắt nhìn người con gái đang nằm trên đùi mình, ánh mắt có chút biến đổi.Tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm mại của Âu Dương Thiên Thiên, cảm nhận tiếng thở đều đặn mà không còn nặng nề nữa, đột nhiên thấy dễ chịu hơn hẳn.Cuối cùng cũng xong rồi!Cảnh vừa rồi, cứ như là dỗ trẻ vậy. Tự nhiên cô ta khóc làm anh bất ngờ, không biết làm cách nào ngoài việc không để cho cô ta thấy cái kim tiêm thôi.Haizzz, thật phiền phức!Âu Dương Vô Thần đưa một tay lên xoa trán, ánh mắt anh hơi liếc lên kính chiếu hậu, đúng lúc, bắt gặp ánh mắt và nụ cười của người tài xế."...."- Có cái gì vui mà cười như vậy? - Âu Dương Vô Thần bắn cho người kia một ánh mắt sắc bén, thêm vào câu nói lạnh tới sống lưng.Ngay lập tức, người tài xế hạ khóe miệng mình, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm quay lại với lái xe, không dám hóng chuyện khác nữa.Anh lái xe: "..."Huhu, đáng sợ quá mà!!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh thu sát khí về, lạnh lùng nhìn sang phía cửa sổ.Toàn người nhiều chuyện!Dứt khoát phun ra một ý nghĩ, Âu Dương Vô Thần lại bất giác nhìn xuống người con gái nằm dưới chân mình.Lúc này, chợt thấy một thứ lọt vào tầm mắt.Do tư thế Âu Dương Thiên Thiên hơi nằm nghiêng, thế nên chiếc chăn vô tình bị gấp nếp lại, nơi giữa ngực cô phồng lên một khoảng trống, vô tình lộ ra nơi to tròn trắng trẻo sau lớp áo ngủ mỏng manh."....""..."Không gian xung quanh như đông cứng lại, ánh mắt của Âu Dương Vô Thần cũng như chết đứng một chỗ. Phải mất tận gần 10 giây sau, anh mới lấy lại được tinh thần, quay mặt sang chỗ khác.Thế nhưng, cánh tay phía dưới... vẫn lặng lẽ cầm chiếc chăn nhẹ nhàng kéo lên một chút, che đi phần đang lộ ra đó.Kính cửa sổ hạ xuống vừa phải, gió đêm ngay lập tức tràn vào bên trong khoang xe, thổi bay mái tóc của người đàn ông.Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, không nhìn ra được bất cứ thứ gì....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Rời khỏi bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh đã là chuyện của nửa tiếng sau, Âu Dương Vô Thần bế Âu Dương Thiên Thiên ngồi vào trong xe, an toàn chở cô về lại nhà của mình.Ngồi bên trong, Âu Dương Vô Thần tựa lưng ra ghế, anh rũ mắt nhìn người con gái đang nằm trên đùi mình, ánh mắt có chút biến đổi.Tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm mại của Âu Dương Thiên Thiên, cảm nhận tiếng thở đều đặn mà không còn nặng nề nữa, đột nhiên thấy dễ chịu hơn hẳn.Cuối cùng cũng xong rồi!Cảnh vừa rồi, cứ như là dỗ trẻ vậy. Tự nhiên cô ta khóc làm anh bất ngờ, không biết làm cách nào ngoài việc không để cho cô ta thấy cái kim tiêm thôi.Haizzz, thật phiền phức!Âu Dương Vô Thần đưa một tay lên xoa trán, ánh mắt anh hơi liếc lên kính chiếu hậu, đúng lúc, bắt gặp ánh mắt và nụ cười của người tài xế."...."- Có cái gì vui mà cười như vậy? - Âu Dương Vô Thần bắn cho người kia một ánh mắt sắc bén, thêm vào câu nói lạnh tới sống lưng.Ngay lập tức, người tài xế hạ khóe miệng mình, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm quay lại với lái xe, không dám hóng chuyện khác nữa.Anh lái xe: "..."Huhu, đáng sợ quá mà!!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh thu sát khí về, lạnh lùng nhìn sang phía cửa sổ.Toàn người nhiều chuyện!Dứt khoát phun ra một ý nghĩ, Âu Dương Vô Thần lại bất giác nhìn xuống người con gái nằm dưới chân mình.Lúc này, chợt thấy một thứ lọt vào tầm mắt.Do tư thế Âu Dương Thiên Thiên hơi nằm nghiêng, thế nên chiếc chăn vô tình bị gấp nếp lại, nơi giữa ngực cô phồng lên một khoảng trống, vô tình lộ ra nơi to tròn trắng trẻo sau lớp áo ngủ mỏng manh."....""..."Không gian xung quanh như đông cứng lại, ánh mắt của Âu Dương Vô Thần cũng như chết đứng một chỗ. Phải mất tận gần 10 giây sau, anh mới lấy lại được tinh thần, quay mặt sang chỗ khác.Thế nhưng, cánh tay phía dưới... vẫn lặng lẽ cầm chiếc chăn nhẹ nhàng kéo lên một chút, che đi phần đang lộ ra đó.Kính cửa sổ hạ xuống vừa phải, gió đêm ngay lập tức tràn vào bên trong khoang xe, thổi bay mái tóc của người đàn ông.Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, không nhìn ra được bất cứ thứ gì....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Rời khỏi bệnh viện Trung Ương Bắc Kinh đã là chuyện của nửa tiếng sau, Âu Dương Vô Thần bế Âu Dương Thiên Thiên ngồi vào trong xe, an toàn chở cô về lại nhà của mình.Ngồi bên trong, Âu Dương Vô Thần tựa lưng ra ghế, anh rũ mắt nhìn người con gái đang nằm trên đùi mình, ánh mắt có chút biến đổi.Tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mềm mại của Âu Dương Thiên Thiên, cảm nhận tiếng thở đều đặn mà không còn nặng nề nữa, đột nhiên thấy dễ chịu hơn hẳn.Cuối cùng cũng xong rồi!Cảnh vừa rồi, cứ như là dỗ trẻ vậy. Tự nhiên cô ta khóc làm anh bất ngờ, không biết làm cách nào ngoài việc không để cho cô ta thấy cái kim tiêm thôi.Haizzz, thật phiền phức!Âu Dương Vô Thần đưa một tay lên xoa trán, ánh mắt anh hơi liếc lên kính chiếu hậu, đúng lúc, bắt gặp ánh mắt và nụ cười của người tài xế."...."- Có cái gì vui mà cười như vậy? - Âu Dương Vô Thần bắn cho người kia một ánh mắt sắc bén, thêm vào câu nói lạnh tới sống lưng.Ngay lập tức, người tài xế hạ khóe miệng mình, ánh mắt có chút sợ hãi nhìn thẳng về phía trước, chuyên tâm quay lại với lái xe, không dám hóng chuyện khác nữa.Anh lái xe: "..."Huhu, đáng sợ quá mà!!Âu Dương Vô Thần liếc mắt, anh thu sát khí về, lạnh lùng nhìn sang phía cửa sổ.Toàn người nhiều chuyện!Dứt khoát phun ra một ý nghĩ, Âu Dương Vô Thần lại bất giác nhìn xuống người con gái nằm dưới chân mình.Lúc này, chợt thấy một thứ lọt vào tầm mắt.Do tư thế Âu Dương Thiên Thiên hơi nằm nghiêng, thế nên chiếc chăn vô tình bị gấp nếp lại, nơi giữa ngực cô phồng lên một khoảng trống, vô tình lộ ra nơi to tròn trắng trẻo sau lớp áo ngủ mỏng manh."....""..."Không gian xung quanh như đông cứng lại, ánh mắt của Âu Dương Vô Thần cũng như chết đứng một chỗ. Phải mất tận gần 10 giây sau, anh mới lấy lại được tinh thần, quay mặt sang chỗ khác.Thế nhưng, cánh tay phía dưới... vẫn lặng lẽ cầm chiếc chăn nhẹ nhàng kéo lên một chút, che đi phần đang lộ ra đó.Kính cửa sổ hạ xuống vừa phải, gió đêm ngay lập tức tràn vào bên trong khoang xe, thổi bay mái tóc của người đàn ông.Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy, không nhìn ra được bất cứ thứ gì....