Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 150: Cũng không phải là Chưa từng hôn!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên vẫn tiếp tục gặm bắp tay của Âu Dương Vô Thần, nghe lời của anh phát ra, trong cơn tức giận, cô lên tiếng:- Xì... tưởng cái gì, cũng không phải là chưa từng hôn. Nè, hôn đi, hôn đi, tôi mới thách anh hôn đấy!Âu Dương Thiên Thiên trưng ra bộ mặt đáng đánh đòn, tựa như thật sự nghĩ người đàn ông trước mặt mình sẽ không dám làm, xong rồi, cô quay mặt qua, tiếp tục gặm cắn bắp tay của anh.Âu Dương Vô Thần mím môi, ánh mắt anh hơi đen lại, vô tình lóe lên tia sáng nhàn nhạt, chiếu trực tiếp vào cô gái phía dưới.- Âu Dương Thiên Thiên........ là cô nói đấy!Dứt lời, không kịp để người con gái nào đó suy nghĩ, tay của người đàn ông đưa lên, nhanh chóng bắt lấy chiếc cằm của Âu Dương Thiên Thiên, ép cô quay sang đối diện với mình.Âu Dương Vô Thần cúi người thấp xuống, anh nhắm môi cô, hạ miệng mình xuống, một đường ngậm lấy.Âu Dương Thiên Thiên đang tức giận, trước hành động của anh, cô mở to mắt, hết sức kinh ngạc với chuyện đang xảy ra.Thân thể cô cứng ngắc, máu huyết trong người như ngưng đọng hết lại, tim cũng hệt như ngừng đập."...."Cái.... cái gì vậy?Âu Dương Vô Thần... anh... anh ta....Người đàn ông há miệng, rồi ngậm môi Âu Dương Thiên Thiên thêm một lần nữa. Sự di chuyển của anh làm cô hoảng hốt, đồng thời cũng lấy lại lí trí để phản kháng:- Ưm.... ưm.... ưmmmTiếng gào thét nhỏ nhắn vang lên, cùng với đó là sự chống cự yếu ớt. Hai chân Âu Dương Thiên Thiên đạp đạp, hai tay của cô đang bị nắm giữ cũng ra sức vùng vẫy, cứ như muốn thoát khỏi nụ hôn của người đàn ông.Âu Dương Vô Thần siết chặt môi cô, anh mặc kệ sự phản kháng đó, tiếp tục dùng sức. Sau khi hôn nhẹ lên môi Âu Dương Thiên Thiên, anh hơi há miệng, dùng răng cắn vào vành môi cô.Điều rất.... cứ như là đang trả thù việc cô đã cắn tay anh lúc nãy vậy!Âu Dương Thiên Thiên bị cắn môi, thân thể cô rùng lên nhè nhẹ, ngay lập tức, cô quay mặt qua lại, sự chống cự ngày càng tăng cao.Tầm vài giây sau, Âu Dương Vô Thần mới thả môi của Âu Dương Thiên Thiên ra, anh ngẩng đầu, nhìn cô gái mặt đang đỏ bừng, chợt nghe tiếng hét của cô:- Âu Dương Vô Thần, anh làm cái gì vậy!!!!Âu Dương Vô Thần mím môi, chớp đôi con ngươi đen láy, chậm rãi đáp:- Âu Dương Thiên Thiên.... là cô mời gọi tôi hôn cô.Vừa nói hết câu, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, Kỳ Ân và đám người hầu chạy lên tầng, bọn họ xông xáo mở cửa, lên tiếng:- Cậu chủ, có tiếng động phát ra ở đây, có chuyện......Thế nhưng, lời đó ngay lập tức bị ngưng lại, đám người Kỳ Ân trợn tròn mắt khi nhìn thấy điều đang xảy ra....Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên đang cùng nằm trên giường. Hơn nữa.... là cậu chủ nằm trên.... tiểu thư nằm dưới...."....."AAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên vẫn tiếp tục gặm bắp tay của Âu Dương Vô Thần, nghe lời của anh phát ra, trong cơn tức giận, cô lên tiếng:- Xì... tưởng cái gì, cũng không phải là chưa từng hôn. Nè, hôn đi, hôn đi, tôi mới thách anh hôn đấy!Âu Dương Thiên Thiên trưng ra bộ mặt đáng đánh đòn, tựa như thật sự nghĩ người đàn ông trước mặt mình sẽ không dám làm, xong rồi, cô quay mặt qua, tiếp tục gặm cắn bắp tay của anh.Âu Dương Vô Thần mím môi, ánh mắt anh hơi đen lại, vô tình lóe lên tia sáng nhàn nhạt, chiếu trực tiếp vào cô gái phía dưới.- Âu Dương Thiên Thiên........ là cô nói đấy!Dứt lời, không kịp để người con gái nào đó suy nghĩ, tay của người đàn ông đưa lên, nhanh chóng bắt lấy chiếc cằm của Âu Dương Thiên Thiên, ép cô quay sang đối diện với mình.Âu Dương Vô Thần cúi người thấp xuống, anh nhắm môi cô, hạ miệng mình xuống, một đường ngậm lấy.Âu Dương Thiên Thiên đang tức giận, trước hành động của anh, cô mở to mắt, hết sức kinh ngạc với chuyện đang xảy ra.Thân thể cô cứng ngắc, máu huyết trong người như ngưng đọng hết lại, tim cũng hệt như ngừng đập."...."Cái.... cái gì vậy?Âu Dương Vô Thần... anh... anh ta....Người đàn ông há miệng, rồi ngậm môi Âu Dương Thiên Thiên thêm một lần nữa. Sự di chuyển của anh làm cô hoảng hốt, đồng thời cũng lấy lại lí trí để phản kháng:- Ưm.... ưm.... ưmmmTiếng gào thét nhỏ nhắn vang lên, cùng với đó là sự chống cự yếu ớt. Hai chân Âu Dương Thiên Thiên đạp đạp, hai tay của cô đang bị nắm giữ cũng ra sức vùng vẫy, cứ như muốn thoát khỏi nụ hôn của người đàn ông.Âu Dương Vô Thần siết chặt môi cô, anh mặc kệ sự phản kháng đó, tiếp tục dùng sức. Sau khi hôn nhẹ lên môi Âu Dương Thiên Thiên, anh hơi há miệng, dùng răng cắn vào vành môi cô.Điều rất.... cứ như là đang trả thù việc cô đã cắn tay anh lúc nãy vậy!Âu Dương Thiên Thiên bị cắn môi, thân thể cô rùng lên nhè nhẹ, ngay lập tức, cô quay mặt qua lại, sự chống cự ngày càng tăng cao.Tầm vài giây sau, Âu Dương Vô Thần mới thả môi của Âu Dương Thiên Thiên ra, anh ngẩng đầu, nhìn cô gái mặt đang đỏ bừng, chợt nghe tiếng hét của cô:- Âu Dương Vô Thần, anh làm cái gì vậy!!!!Âu Dương Vô Thần mím môi, chớp đôi con ngươi đen láy, chậm rãi đáp:- Âu Dương Thiên Thiên.... là cô mời gọi tôi hôn cô.Vừa nói hết câu, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, Kỳ Ân và đám người hầu chạy lên tầng, bọn họ xông xáo mở cửa, lên tiếng:- Cậu chủ, có tiếng động phát ra ở đây, có chuyện......Thế nhưng, lời đó ngay lập tức bị ngưng lại, đám người Kỳ Ân trợn tròn mắt khi nhìn thấy điều đang xảy ra....Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên đang cùng nằm trên giường. Hơn nữa.... là cậu chủ nằm trên.... tiểu thư nằm dưới...."....."AAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên vẫn tiếp tục gặm bắp tay của Âu Dương Vô Thần, nghe lời của anh phát ra, trong cơn tức giận, cô lên tiếng:- Xì... tưởng cái gì, cũng không phải là chưa từng hôn. Nè, hôn đi, hôn đi, tôi mới thách anh hôn đấy!Âu Dương Thiên Thiên trưng ra bộ mặt đáng đánh đòn, tựa như thật sự nghĩ người đàn ông trước mặt mình sẽ không dám làm, xong rồi, cô quay mặt qua, tiếp tục gặm cắn bắp tay của anh.Âu Dương Vô Thần mím môi, ánh mắt anh hơi đen lại, vô tình lóe lên tia sáng nhàn nhạt, chiếu trực tiếp vào cô gái phía dưới.- Âu Dương Thiên Thiên........ là cô nói đấy!Dứt lời, không kịp để người con gái nào đó suy nghĩ, tay của người đàn ông đưa lên, nhanh chóng bắt lấy chiếc cằm của Âu Dương Thiên Thiên, ép cô quay sang đối diện với mình.Âu Dương Vô Thần cúi người thấp xuống, anh nhắm môi cô, hạ miệng mình xuống, một đường ngậm lấy.Âu Dương Thiên Thiên đang tức giận, trước hành động của anh, cô mở to mắt, hết sức kinh ngạc với chuyện đang xảy ra.Thân thể cô cứng ngắc, máu huyết trong người như ngưng đọng hết lại, tim cũng hệt như ngừng đập."...."Cái.... cái gì vậy?Âu Dương Vô Thần... anh... anh ta....Người đàn ông há miệng, rồi ngậm môi Âu Dương Thiên Thiên thêm một lần nữa. Sự di chuyển của anh làm cô hoảng hốt, đồng thời cũng lấy lại lí trí để phản kháng:- Ưm.... ưm.... ưmmmTiếng gào thét nhỏ nhắn vang lên, cùng với đó là sự chống cự yếu ớt. Hai chân Âu Dương Thiên Thiên đạp đạp, hai tay của cô đang bị nắm giữ cũng ra sức vùng vẫy, cứ như muốn thoát khỏi nụ hôn của người đàn ông.Âu Dương Vô Thần siết chặt môi cô, anh mặc kệ sự phản kháng đó, tiếp tục dùng sức. Sau khi hôn nhẹ lên môi Âu Dương Thiên Thiên, anh hơi há miệng, dùng răng cắn vào vành môi cô.Điều rất.... cứ như là đang trả thù việc cô đã cắn tay anh lúc nãy vậy!Âu Dương Thiên Thiên bị cắn môi, thân thể cô rùng lên nhè nhẹ, ngay lập tức, cô quay mặt qua lại, sự chống cự ngày càng tăng cao.Tầm vài giây sau, Âu Dương Vô Thần mới thả môi của Âu Dương Thiên Thiên ra, anh ngẩng đầu, nhìn cô gái mặt đang đỏ bừng, chợt nghe tiếng hét của cô:- Âu Dương Vô Thần, anh làm cái gì vậy!!!!Âu Dương Vô Thần mím môi, chớp đôi con ngươi đen láy, chậm rãi đáp:- Âu Dương Thiên Thiên.... là cô mời gọi tôi hôn cô.Vừa nói hết câu, lúc này, bên ngoài vang lên tiếng động, Kỳ Ân và đám người hầu chạy lên tầng, bọn họ xông xáo mở cửa, lên tiếng:- Cậu chủ, có tiếng động phát ra ở đây, có chuyện......Thế nhưng, lời đó ngay lập tức bị ngưng lại, đám người Kỳ Ân trợn tròn mắt khi nhìn thấy điều đang xảy ra....Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên đang cùng nằm trên giường. Hơn nữa.... là cậu chủ nằm trên.... tiểu thư nằm dưới...."....."AAAAAAAAAAAAAAAAAAA