Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 67

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Một nhà ba người Mạnh Hầu gia vội vàng đi xem hài tử, cô nãi nãi đã ngồi thật lâu khó khăn lắm mới có cơ hội, cũng không ngồi đó mà tranh thủ đi theo.Lúc này, cảm xúc của Mạnh tiểu công tử đã ổn định lại.Tiểu hài tử khóc đến hai mắt sưng vù, trong đôi mắt vô hồn tràn ngập bối rối và sợ hãi, nhìn qua thấy ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, giống như một hài nhi vô tri ngây thơ, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.Mạnh cô nãi nãi thấy vậy, nhướng mày: “Như vậy chẳng phải đã thành đứa ngốc rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn một đứa ngốc kế thừa Hầu phủ à?”“Phụ thân!” Mạnh Vịnh Tư đột nhiên mở miệng: “Nữ nhi biết, ngài để ý đến vinh nhục gia môn, nữ nhi cũng không hy vọng làm phụ thân bị mất mặt, cho nên hôm nay nữ nhi đã làm trái ý phụ thân, khăng khăng mời một vị cao nhân về đây, nàng ấy nói nàng ấy có năng lực trị khỏi cho đệ đệ! Cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, nữ nhi vẫn muốn thử một lần! Kính xin phụ nhân thành toàn!”“Cao nhân? Cao nhân nào?” Mạnh Hầu gia không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng nữ nhi ở bên ngoài tìm được danh y.Mạnh Vịnh Tư thở hắt ra, nói với nha hoàn: “Mời Tiêu cô nương tới đây.”Nha hoàn lập tức đi về khách phòng ở bên cạnh.Mạnh Hầu gia nghe vậy, cau mày nói: “Tiêu cô nương?”“Phụ thân chớ trách, vị cao nhân mà nữ nhi mời tới…nàng biết chút dị thuật! Nàng chính là đại tiểu thư bị lạc ở ngoài mới vừa tìm về được của Tiêu phủ, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng thật sự có bản lĩnh. Bản án hòa thượng giả trong kinh là chính nàng giải quyết, nghe nói nàng chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hòa thượng kia có vấn đề…”Mạnh Vịnh Tư cố gắng nói thêm, muốn phủ thêm một tầng ánh sáng thần bí cho Tiêu Vân Chước.Nhưng Mạnh Hầu gia vừa nghe xong, lập tức nổi giận: “Hoang đường! Một tiểu nữ tử mà con cũng dám tin sao?! Nếu con tìm đại phu về cũng liền thôi, không ngờ con lại tin mấy lời đồn đại bên ngoài, quả thật ngu ngốc không ai bằng!”Ông ta cũng nghe nói nha đầu kia của Tiêu gia chạy tới Hình bộ tố cáo, nói là hòa thượng giả kia bán hung khí g.i.ế.c người cho tổ mẫu của nàng.Sự tình sau đó quả thật là đúng, nhưng một tiểu cô nương cũng thật đúng là cả gan làm loạn!Tuy rằng hòa thượng kia là giả, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp, ở bên ngoài có ai thật sự khen ngợi nha đầu kia đâu?!Nhưng nữ nhi của ông ta thì hay rồi, không chỉ tin mà còn cố ý mời người về nhà nữa!Truyền ra ngoài rồi mặt già của ông ta biết để vào đâu?Sắc mặt Mạnh Vịnh Tư tái nhợt, vẫn khăng khăng như cũ: “Phụ thân, phụ thân tin con một lần này đi! Chỉ lần này thôi là được, nếu Tiêu cô nương trị không hết cho đệ đệ, muốn đánh muốn mắng gì nữ nhi cũng xin nhận hết, chỉ cầu phụ thân phối hợp với Tiêu cô nương trị bệnh cho đệ đệ con…”Nói đến đây, cuối cùng thì Mạnh Hầu gia cũng hiểu rõ tại sao thái độ bình thường của nữ nhi mình lại thay đổi, lại cố ý mời hắn tới đây.Đúng là bị cô nương Tiêu gia kia lừa gạt đến trình độ này rồi!“Con quan tâm đến đệ đệ, xét về tình cảm có thể tha thứ, nhưng con không thể u mê không tỉnh ngộ như thế được! Chuyện lần này thì thôi đi, không được nhắc lại nữa, còn Tiêu cô nương kia…lập tức đuổi ra ngoài đi, từ nay về sau không được lui tới nữa!” Mạnh Hầu gia tức giận nói.Tiểu thư Tiêu gia sao? Chẳng qua là có chút quan hệ huyết thống với Tiêu gia mà thôi.Tiểu cô nương bao nhiêu năm qua vẫn lớn lên ở bên ngoài, lễ nghi quy củ không được học, làm việc lỗ mãng, tính tình giang hồ, tiếp xúc lâu với người như vậy há chẳng phải làm hư nữ nhi ông ta sao?“Mạnh Hầu gia.” Tiêu Vân Chước còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói tức giận của đối phương.Mạnh Hầu gia nghe tiếng quay đầu nhìn lại, cũng sửng sốt một lúc, ánh mắt của tiểu nha đầu rất đường hoàng, nhìn rất ngoan ngoãn.Chỉ là lại lừa gạt nữ nhi ông ta như thế, quả thực không thể tha thứ được!“Ngươi chính là tiểu thư Tiêu gia? Chắc hẳn lời vừa rồi ngươi cũng nghe được, vậy bản hầu sẽ không tiễn!” Mạnh Hầu gia hừ lạnh nói.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Một nhà ba người Mạnh Hầu gia vội vàng đi xem hài tử, cô nãi nãi đã ngồi thật lâu khó khăn lắm mới có cơ hội, cũng không ngồi đó mà tranh thủ đi theo.Lúc này, cảm xúc của Mạnh tiểu công tử đã ổn định lại.Tiểu hài tử khóc đến hai mắt sưng vù, trong đôi mắt vô hồn tràn ngập bối rối và sợ hãi, nhìn qua thấy ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, giống như một hài nhi vô tri ngây thơ, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.Mạnh cô nãi nãi thấy vậy, nhướng mày: “Như vậy chẳng phải đã thành đứa ngốc rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn một đứa ngốc kế thừa Hầu phủ à?”“Phụ thân!” Mạnh Vịnh Tư đột nhiên mở miệng: “Nữ nhi biết, ngài để ý đến vinh nhục gia môn, nữ nhi cũng không hy vọng làm phụ thân bị mất mặt, cho nên hôm nay nữ nhi đã làm trái ý phụ thân, khăng khăng mời một vị cao nhân về đây, nàng ấy nói nàng ấy có năng lực trị khỏi cho đệ đệ! Cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, nữ nhi vẫn muốn thử một lần! Kính xin phụ nhân thành toàn!”“Cao nhân? Cao nhân nào?” Mạnh Hầu gia không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng nữ nhi ở bên ngoài tìm được danh y.Mạnh Vịnh Tư thở hắt ra, nói với nha hoàn: “Mời Tiêu cô nương tới đây.”Nha hoàn lập tức đi về khách phòng ở bên cạnh.Mạnh Hầu gia nghe vậy, cau mày nói: “Tiêu cô nương?”“Phụ thân chớ trách, vị cao nhân mà nữ nhi mời tới…nàng biết chút dị thuật! Nàng chính là đại tiểu thư bị lạc ở ngoài mới vừa tìm về được của Tiêu phủ, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng thật sự có bản lĩnh. Bản án hòa thượng giả trong kinh là chính nàng giải quyết, nghe nói nàng chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hòa thượng kia có vấn đề…”Mạnh Vịnh Tư cố gắng nói thêm, muốn phủ thêm một tầng ánh sáng thần bí cho Tiêu Vân Chước.Nhưng Mạnh Hầu gia vừa nghe xong, lập tức nổi giận: “Hoang đường! Một tiểu nữ tử mà con cũng dám tin sao?! Nếu con tìm đại phu về cũng liền thôi, không ngờ con lại tin mấy lời đồn đại bên ngoài, quả thật ngu ngốc không ai bằng!”Ông ta cũng nghe nói nha đầu kia của Tiêu gia chạy tới Hình bộ tố cáo, nói là hòa thượng giả kia bán hung khí g.i.ế.c người cho tổ mẫu của nàng.Sự tình sau đó quả thật là đúng, nhưng một tiểu cô nương cũng thật đúng là cả gan làm loạn!Tuy rằng hòa thượng kia là giả, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp, ở bên ngoài có ai thật sự khen ngợi nha đầu kia đâu?!Nhưng nữ nhi của ông ta thì hay rồi, không chỉ tin mà còn cố ý mời người về nhà nữa!Truyền ra ngoài rồi mặt già của ông ta biết để vào đâu?Sắc mặt Mạnh Vịnh Tư tái nhợt, vẫn khăng khăng như cũ: “Phụ thân, phụ thân tin con một lần này đi! Chỉ lần này thôi là được, nếu Tiêu cô nương trị không hết cho đệ đệ, muốn đánh muốn mắng gì nữ nhi cũng xin nhận hết, chỉ cầu phụ thân phối hợp với Tiêu cô nương trị bệnh cho đệ đệ con…”Nói đến đây, cuối cùng thì Mạnh Hầu gia cũng hiểu rõ tại sao thái độ bình thường của nữ nhi mình lại thay đổi, lại cố ý mời hắn tới đây.Đúng là bị cô nương Tiêu gia kia lừa gạt đến trình độ này rồi!“Con quan tâm đến đệ đệ, xét về tình cảm có thể tha thứ, nhưng con không thể u mê không tỉnh ngộ như thế được! Chuyện lần này thì thôi đi, không được nhắc lại nữa, còn Tiêu cô nương kia…lập tức đuổi ra ngoài đi, từ nay về sau không được lui tới nữa!” Mạnh Hầu gia tức giận nói.Tiểu thư Tiêu gia sao? Chẳng qua là có chút quan hệ huyết thống với Tiêu gia mà thôi.Tiểu cô nương bao nhiêu năm qua vẫn lớn lên ở bên ngoài, lễ nghi quy củ không được học, làm việc lỗ mãng, tính tình giang hồ, tiếp xúc lâu với người như vậy há chẳng phải làm hư nữ nhi ông ta sao?“Mạnh Hầu gia.” Tiêu Vân Chước còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói tức giận của đối phương.Mạnh Hầu gia nghe tiếng quay đầu nhìn lại, cũng sửng sốt một lúc, ánh mắt của tiểu nha đầu rất đường hoàng, nhìn rất ngoan ngoãn.Chỉ là lại lừa gạt nữ nhi ông ta như thế, quả thực không thể tha thứ được!“Ngươi chính là tiểu thư Tiêu gia? Chắc hẳn lời vừa rồi ngươi cũng nghe được, vậy bản hầu sẽ không tiễn!” Mạnh Hầu gia hừ lạnh nói.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Một nhà ba người Mạnh Hầu gia vội vàng đi xem hài tử, cô nãi nãi đã ngồi thật lâu khó khăn lắm mới có cơ hội, cũng không ngồi đó mà tranh thủ đi theo.Lúc này, cảm xúc của Mạnh tiểu công tử đã ổn định lại.Tiểu hài tử khóc đến hai mắt sưng vù, trong đôi mắt vô hồn tràn ngập bối rối và sợ hãi, nhìn qua thấy ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, giống như một hài nhi vô tri ngây thơ, khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.Mạnh cô nãi nãi thấy vậy, nhướng mày: “Như vậy chẳng phải đã thành đứa ngốc rồi sao? Chẳng lẽ ngươi muốn một đứa ngốc kế thừa Hầu phủ à?”“Phụ thân!” Mạnh Vịnh Tư đột nhiên mở miệng: “Nữ nhi biết, ngài để ý đến vinh nhục gia môn, nữ nhi cũng không hy vọng làm phụ thân bị mất mặt, cho nên hôm nay nữ nhi đã làm trái ý phụ thân, khăng khăng mời một vị cao nhân về đây, nàng ấy nói nàng ấy có năng lực trị khỏi cho đệ đệ! Cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, nữ nhi vẫn muốn thử một lần! Kính xin phụ nhân thành toàn!”“Cao nhân? Cao nhân nào?” Mạnh Hầu gia không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng nữ nhi ở bên ngoài tìm được danh y.Mạnh Vịnh Tư thở hắt ra, nói với nha hoàn: “Mời Tiêu cô nương tới đây.”Nha hoàn lập tức đi về khách phòng ở bên cạnh.Mạnh Hầu gia nghe vậy, cau mày nói: “Tiêu cô nương?”“Phụ thân chớ trách, vị cao nhân mà nữ nhi mời tới…nàng biết chút dị thuật! Nàng chính là đại tiểu thư bị lạc ở ngoài mới vừa tìm về được của Tiêu phủ, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng thật sự có bản lĩnh. Bản án hòa thượng giả trong kinh là chính nàng giải quyết, nghe nói nàng chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hòa thượng kia có vấn đề…”Mạnh Vịnh Tư cố gắng nói thêm, muốn phủ thêm một tầng ánh sáng thần bí cho Tiêu Vân Chước.Nhưng Mạnh Hầu gia vừa nghe xong, lập tức nổi giận: “Hoang đường! Một tiểu nữ tử mà con cũng dám tin sao?! Nếu con tìm đại phu về cũng liền thôi, không ngờ con lại tin mấy lời đồn đại bên ngoài, quả thật ngu ngốc không ai bằng!”Ông ta cũng nghe nói nha đầu kia của Tiêu gia chạy tới Hình bộ tố cáo, nói là hòa thượng giả kia bán hung khí g.i.ế.c người cho tổ mẫu của nàng.Sự tình sau đó quả thật là đúng, nhưng một tiểu cô nương cũng thật đúng là cả gan làm loạn!Tuy rằng hòa thượng kia là giả, nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp, ở bên ngoài có ai thật sự khen ngợi nha đầu kia đâu?!Nhưng nữ nhi của ông ta thì hay rồi, không chỉ tin mà còn cố ý mời người về nhà nữa!Truyền ra ngoài rồi mặt già của ông ta biết để vào đâu?Sắc mặt Mạnh Vịnh Tư tái nhợt, vẫn khăng khăng như cũ: “Phụ thân, phụ thân tin con một lần này đi! Chỉ lần này thôi là được, nếu Tiêu cô nương trị không hết cho đệ đệ, muốn đánh muốn mắng gì nữ nhi cũng xin nhận hết, chỉ cầu phụ thân phối hợp với Tiêu cô nương trị bệnh cho đệ đệ con…”Nói đến đây, cuối cùng thì Mạnh Hầu gia cũng hiểu rõ tại sao thái độ bình thường của nữ nhi mình lại thay đổi, lại cố ý mời hắn tới đây.Đúng là bị cô nương Tiêu gia kia lừa gạt đến trình độ này rồi!“Con quan tâm đến đệ đệ, xét về tình cảm có thể tha thứ, nhưng con không thể u mê không tỉnh ngộ như thế được! Chuyện lần này thì thôi đi, không được nhắc lại nữa, còn Tiêu cô nương kia…lập tức đuổi ra ngoài đi, từ nay về sau không được lui tới nữa!” Mạnh Hầu gia tức giận nói.Tiểu thư Tiêu gia sao? Chẳng qua là có chút quan hệ huyết thống với Tiêu gia mà thôi.Tiểu cô nương bao nhiêu năm qua vẫn lớn lên ở bên ngoài, lễ nghi quy củ không được học, làm việc lỗ mãng, tính tình giang hồ, tiếp xúc lâu với người như vậy há chẳng phải làm hư nữ nhi ông ta sao?“Mạnh Hầu gia.” Tiêu Vân Chước còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói tức giận của đối phương.Mạnh Hầu gia nghe tiếng quay đầu nhìn lại, cũng sửng sốt một lúc, ánh mắt của tiểu nha đầu rất đường hoàng, nhìn rất ngoan ngoãn.Chỉ là lại lừa gạt nữ nhi ông ta như thế, quả thực không thể tha thứ được!“Ngươi chính là tiểu thư Tiêu gia? Chắc hẳn lời vừa rồi ngươi cũng nghe được, vậy bản hầu sẽ không tiễn!” Mạnh Hầu gia hừ lạnh nói.

Chương 67