Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 160: Thử đồ!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi tiếp:- Anh không thích thì mặc kệ anh, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi mới là người mang đồ mà!Âu Dương Vô Thần đi hết một lượt, anh cầm đống quần áo trên tay của người nhân viên bên cạnh, vứt hết qua cho Âu Dương Thiên Thiên, rồi nói:- Đừng ý kiến nữa, mau thay ra đi.Âu Dương Thiên Thiên cầm đống đồ mà nhăn mặt, cái quái gì chọn nhiều vậy chứ? Thay có 1 bộ mà đưa lần 10 bộ luôn?- Nhiều như vậy làm sao tôi mang hết được? Thay 1 cái rồi đi có được không?Âu Dương Vô Thần lắc đầu, anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lên tiếng:- Không, thay hết đi. Làm mau lên!Âu Dương Thiên Thiên nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng mang theo đống quần áo đi vào phòng thay đồ.Người đàn ông ngồi bên ngoài bình thản đợi. Anh lấy điện thoại ra, lướt lướt trên mạng cho thời gian qua đi nhanh hơn.Tầm 3" sau, Âu Dương Thiên Thiên vén rèm ra, cùng lúc, Âu Dương Vô Thần ngẩng mặt lên, ánh mắt ngưng đọng khoảng khắc nhìn cô gái phía trước.Một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản khoác lên người cô, tuy không có họa tiết gì nổi bật nhưng nó lại tôn lên được dáng người của Âu Dương Thiên Thiên.Mái tóc dài thả xuống, khiến cô trông mềm mại và dịu dàng hơn.Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông không nói gì, liền tưởng mình kì lạ, hỏi:- Không được sao? Tôi thấy nó khá đẹp mà.Vừa nói, cô vừa nhìn xuống váy trên người mình, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, vài giây sau mới đáp:- Được. Nó... ổn!Bàn tay anh đang cầm điện thoại hơi đưa lên cao, trong lúc vô tình, không biết là bản thân đã nghĩ gì, Âu Dương Vô Thần đã bật máy ảnh lên, lén chụp lại bộ dạng của Âu Dương Thiên Thiên.Làm xong, anh bình tĩnh bỏ xuống, nét mặt không thay đổi, lên tiếng:- Được rồi, thay tiếp đi!Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu lên, cô mím môi, trả lời:- Ồ....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi tiếp:- Anh không thích thì mặc kệ anh, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi mới là người mang đồ mà!Âu Dương Vô Thần đi hết một lượt, anh cầm đống quần áo trên tay của người nhân viên bên cạnh, vứt hết qua cho Âu Dương Thiên Thiên, rồi nói:- Đừng ý kiến nữa, mau thay ra đi.Âu Dương Thiên Thiên cầm đống đồ mà nhăn mặt, cái quái gì chọn nhiều vậy chứ? Thay có 1 bộ mà đưa lần 10 bộ luôn?- Nhiều như vậy làm sao tôi mang hết được? Thay 1 cái rồi đi có được không?Âu Dương Vô Thần lắc đầu, anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lên tiếng:- Không, thay hết đi. Làm mau lên!Âu Dương Thiên Thiên nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng mang theo đống quần áo đi vào phòng thay đồ.Người đàn ông ngồi bên ngoài bình thản đợi. Anh lấy điện thoại ra, lướt lướt trên mạng cho thời gian qua đi nhanh hơn.Tầm 3" sau, Âu Dương Thiên Thiên vén rèm ra, cùng lúc, Âu Dương Vô Thần ngẩng mặt lên, ánh mắt ngưng đọng khoảng khắc nhìn cô gái phía trước.Một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản khoác lên người cô, tuy không có họa tiết gì nổi bật nhưng nó lại tôn lên được dáng người của Âu Dương Thiên Thiên.Mái tóc dài thả xuống, khiến cô trông mềm mại và dịu dàng hơn.Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông không nói gì, liền tưởng mình kì lạ, hỏi:- Không được sao? Tôi thấy nó khá đẹp mà.Vừa nói, cô vừa nhìn xuống váy trên người mình, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, vài giây sau mới đáp:- Được. Nó... ổn!Bàn tay anh đang cầm điện thoại hơi đưa lên cao, trong lúc vô tình, không biết là bản thân đã nghĩ gì, Âu Dương Vô Thần đã bật máy ảnh lên, lén chụp lại bộ dạng của Âu Dương Thiên Thiên.Làm xong, anh bình tĩnh bỏ xuống, nét mặt không thay đổi, lên tiếng:- Được rồi, thay tiếp đi!Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu lên, cô mím môi, trả lời:- Ồ....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi tiếp:- Anh không thích thì mặc kệ anh, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi mới là người mang đồ mà!Âu Dương Vô Thần đi hết một lượt, anh cầm đống quần áo trên tay của người nhân viên bên cạnh, vứt hết qua cho Âu Dương Thiên Thiên, rồi nói:- Đừng ý kiến nữa, mau thay ra đi.Âu Dương Thiên Thiên cầm đống đồ mà nhăn mặt, cái quái gì chọn nhiều vậy chứ? Thay có 1 bộ mà đưa lần 10 bộ luôn?- Nhiều như vậy làm sao tôi mang hết được? Thay 1 cái rồi đi có được không?Âu Dương Vô Thần lắc đầu, anh ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lên tiếng:- Không, thay hết đi. Làm mau lên!Âu Dương Thiên Thiên nhăn nhó một hồi, cuối cùng cũng mang theo đống quần áo đi vào phòng thay đồ.Người đàn ông ngồi bên ngoài bình thản đợi. Anh lấy điện thoại ra, lướt lướt trên mạng cho thời gian qua đi nhanh hơn.Tầm 3" sau, Âu Dương Thiên Thiên vén rèm ra, cùng lúc, Âu Dương Vô Thần ngẩng mặt lên, ánh mắt ngưng đọng khoảng khắc nhìn cô gái phía trước.Một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản khoác lên người cô, tuy không có họa tiết gì nổi bật nhưng nó lại tôn lên được dáng người của Âu Dương Thiên Thiên.Mái tóc dài thả xuống, khiến cô trông mềm mại và dịu dàng hơn.Âu Dương Thiên Thiên thấy người đàn ông không nói gì, liền tưởng mình kì lạ, hỏi:- Không được sao? Tôi thấy nó khá đẹp mà.Vừa nói, cô vừa nhìn xuống váy trên người mình, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.Âu Dương Vô Thần chớp chớp mắt, vài giây sau mới đáp:- Được. Nó... ổn!Bàn tay anh đang cầm điện thoại hơi đưa lên cao, trong lúc vô tình, không biết là bản thân đã nghĩ gì, Âu Dương Vô Thần đã bật máy ảnh lên, lén chụp lại bộ dạng của Âu Dương Thiên Thiên.Làm xong, anh bình tĩnh bỏ xuống, nét mặt không thay đổi, lên tiếng:- Được rồi, thay tiếp đi!Âu Dương Thiên Thiên ngẩng đầu lên, cô mím môi, trả lời:- Ồ....