Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 81

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Con có biết cả nhà tìm con cả đêm không? Không phải phụ thân không cho phép con ra ngoài, chỉ là ban đêm nguy hiểm, con là một tiểu cô nương, không nên ở bên ngoài, sau này, ban ngày phụ thân không cản con, nhưng đến đêm, con phải về sớm, con thấy vậy được không?" Tiêu Trấn Quan cau mày hỏi.Sự lo lắng trong mắt ông ấy không phải là giả.Tiêu Vân Chước cũng sửng sốt một chút.Những năm này nàng tự do đã quen, không bị ràng buộc, sư phụ quỷ kia của nàng cũng mỗi ngày đều bận dạy nàng những thứ những chuyện của nó, cũng không quan tâm nhiều.Thậm chí sư phụ cũng không cho rằng nàng ở bên ngoài sẽ nguy hiểm.Thân là môn chủ của Thần Ẩn Môn, trời sinh có thể phán đoán được âm dương, cho nên không có gì để sợ."Vậy... sau này nếu con không về được, sẽ phái người thông báo về nhà một tiếng." Tiêu Vân Chước né tránh ánh mắt của phụ thân, bình tĩnh nói một tiếng.Tiêu Trấn Quan thở dài: "Như vậy cũng được."Ông ấy còn muốn hỏi thêm vài câu.Ví dụ như, đêm qua nàng ở đâu, gặp ai, đã xảy ra chuyện gì...Nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, đứa nhỏ này mặc dù là huyết mạch của ông ấy, nhưng đối với ông ấy tràn đầy xa lạ, đối với cái nhà này cũng tràn đầy phòng bị, ông ấy thân là phụ thân, lại không có tư cách để quản nhiều.Nếu như năm đó không để lạc mất thì tốt."Lão thái thái rất tốt, cha đã phái người đến Hoàng Thành Tự, mời mẫu thân con về nhà, sau khi bọn họ trở về, đừng bực bội." Tiêu Trấn Quan đưa tay định xoa đầu nữ nhi.Nhưng Tiêu Vân Chước lại nghiêng đầu một cái tránh đi, vẫn như cũ không tim không phổi: "Con biết rồi, mỗi ngày con đều vô cùng bận rộn, thời gian đâu mà giận với dỗi, phụ thân vẫn nên về quân doanh sớm đi, đừng quan tâm con nữa."Vẽ vời cho thêm chuyện ra.Tay Tiêu Trấn Quan rơi ở trên không trung, ngượng ngùng thu về.Vì sao vừa nhắc tới Khương thị, nha đầu này lại lập tức tránh xa người ngàn dặm?Đơn giản là Khương thị thiên vị Khương Nguyên?Tiêu Trấn Quan mơ hồ có một loại cảm giác bất an.Tiêu Trấn Quan thấy nàng không việc gì, cũng không ở lại thêm, lập tức bảo quản gia gọi toàn bộ hạ nhân đi tìm kiếm trở về."Lão gia, ngài và đại tiểu thư cãi nhau à?" Điền quản gia thấy sau khi Tiêu Trấn Quan ra ngoài sắc mặt không phải rất tốt, lo lắng hỏi.Ánh mắt Tiêu Trấn Quan quét qua Điền quản gia, không rõ cảm xúc, sau khi trầm tĩnh một lát, lại hỏi: "Sau khi đại tiểu thư trở về, phu nhân đối xử với con bé thế nào?""Dĩ nhiên là tốt." Điền quản gia lập tức nói."Tốt chỗ nào? Ở nơi vắng vẻ cũ kỹ, y phục cũng là người ngoài tặng cho, ngoại trừ mấy miếng ăn, phu nhân còn chuẩn bị gì?" Tiêu Trấn Quan đè nén sự khó hiểu và tức giận trong lòng."Lão gia, là đại tiểu thư không muốn nhận... Phu nhân cũng muốn thân thiết với đại tiểu thư, chỉ là thái độ của đại tiểu thư xa cách..." Mồ hôi lạnh của Điền quản gia lập tức chảy xuống.Chẳng lẽ, đại tiểu thư đã nói hết rồi.Tiêu Trấn Quan biết bản tính của Khương thị, trong mắt bà ta không chứa được hạt cát, muốn trượng phu và con cái toàn tâm toàn ý bảo vệ và nỗ lực với bà ta, tính cách của Vân Chước cũng cứng rắn, không phải người biết nói nhẹ nhàng, từ nhỏ, Khương thị đã nghiêm khắc nhất với nữ nhi, cho nên tình trạng giữa hai mẹ con không hoà hợp, ông ấy vốn dĩ cũng đã chuẩn bị mấy phần tâm lý.Nhưng cũng không nghĩ tới quan hệ giữa hai người lại kém như này.Rõ ràng những năm này, Khương thị cũng nhiều lần biểu hiện sự khổ sở và nhớ nhung sau chuyện để lạc mất nữ nhi, cho nên ông ấy mới có thể gật đầu, để bà ta nuôi dưỡng Khương Nguyên ở bên người.Nhưng bây giờ nhìn lại, nào có dáng vẻ trân quý khi mất mà có lại được?Tiêu Trấn Quan mặt lạnh, trong lòng Điền quản gia không chắc chắn.Rất nhanh, Tiêu Trấn Quan đã đuổi Điền quản gia đi, gọi Mã lão quản gia tới.Lão quản gia đã lớn tuổi, tuy rằng nhiều năm không quản chuyện trong phủ, nhưng tai mắt vẫn có không ít.Sau khi Tiêu Trấn Quan gọi người tới, lại hỏi: "Mã thúc, Điền Hữu Vinh này nói chuyện không thành thật, ta không tin ông ta, vừa rồi thúc đã nghe ngóng ra được gì rồi?"Lưng của lão quản gia đã hơi còng, nhưng ánh mắt vẫn khôn ngoan như trước, lập tức trả lời: "Lão gia, nếu như muốn tốt cho đại tiểu thư, vậy thì Điền Hữu Vinh này tuyệt đối không thể giữ lại."Tiêu Trấn Quan run lên, nhìn chằm chằm qua.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Con có biết cả nhà tìm con cả đêm không? Không phải phụ thân không cho phép con ra ngoài, chỉ là ban đêm nguy hiểm, con là một tiểu cô nương, không nên ở bên ngoài, sau này, ban ngày phụ thân không cản con, nhưng đến đêm, con phải về sớm, con thấy vậy được không?" Tiêu Trấn Quan cau mày hỏi.Sự lo lắng trong mắt ông ấy không phải là giả.Tiêu Vân Chước cũng sửng sốt một chút.Những năm này nàng tự do đã quen, không bị ràng buộc, sư phụ quỷ kia của nàng cũng mỗi ngày đều bận dạy nàng những thứ những chuyện của nó, cũng không quan tâm nhiều.Thậm chí sư phụ cũng không cho rằng nàng ở bên ngoài sẽ nguy hiểm.Thân là môn chủ của Thần Ẩn Môn, trời sinh có thể phán đoán được âm dương, cho nên không có gì để sợ."Vậy... sau này nếu con không về được, sẽ phái người thông báo về nhà một tiếng." Tiêu Vân Chước né tránh ánh mắt của phụ thân, bình tĩnh nói một tiếng.Tiêu Trấn Quan thở dài: "Như vậy cũng được."Ông ấy còn muốn hỏi thêm vài câu.Ví dụ như, đêm qua nàng ở đâu, gặp ai, đã xảy ra chuyện gì...Nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, đứa nhỏ này mặc dù là huyết mạch của ông ấy, nhưng đối với ông ấy tràn đầy xa lạ, đối với cái nhà này cũng tràn đầy phòng bị, ông ấy thân là phụ thân, lại không có tư cách để quản nhiều.Nếu như năm đó không để lạc mất thì tốt."Lão thái thái rất tốt, cha đã phái người đến Hoàng Thành Tự, mời mẫu thân con về nhà, sau khi bọn họ trở về, đừng bực bội." Tiêu Trấn Quan đưa tay định xoa đầu nữ nhi.Nhưng Tiêu Vân Chước lại nghiêng đầu một cái tránh đi, vẫn như cũ không tim không phổi: "Con biết rồi, mỗi ngày con đều vô cùng bận rộn, thời gian đâu mà giận với dỗi, phụ thân vẫn nên về quân doanh sớm đi, đừng quan tâm con nữa."Vẽ vời cho thêm chuyện ra.Tay Tiêu Trấn Quan rơi ở trên không trung, ngượng ngùng thu về.Vì sao vừa nhắc tới Khương thị, nha đầu này lại lập tức tránh xa người ngàn dặm?Đơn giản là Khương thị thiên vị Khương Nguyên?Tiêu Trấn Quan mơ hồ có một loại cảm giác bất an.Tiêu Trấn Quan thấy nàng không việc gì, cũng không ở lại thêm, lập tức bảo quản gia gọi toàn bộ hạ nhân đi tìm kiếm trở về."Lão gia, ngài và đại tiểu thư cãi nhau à?" Điền quản gia thấy sau khi Tiêu Trấn Quan ra ngoài sắc mặt không phải rất tốt, lo lắng hỏi.Ánh mắt Tiêu Trấn Quan quét qua Điền quản gia, không rõ cảm xúc, sau khi trầm tĩnh một lát, lại hỏi: "Sau khi đại tiểu thư trở về, phu nhân đối xử với con bé thế nào?""Dĩ nhiên là tốt." Điền quản gia lập tức nói."Tốt chỗ nào? Ở nơi vắng vẻ cũ kỹ, y phục cũng là người ngoài tặng cho, ngoại trừ mấy miếng ăn, phu nhân còn chuẩn bị gì?" Tiêu Trấn Quan đè nén sự khó hiểu và tức giận trong lòng."Lão gia, là đại tiểu thư không muốn nhận... Phu nhân cũng muốn thân thiết với đại tiểu thư, chỉ là thái độ của đại tiểu thư xa cách..." Mồ hôi lạnh của Điền quản gia lập tức chảy xuống.Chẳng lẽ, đại tiểu thư đã nói hết rồi.Tiêu Trấn Quan biết bản tính của Khương thị, trong mắt bà ta không chứa được hạt cát, muốn trượng phu và con cái toàn tâm toàn ý bảo vệ và nỗ lực với bà ta, tính cách của Vân Chước cũng cứng rắn, không phải người biết nói nhẹ nhàng, từ nhỏ, Khương thị đã nghiêm khắc nhất với nữ nhi, cho nên tình trạng giữa hai mẹ con không hoà hợp, ông ấy vốn dĩ cũng đã chuẩn bị mấy phần tâm lý.Nhưng cũng không nghĩ tới quan hệ giữa hai người lại kém như này.Rõ ràng những năm này, Khương thị cũng nhiều lần biểu hiện sự khổ sở và nhớ nhung sau chuyện để lạc mất nữ nhi, cho nên ông ấy mới có thể gật đầu, để bà ta nuôi dưỡng Khương Nguyên ở bên người.Nhưng bây giờ nhìn lại, nào có dáng vẻ trân quý khi mất mà có lại được?Tiêu Trấn Quan mặt lạnh, trong lòng Điền quản gia không chắc chắn.Rất nhanh, Tiêu Trấn Quan đã đuổi Điền quản gia đi, gọi Mã lão quản gia tới.Lão quản gia đã lớn tuổi, tuy rằng nhiều năm không quản chuyện trong phủ, nhưng tai mắt vẫn có không ít.Sau khi Tiêu Trấn Quan gọi người tới, lại hỏi: "Mã thúc, Điền Hữu Vinh này nói chuyện không thành thật, ta không tin ông ta, vừa rồi thúc đã nghe ngóng ra được gì rồi?"Lưng của lão quản gia đã hơi còng, nhưng ánh mắt vẫn khôn ngoan như trước, lập tức trả lời: "Lão gia, nếu như muốn tốt cho đại tiểu thư, vậy thì Điền Hữu Vinh này tuyệt đối không thể giữ lại."Tiêu Trấn Quan run lên, nhìn chằm chằm qua.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Con có biết cả nhà tìm con cả đêm không? Không phải phụ thân không cho phép con ra ngoài, chỉ là ban đêm nguy hiểm, con là một tiểu cô nương, không nên ở bên ngoài, sau này, ban ngày phụ thân không cản con, nhưng đến đêm, con phải về sớm, con thấy vậy được không?" Tiêu Trấn Quan cau mày hỏi.Sự lo lắng trong mắt ông ấy không phải là giả.Tiêu Vân Chước cũng sửng sốt một chút.Những năm này nàng tự do đã quen, không bị ràng buộc, sư phụ quỷ kia của nàng cũng mỗi ngày đều bận dạy nàng những thứ những chuyện của nó, cũng không quan tâm nhiều.Thậm chí sư phụ cũng không cho rằng nàng ở bên ngoài sẽ nguy hiểm.Thân là môn chủ của Thần Ẩn Môn, trời sinh có thể phán đoán được âm dương, cho nên không có gì để sợ."Vậy... sau này nếu con không về được, sẽ phái người thông báo về nhà một tiếng." Tiêu Vân Chước né tránh ánh mắt của phụ thân, bình tĩnh nói một tiếng.Tiêu Trấn Quan thở dài: "Như vậy cũng được."Ông ấy còn muốn hỏi thêm vài câu.Ví dụ như, đêm qua nàng ở đâu, gặp ai, đã xảy ra chuyện gì...Nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào, đứa nhỏ này mặc dù là huyết mạch của ông ấy, nhưng đối với ông ấy tràn đầy xa lạ, đối với cái nhà này cũng tràn đầy phòng bị, ông ấy thân là phụ thân, lại không có tư cách để quản nhiều.Nếu như năm đó không để lạc mất thì tốt."Lão thái thái rất tốt, cha đã phái người đến Hoàng Thành Tự, mời mẫu thân con về nhà, sau khi bọn họ trở về, đừng bực bội." Tiêu Trấn Quan đưa tay định xoa đầu nữ nhi.Nhưng Tiêu Vân Chước lại nghiêng đầu một cái tránh đi, vẫn như cũ không tim không phổi: "Con biết rồi, mỗi ngày con đều vô cùng bận rộn, thời gian đâu mà giận với dỗi, phụ thân vẫn nên về quân doanh sớm đi, đừng quan tâm con nữa."Vẽ vời cho thêm chuyện ra.Tay Tiêu Trấn Quan rơi ở trên không trung, ngượng ngùng thu về.Vì sao vừa nhắc tới Khương thị, nha đầu này lại lập tức tránh xa người ngàn dặm?Đơn giản là Khương thị thiên vị Khương Nguyên?Tiêu Trấn Quan mơ hồ có một loại cảm giác bất an.Tiêu Trấn Quan thấy nàng không việc gì, cũng không ở lại thêm, lập tức bảo quản gia gọi toàn bộ hạ nhân đi tìm kiếm trở về."Lão gia, ngài và đại tiểu thư cãi nhau à?" Điền quản gia thấy sau khi Tiêu Trấn Quan ra ngoài sắc mặt không phải rất tốt, lo lắng hỏi.Ánh mắt Tiêu Trấn Quan quét qua Điền quản gia, không rõ cảm xúc, sau khi trầm tĩnh một lát, lại hỏi: "Sau khi đại tiểu thư trở về, phu nhân đối xử với con bé thế nào?""Dĩ nhiên là tốt." Điền quản gia lập tức nói."Tốt chỗ nào? Ở nơi vắng vẻ cũ kỹ, y phục cũng là người ngoài tặng cho, ngoại trừ mấy miếng ăn, phu nhân còn chuẩn bị gì?" Tiêu Trấn Quan đè nén sự khó hiểu và tức giận trong lòng."Lão gia, là đại tiểu thư không muốn nhận... Phu nhân cũng muốn thân thiết với đại tiểu thư, chỉ là thái độ của đại tiểu thư xa cách..." Mồ hôi lạnh của Điền quản gia lập tức chảy xuống.Chẳng lẽ, đại tiểu thư đã nói hết rồi.Tiêu Trấn Quan biết bản tính của Khương thị, trong mắt bà ta không chứa được hạt cát, muốn trượng phu và con cái toàn tâm toàn ý bảo vệ và nỗ lực với bà ta, tính cách của Vân Chước cũng cứng rắn, không phải người biết nói nhẹ nhàng, từ nhỏ, Khương thị đã nghiêm khắc nhất với nữ nhi, cho nên tình trạng giữa hai mẹ con không hoà hợp, ông ấy vốn dĩ cũng đã chuẩn bị mấy phần tâm lý.Nhưng cũng không nghĩ tới quan hệ giữa hai người lại kém như này.Rõ ràng những năm này, Khương thị cũng nhiều lần biểu hiện sự khổ sở và nhớ nhung sau chuyện để lạc mất nữ nhi, cho nên ông ấy mới có thể gật đầu, để bà ta nuôi dưỡng Khương Nguyên ở bên người.Nhưng bây giờ nhìn lại, nào có dáng vẻ trân quý khi mất mà có lại được?Tiêu Trấn Quan mặt lạnh, trong lòng Điền quản gia không chắc chắn.Rất nhanh, Tiêu Trấn Quan đã đuổi Điền quản gia đi, gọi Mã lão quản gia tới.Lão quản gia đã lớn tuổi, tuy rằng nhiều năm không quản chuyện trong phủ, nhưng tai mắt vẫn có không ít.Sau khi Tiêu Trấn Quan gọi người tới, lại hỏi: "Mã thúc, Điền Hữu Vinh này nói chuyện không thành thật, ta không tin ông ta, vừa rồi thúc đã nghe ngóng ra được gì rồi?"Lưng của lão quản gia đã hơi còng, nhưng ánh mắt vẫn khôn ngoan như trước, lập tức trả lời: "Lão gia, nếu như muốn tốt cho đại tiểu thư, vậy thì Điền Hữu Vinh này tuyệt đối không thể giữ lại."Tiêu Trấn Quan run lên, nhìn chằm chằm qua.

Chương 81