Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 165: Không được!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nói rất nhẹ nhàng, lời cô phát ra là với suy nghĩ theo lẽ thường tình và kinh nghiệm khách quan mà những lần trước mang lại, chứ thực chất không hề có ý nghĩa nào khác, vậy mà tại sao, lọt vào tai Âu Dương Vô Thần lại mang đến cảm giác kì lạ?Anh ta dường như có thể cảm nhận được sự tin tưởng của cô gái trước mặt mình vậy. Rốt cuộc thì.... bắt đầu từ khi nào chứ? Từ khi nào cô ta lại có thể tin tưởng anh đến vậy?Sự tin tưởng đó như là theo bản năng mà có lẽ chính bản thân Âu Dương Thiên Thiên cũng không nhận ra được. Cô chỉ đơn giản là ỷ vào anh ta một chút... hệt như.... những lần trước đó mà thôi...."Pằng" "Pằng" - Hai tiếng súng phát ra thêm một lần nữa khiến tất cả những người có mặt trong nhà hàng nhận thức được một điều khủng khiếp, bọn họ đều la hét và chạy tán loạn ra ngoài.Đồng thời, hai tiếng đó cũng kéo lí trí của Âu Dương Vô Thần quay về, tay anh đang nắm tay Âu Dương Thiên Thiên hơi siết lại, ánh mắt đen láy.- Được rồi! - Dứt lời, anh xoay đầu nhìn về phía trước.Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, khó hiểu, cônhìn đằng sau gáy của người đàn ông, hơi nghiêng đầu thắc mắc.Anh ta hôm nay sao vậy? Mọi lúc như thế này đều tự tin bình tĩnh lắm cơ mà? Thật kỳ lạ!Âu Dương Vô Thần nhìn tình hình một chút, sau đó quay đầu lại, nói:- Âu Dương Thiên Thiên, cô có thấy cánh cửa đằng sau đó không? Khi nào tôi ra hiệu thì cô chạy đến đó, nhanh chóng ra khỏi nhà hàng này càng nhanh càng tốt, cứ trực tiếp lái xe tôi về nhà là được.Vừa nói, Âu Dương Vô Thần vừa nghiêng người, với lấy túi xách trên ghế xuống, cùng với chìa khóa xe của mình, tất cả nhét vào tay của Âu Dương Thiên Thiên.Cô nhìn hành động của anh, nhíu mày hỏi:- Khoan đã, còn anh thì sao? Tại sao anh không đi chung với tôi?Âu Dương Vô Thần quay đầu nhìn tiếp phía trước một lần nữa, sau đó quay lại, qua loa đáp:- Tôi có việc cần xử lí, sẽ theo sau cô.Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền nắm lấy tay anh, cô mở to mắt, nghiêm túc nói:- Không, ở đây nguy hiểm như vậy, anh ở lại làm gì? Chúng ta cùng vào thì cùng ra, tôi cũng không thể bỏ lại anh một mình được.Nghe câu nói của cô, nét mặt Âu Dương Vô Thần thoáng thay đổi, nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường, anh nhìn cô, hỏi:- Âu Dương Thiên Thiên, cô có muốn sống không?Cô gái mím môi, bất giác đáp:- Đương nhiên là có!Âu Dương Vô Thần nghe xong, gật đầu lên tiếng:- Được, vậy thì chạy qua hết cánh cửa đó, cô sẽ sống. Còn nếu như ở lại đây, thì đến lúc nơi này không còn ai, cô sẽ chết!- Đây không phải là tình huống như lần trước, chúng ta không có xe chống đạn, cũng không có bất cứ thứ gì che chở, vũ khí ở nơi này là súng, không có thứ gì bảo vệ, thì cô chỉ có một con đường, là chết!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nói rất nhẹ nhàng, lời cô phát ra là với suy nghĩ theo lẽ thường tình và kinh nghiệm khách quan mà những lần trước mang lại, chứ thực chất không hề có ý nghĩa nào khác, vậy mà tại sao, lọt vào tai Âu Dương Vô Thần lại mang đến cảm giác kì lạ?Anh ta dường như có thể cảm nhận được sự tin tưởng của cô gái trước mặt mình vậy. Rốt cuộc thì.... bắt đầu từ khi nào chứ? Từ khi nào cô ta lại có thể tin tưởng anh đến vậy?Sự tin tưởng đó như là theo bản năng mà có lẽ chính bản thân Âu Dương Thiên Thiên cũng không nhận ra được. Cô chỉ đơn giản là ỷ vào anh ta một chút... hệt như.... những lần trước đó mà thôi...."Pằng" "Pằng" - Hai tiếng súng phát ra thêm một lần nữa khiến tất cả những người có mặt trong nhà hàng nhận thức được một điều khủng khiếp, bọn họ đều la hét và chạy tán loạn ra ngoài.Đồng thời, hai tiếng đó cũng kéo lí trí của Âu Dương Vô Thần quay về, tay anh đang nắm tay Âu Dương Thiên Thiên hơi siết lại, ánh mắt đen láy.- Được rồi! - Dứt lời, anh xoay đầu nhìn về phía trước.Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, khó hiểu, cônhìn đằng sau gáy của người đàn ông, hơi nghiêng đầu thắc mắc.Anh ta hôm nay sao vậy? Mọi lúc như thế này đều tự tin bình tĩnh lắm cơ mà? Thật kỳ lạ!Âu Dương Vô Thần nhìn tình hình một chút, sau đó quay đầu lại, nói:- Âu Dương Thiên Thiên, cô có thấy cánh cửa đằng sau đó không? Khi nào tôi ra hiệu thì cô chạy đến đó, nhanh chóng ra khỏi nhà hàng này càng nhanh càng tốt, cứ trực tiếp lái xe tôi về nhà là được.Vừa nói, Âu Dương Vô Thần vừa nghiêng người, với lấy túi xách trên ghế xuống, cùng với chìa khóa xe của mình, tất cả nhét vào tay của Âu Dương Thiên Thiên.Cô nhìn hành động của anh, nhíu mày hỏi:- Khoan đã, còn anh thì sao? Tại sao anh không đi chung với tôi?Âu Dương Vô Thần quay đầu nhìn tiếp phía trước một lần nữa, sau đó quay lại, qua loa đáp:- Tôi có việc cần xử lí, sẽ theo sau cô.Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền nắm lấy tay anh, cô mở to mắt, nghiêm túc nói:- Không, ở đây nguy hiểm như vậy, anh ở lại làm gì? Chúng ta cùng vào thì cùng ra, tôi cũng không thể bỏ lại anh một mình được.Nghe câu nói của cô, nét mặt Âu Dương Vô Thần thoáng thay đổi, nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường, anh nhìn cô, hỏi:- Âu Dương Thiên Thiên, cô có muốn sống không?Cô gái mím môi, bất giác đáp:- Đương nhiên là có!Âu Dương Vô Thần nghe xong, gật đầu lên tiếng:- Được, vậy thì chạy qua hết cánh cửa đó, cô sẽ sống. Còn nếu như ở lại đây, thì đến lúc nơi này không còn ai, cô sẽ chết!- Đây không phải là tình huống như lần trước, chúng ta không có xe chống đạn, cũng không có bất cứ thứ gì che chở, vũ khí ở nơi này là súng, không có thứ gì bảo vệ, thì cô chỉ có một con đường, là chết!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nói rất nhẹ nhàng, lời cô phát ra là với suy nghĩ theo lẽ thường tình và kinh nghiệm khách quan mà những lần trước mang lại, chứ thực chất không hề có ý nghĩa nào khác, vậy mà tại sao, lọt vào tai Âu Dương Vô Thần lại mang đến cảm giác kì lạ?Anh ta dường như có thể cảm nhận được sự tin tưởng của cô gái trước mặt mình vậy. Rốt cuộc thì.... bắt đầu từ khi nào chứ? Từ khi nào cô ta lại có thể tin tưởng anh đến vậy?Sự tin tưởng đó như là theo bản năng mà có lẽ chính bản thân Âu Dương Thiên Thiên cũng không nhận ra được. Cô chỉ đơn giản là ỷ vào anh ta một chút... hệt như.... những lần trước đó mà thôi...."Pằng" "Pằng" - Hai tiếng súng phát ra thêm một lần nữa khiến tất cả những người có mặt trong nhà hàng nhận thức được một điều khủng khiếp, bọn họ đều la hét và chạy tán loạn ra ngoài.Đồng thời, hai tiếng đó cũng kéo lí trí của Âu Dương Vô Thần quay về, tay anh đang nắm tay Âu Dương Thiên Thiên hơi siết lại, ánh mắt đen láy.- Được rồi! - Dứt lời, anh xoay đầu nhìn về phía trước.Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, khó hiểu, cônhìn đằng sau gáy của người đàn ông, hơi nghiêng đầu thắc mắc.Anh ta hôm nay sao vậy? Mọi lúc như thế này đều tự tin bình tĩnh lắm cơ mà? Thật kỳ lạ!Âu Dương Vô Thần nhìn tình hình một chút, sau đó quay đầu lại, nói:- Âu Dương Thiên Thiên, cô có thấy cánh cửa đằng sau đó không? Khi nào tôi ra hiệu thì cô chạy đến đó, nhanh chóng ra khỏi nhà hàng này càng nhanh càng tốt, cứ trực tiếp lái xe tôi về nhà là được.Vừa nói, Âu Dương Vô Thần vừa nghiêng người, với lấy túi xách trên ghế xuống, cùng với chìa khóa xe của mình, tất cả nhét vào tay của Âu Dương Thiên Thiên.Cô nhìn hành động của anh, nhíu mày hỏi:- Khoan đã, còn anh thì sao? Tại sao anh không đi chung với tôi?Âu Dương Vô Thần quay đầu nhìn tiếp phía trước một lần nữa, sau đó quay lại, qua loa đáp:- Tôi có việc cần xử lí, sẽ theo sau cô.Vừa dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền nắm lấy tay anh, cô mở to mắt, nghiêm túc nói:- Không, ở đây nguy hiểm như vậy, anh ở lại làm gì? Chúng ta cùng vào thì cùng ra, tôi cũng không thể bỏ lại anh một mình được.Nghe câu nói của cô, nét mặt Âu Dương Vô Thần thoáng thay đổi, nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường, anh nhìn cô, hỏi:- Âu Dương Thiên Thiên, cô có muốn sống không?Cô gái mím môi, bất giác đáp:- Đương nhiên là có!Âu Dương Vô Thần nghe xong, gật đầu lên tiếng:- Được, vậy thì chạy qua hết cánh cửa đó, cô sẽ sống. Còn nếu như ở lại đây, thì đến lúc nơi này không còn ai, cô sẽ chết!- Đây không phải là tình huống như lần trước, chúng ta không có xe chống đạn, cũng không có bất cứ thứ gì che chở, vũ khí ở nơi này là súng, không có thứ gì bảo vệ, thì cô chỉ có một con đường, là chết!

Chương 165: Không được!