Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 179: Đừng nhìn nhận dễ dàng như vậy!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với câu hỏi của anh, cô chớp chớp mắt mấy cái, ngập ngừng trả lời:- Không.. không phải, anh đương nhiên cũng có chút nguy hiểm... nhưng mà.... không nhiều như những người kia, tôi có thể thấy được!"Tôi có thể thấy được""Tôi có thể thấy được"Sau lời giải thích của cô, thứ còn đọng lại trong đầu của Âu Dương Vô Thần chỉ có một câu này, nó khiến anh phải suy ngẫm, đồng thời, từ sâu trong trái tim như có thứ gì đó đang tràn ra, kì lạ đến đau đớn.Âu Dương Thiên Thiên, cô luôn bày ra bộ mặt ngây thơ như thế này sao? Hay là... chỉ duy nhất trước mắt tôi, cô mới như vậy?Cô quen biết tôi bao lâu? Cô ở bên cạnh tôi được bao nhiêu thời gian? Cô... có thể hiểu được cái gì chứ?Mọi thứ mà người ngoài nhìn thấy, thì cô cũng nhìn thấy, nhưng đó là thứ tôi muốn phô ra, là cái vỏ bọc do chính tôi tạo dựng, còn thực sự bên trong, cô liệu có muốn biết tất cả?Chỉ e là, đến lúc cô nhận ra bản chất thật của tôi, thì.... Đừng.... đừng nhìn nhận tôi dễ dàng như vậy!Ánh mắt Âu Dương Vô Thần nhìn rất sâu Âu Dương Thiên Thiên, sau một lúc, anh mới dời đi.Điều này khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy kì lạ.Lúc đầu, quả thật cô có chút sợ anh, nhưng mà khi tiếp xúc, dần dần cô nhận ra, anh ta không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ ngoài của mình.Anh ta rất trưởng thành, rất thông minh, rất mạnh mẽ, và... rất đáng để tin tưởng.Với mỗi chuyện trải qua, cô học được rất nhiều thứ từ anh ta, những lúc cô khó khăn, cũng là Âu Dương Vô Thần xuất hiện giúp đỡ.Dù đôi khi anh ta hơi hung dữ một chút, lạnh nhạt một chút, biến thái một chút, nhưng mà... suy cho cùng cũng là một người tốt. Thật sự không giống với đám người kia.Băng bó lại xong cho Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần đứng lên, anh đem hộp sơ cứu để lại chỗ cũ, rồi nói:- Nằm nghỉ một chút đi, tôi đi xuống trước.Dứt lời, anh xoay người đi về phía cửa, thế nhưng, đúng lúc anh vừa mới nhấc chân, tay đột nhiên bị thứ gì đó ấm áp nắm lại, quay đầu nhìn, mới phát hiện tay Âu Dương Thiên Thiên bắt lấy từ lúc nào.Cô ngước đôi mắt trong suốt nhìn anh, lên tiếng hỏi:- Sẽ không sao chứ? Một mình anh đi xuống đó... sẽ không sao chứ?
Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với câu hỏi của anh, cô chớp chớp mắt mấy cái, ngập ngừng trả lời:
- Không.. không phải, anh đương nhiên cũng có chút nguy hiểm... nhưng mà.... không nhiều như những người kia, tôi có thể thấy được!
"Tôi có thể thấy được"
"Tôi có thể thấy được"
Sau lời giải thích của cô, thứ còn đọng lại trong đầu của Âu Dương Vô Thần chỉ có một câu này, nó khiến anh phải suy ngẫm, đồng thời, từ sâu trong trái tim như có thứ gì đó đang tràn ra, kì lạ đến đau đớn.
Âu Dương Thiên Thiên, cô luôn bày ra bộ mặt ngây thơ như thế này sao? Hay là... chỉ duy nhất trước mắt tôi, cô mới như vậy?
Cô quen biết tôi bao lâu? Cô ở bên cạnh tôi được bao nhiêu thời gian? Cô... có thể hiểu được cái gì chứ?
Mọi thứ mà người ngoài nhìn thấy, thì cô cũng nhìn thấy, nhưng đó là thứ tôi muốn phô ra, là cái vỏ bọc do chính tôi tạo dựng, còn thực sự bên trong, cô liệu có muốn biết tất cả?
Chỉ e là, đến lúc cô nhận ra bản chất thật của tôi, thì.... Đừng.... đừng nhìn nhận tôi dễ dàng như vậy!
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần nhìn rất sâu Âu Dương Thiên Thiên, sau một lúc, anh mới dời đi.
Điều này khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy kì lạ.
Lúc đầu, quả thật cô có chút sợ anh, nhưng mà khi tiếp xúc, dần dần cô nhận ra, anh ta không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ ngoài của mình.
Anh ta rất trưởng thành, rất thông minh, rất mạnh mẽ, và... rất đáng để tin tưởng.
Với mỗi chuyện trải qua, cô học được rất nhiều thứ từ anh ta, những lúc cô khó khăn, cũng là Âu Dương Vô Thần xuất hiện giúp đỡ.
Dù đôi khi anh ta hơi hung dữ một chút, lạnh nhạt một chút, biến thái một chút, nhưng mà... suy cho cùng cũng là một người tốt. Thật sự không giống với đám người kia.
Băng bó lại xong cho Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần đứng lên, anh đem hộp sơ cứu để lại chỗ cũ, rồi nói:
- Nằm nghỉ một chút đi, tôi đi xuống trước.
Dứt lời, anh xoay người đi về phía cửa, thế nhưng, đúng lúc anh vừa mới nhấc chân, tay đột nhiên bị thứ gì đó ấm áp nắm lại, quay đầu nhìn, mới phát hiện tay Âu Dương Thiên Thiên bắt lấy từ lúc nào.
Cô ngước đôi mắt trong suốt nhìn anh, lên tiếng hỏi:
- Sẽ không sao chứ? Một mình anh đi xuống đó... sẽ không sao chứ?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên bất ngờ với câu hỏi của anh, cô chớp chớp mắt mấy cái, ngập ngừng trả lời:- Không.. không phải, anh đương nhiên cũng có chút nguy hiểm... nhưng mà.... không nhiều như những người kia, tôi có thể thấy được!"Tôi có thể thấy được""Tôi có thể thấy được"Sau lời giải thích của cô, thứ còn đọng lại trong đầu của Âu Dương Vô Thần chỉ có một câu này, nó khiến anh phải suy ngẫm, đồng thời, từ sâu trong trái tim như có thứ gì đó đang tràn ra, kì lạ đến đau đớn.Âu Dương Thiên Thiên, cô luôn bày ra bộ mặt ngây thơ như thế này sao? Hay là... chỉ duy nhất trước mắt tôi, cô mới như vậy?Cô quen biết tôi bao lâu? Cô ở bên cạnh tôi được bao nhiêu thời gian? Cô... có thể hiểu được cái gì chứ?Mọi thứ mà người ngoài nhìn thấy, thì cô cũng nhìn thấy, nhưng đó là thứ tôi muốn phô ra, là cái vỏ bọc do chính tôi tạo dựng, còn thực sự bên trong, cô liệu có muốn biết tất cả?Chỉ e là, đến lúc cô nhận ra bản chất thật của tôi, thì.... Đừng.... đừng nhìn nhận tôi dễ dàng như vậy!Ánh mắt Âu Dương Vô Thần nhìn rất sâu Âu Dương Thiên Thiên, sau một lúc, anh mới dời đi.Điều này khiến Âu Dương Thiên Thiên cảm thấy kì lạ.Lúc đầu, quả thật cô có chút sợ anh, nhưng mà khi tiếp xúc, dần dần cô nhận ra, anh ta không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ ngoài của mình.Anh ta rất trưởng thành, rất thông minh, rất mạnh mẽ, và... rất đáng để tin tưởng.Với mỗi chuyện trải qua, cô học được rất nhiều thứ từ anh ta, những lúc cô khó khăn, cũng là Âu Dương Vô Thần xuất hiện giúp đỡ.Dù đôi khi anh ta hơi hung dữ một chút, lạnh nhạt một chút, biến thái một chút, nhưng mà... suy cho cùng cũng là một người tốt. Thật sự không giống với đám người kia.Băng bó lại xong cho Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần đứng lên, anh đem hộp sơ cứu để lại chỗ cũ, rồi nói:- Nằm nghỉ một chút đi, tôi đi xuống trước.Dứt lời, anh xoay người đi về phía cửa, thế nhưng, đúng lúc anh vừa mới nhấc chân, tay đột nhiên bị thứ gì đó ấm áp nắm lại, quay đầu nhìn, mới phát hiện tay Âu Dương Thiên Thiên bắt lấy từ lúc nào.Cô ngước đôi mắt trong suốt nhìn anh, lên tiếng hỏi:- Sẽ không sao chứ? Một mình anh đi xuống đó... sẽ không sao chứ?