Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 189: Phải quay trở về Rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Stefan đứng phía sau, ánh mắt anh hơi thay đổi khi nghe những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên. Trong tiềm thức của anh, đột nhiên có ấn tượng với thứ gì đó vừa phát sinh.Một cô gái nhỏ như vậy, hiểu được bao nhiêu về quyền lực mà dám nói mạnh mẽ như thế?- Vào thôi! - Nghĩ một chút, anh lên tiếng nói.Sau đó, cùng Andrew xoay người đi vào trong.- ---------------...---------...------------Âu Dương Thiên Thiên trở về Âu Dương gia, cô không đi qua sảnh chính, mà trực tiếp đến khu phòng của mình.Trong lúc thay đồ, tay cô có chút đau đớn truyền tới, nhìn lòng bàn tay mình, cô đột nhiên nhớ đến việc tối qua, lúc Âu Dương Vô Thần cẩn thận băng nó lại.Đang chìm vào trong kí ức, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo 1 giọng nói:- Nhị tiểu thư!Tiếng gọi kéo lí trí của cô quay về, ngay lập tức lên tiếng đáp lại:- Có chuyện gì?Người bên ngoài nghe thấy, liền trả lời:- Nhị tiểu thư, ông chủ căn dặn khi cô về thì đến thư phòng tìm ngài ấy!Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, mệt mỏi nói:- Được, tôi biết rồi, cô đến nói với ba tôi, 10" nữa tôi sẽ có mặt ở phòng ông ấy!Dứt lời, người hầu vâng dạ vài tiếng rồi rời đi.Âu Dương Thiên Thiên lấy từ trong tủ đồ ra một bộ váy hoa, cô đứng trước gương, nhìn gương mặt mình hiện lên, đột nhiên lẩm bẩm:- Đúng vậy, đây mới chính là mình. Âu Dương Thiên Thiên, tôi xin lỗi, quên mất cô rồi!- Quyền thừa kế.... tôi chợt quên nó rồi. Bây giờ phải quay về thôi, thực hiện lời hứa với cô!Không có Âu Dương Vô Thần, không có tình cảm, không có cảm xúc lạ, không tình địch, không gì hết.....Đây mới là chính bản thân cô! Quay về, tìm lại mục tiêu thật sự ủa Âu Dương Thiên Thiên!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Stefan đứng phía sau, ánh mắt anh hơi thay đổi khi nghe những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên. Trong tiềm thức của anh, đột nhiên có ấn tượng với thứ gì đó vừa phát sinh.Một cô gái nhỏ như vậy, hiểu được bao nhiêu về quyền lực mà dám nói mạnh mẽ như thế?- Vào thôi! - Nghĩ một chút, anh lên tiếng nói.Sau đó, cùng Andrew xoay người đi vào trong.- ---------------...---------...------------Âu Dương Thiên Thiên trở về Âu Dương gia, cô không đi qua sảnh chính, mà trực tiếp đến khu phòng của mình.Trong lúc thay đồ, tay cô có chút đau đớn truyền tới, nhìn lòng bàn tay mình, cô đột nhiên nhớ đến việc tối qua, lúc Âu Dương Vô Thần cẩn thận băng nó lại.Đang chìm vào trong kí ức, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo 1 giọng nói:- Nhị tiểu thư!Tiếng gọi kéo lí trí của cô quay về, ngay lập tức lên tiếng đáp lại:- Có chuyện gì?Người bên ngoài nghe thấy, liền trả lời:- Nhị tiểu thư, ông chủ căn dặn khi cô về thì đến thư phòng tìm ngài ấy!Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, mệt mỏi nói:- Được, tôi biết rồi, cô đến nói với ba tôi, 10" nữa tôi sẽ có mặt ở phòng ông ấy!Dứt lời, người hầu vâng dạ vài tiếng rồi rời đi.Âu Dương Thiên Thiên lấy từ trong tủ đồ ra một bộ váy hoa, cô đứng trước gương, nhìn gương mặt mình hiện lên, đột nhiên lẩm bẩm:- Đúng vậy, đây mới chính là mình. Âu Dương Thiên Thiên, tôi xin lỗi, quên mất cô rồi!- Quyền thừa kế.... tôi chợt quên nó rồi. Bây giờ phải quay về thôi, thực hiện lời hứa với cô!Không có Âu Dương Vô Thần, không có tình cảm, không có cảm xúc lạ, không tình địch, không gì hết.....Đây mới là chính bản thân cô! Quay về, tìm lại mục tiêu thật sự ủa Âu Dương Thiên Thiên!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Stefan đứng phía sau, ánh mắt anh hơi thay đổi khi nghe những lời nói của Âu Dương Thiên Thiên. Trong tiềm thức của anh, đột nhiên có ấn tượng với thứ gì đó vừa phát sinh.Một cô gái nhỏ như vậy, hiểu được bao nhiêu về quyền lực mà dám nói mạnh mẽ như thế?- Vào thôi! - Nghĩ một chút, anh lên tiếng nói.Sau đó, cùng Andrew xoay người đi vào trong.- ---------------...---------...------------Âu Dương Thiên Thiên trở về Âu Dương gia, cô không đi qua sảnh chính, mà trực tiếp đến khu phòng của mình.Trong lúc thay đồ, tay cô có chút đau đớn truyền tới, nhìn lòng bàn tay mình, cô đột nhiên nhớ đến việc tối qua, lúc Âu Dương Vô Thần cẩn thận băng nó lại.Đang chìm vào trong kí ức, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo 1 giọng nói:- Nhị tiểu thư!Tiếng gọi kéo lí trí của cô quay về, ngay lập tức lên tiếng đáp lại:- Có chuyện gì?Người bên ngoài nghe thấy, liền trả lời:- Nhị tiểu thư, ông chủ căn dặn khi cô về thì đến thư phòng tìm ngài ấy!Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, mệt mỏi nói:- Được, tôi biết rồi, cô đến nói với ba tôi, 10" nữa tôi sẽ có mặt ở phòng ông ấy!Dứt lời, người hầu vâng dạ vài tiếng rồi rời đi.Âu Dương Thiên Thiên lấy từ trong tủ đồ ra một bộ váy hoa, cô đứng trước gương, nhìn gương mặt mình hiện lên, đột nhiên lẩm bẩm:- Đúng vậy, đây mới chính là mình. Âu Dương Thiên Thiên, tôi xin lỗi, quên mất cô rồi!- Quyền thừa kế.... tôi chợt quên nó rồi. Bây giờ phải quay về thôi, thực hiện lời hứa với cô!Không có Âu Dương Vô Thần, không có tình cảm, không có cảm xúc lạ, không tình địch, không gì hết.....Đây mới là chính bản thân cô! Quay về, tìm lại mục tiêu thật sự ủa Âu Dương Thiên Thiên!