Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 197: Cảnh sát bắt người!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Đường Gia Ân nghe xong, đột nhiên bật cười thật lớn, bà ta để tay ra sau tường, dường như muốn chống đỡ thân thể mình, thế nhưng sức lực không đủ, người bà ta cứ thế trượt xuống dưới sàn, nói:- Thanh danh? Đường gia thì làm gì có thanh danh để giữ chứ? Bao nhiêu năm nay, từng người từng người một cứ thế ra đi, sự hưng thịnh cũng ngày một biến mất hết rồi, còn muốn giữ cái gì nữa?- Mày... suy cho cùng cũng muốn tiền mà thôi, nhưng mà nhiều năm nay tao đã xài hết phần tài sản đó rồi, chẳng còn gì nữa đâu, nhóc con!- Hahahaa!Nói rồi, Đường Gia Ân cười lên từng tiếng ghê rợn, trong mắt bà ta bây giờ đen láy vô hồn, cứ như một cái xác chết vậy.Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, cô bước tới một bước, nhìn xuống từ trên cao, lạnh giọng nói:- Tôi đã nói với bà rồi, tài sản của Âu Dương Thiên Thiên tôi, không dễ dàng để bị chiếm đoạt như vậy. Bà nghĩ tôi chỉ biết hù dọa cho vui thôi sao?Đường Gia Ân nhếch môi nhạt nhẽo, ngước mắt lên nhìn cô gái, hỏi:- Vậy thì mày muốn làm gì? Bây giờ tao chỉ còn căn nhà này thôi, mày muốn lấy không? Tao thách mày lấy được đấy?- Căn nhà này đứng tên tao, chủ hộ nó là Đường Gia Ân, không phải Âu Dương Thiên Thiên, mày muốn lấy nó? Trừ phi giết chết tao đi!Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt sắc bén, cô nhướn mày, nói:- Đường Gia Ân, bà quá khinh thường tôi rồi. Âu Dương Thiên Thiên tôi đã nói được, thì sẽ làm được..... tôi có cách.... không cần giết bà mà vẫn hợp pháp lấy được căn nhà này.Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng còi xe, âm thanh này bất kì ai nghe vào cũng có thể dễ dàng nhận ra, bởi nó.... chính là tiếng còi xe cảnh sát.Đường Gia Ân mở to mắt, bà ta hốt hoảng nhìn ra ngoài, lên tiếng:- Cảnh sát! Âu Dương Thiên Thiên, mày dám báo cảnh sát?Người con gái nở nụ cười khinh miệt nhìn Đường Gia Ân, lạnh lùng đáp:- Biết sợ rồi sao? Nhưng mà.... đã quá muộn rồi, Đường phu nhân!Nói xong, cô cúi người một lần nữa nắm lấy áo của Đường Gia Ân, lôi bà ta ra khỏi nhà vệ sinh.Đúng lúc này, cảnh sát vừa đi lên lầu, tất cả đổ ập vào phòng của Đường Gia Ân thì thấy bà ta đang vùng vẫy la hét.Ngay lập tức bắt lấy, cảnh sát giữ chặt người bà ta, lên tiếng:- Đường phu nhân, cô bị tình nghi dùng thuốc trái phép, chúng tôi đến đưa cô về sở cảnh sát.

Đường Gia Ân nghe xong, đột nhiên bật cười thật lớn, bà ta để tay ra sau tường, dường như muốn chống đỡ thân thể mình, thế nhưng sức lực không đủ, người bà ta cứ thế trượt xuống dưới sàn, nói:

- Thanh danh? Đường gia thì làm gì có thanh danh để giữ chứ? Bao nhiêu năm nay, từng người từng người một cứ thế ra đi, sự hưng thịnh cũng ngày một biến mất hết rồi, còn muốn giữ cái gì nữa?

- Mày... suy cho cùng cũng muốn tiền mà thôi, nhưng mà nhiều năm nay tao đã xài hết phần tài sản đó rồi, chẳng còn gì nữa đâu, nhóc con!

- Hahahaa!

Nói rồi, Đường Gia Ân cười lên từng tiếng ghê rợn, trong mắt bà ta bây giờ đen láy vô hồn, cứ như một cái xác chết vậy.

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, cô bước tới một bước, nhìn xuống từ trên cao, lạnh giọng nói:

- Tôi đã nói với bà rồi, tài sản của Âu Dương Thiên Thiên tôi, không dễ dàng để bị chiếm đoạt như vậy. Bà nghĩ tôi chỉ biết hù dọa cho vui thôi sao?

Đường Gia Ân nhếch môi nhạt nhẽo, ngước mắt lên nhìn cô gái, hỏi:

- Vậy thì mày muốn làm gì? Bây giờ tao chỉ còn căn nhà này thôi, mày muốn lấy không? Tao thách mày lấy được đấy?

- Căn nhà này đứng tên tao, chủ hộ nó là Đường Gia Ân, không phải Âu Dương Thiên Thiên, mày muốn lấy nó? Trừ phi giết chết tao đi!

Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt sắc bén, cô nhướn mày, nói:

- Đường Gia Ân, bà quá khinh thường tôi rồi. Âu Dương Thiên Thiên tôi đã nói được, thì sẽ làm được..... tôi có cách.... không cần giết bà mà vẫn hợp pháp lấy được căn nhà này.

Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng còi xe, âm thanh này bất kì ai nghe vào cũng có thể dễ dàng nhận ra, bởi nó.... chính là tiếng còi xe cảnh sát.

Đường Gia Ân mở to mắt, bà ta hốt hoảng nhìn ra ngoài, lên tiếng:

- Cảnh sát! Âu Dương Thiên Thiên, mày dám báo cảnh sát?

Người con gái nở nụ cười khinh miệt nhìn Đường Gia Ân, lạnh lùng đáp:

- Biết sợ rồi sao? Nhưng mà.... đã quá muộn rồi, Đường phu nhân!

Nói xong, cô cúi người một lần nữa nắm lấy áo của Đường Gia Ân, lôi bà ta ra khỏi nhà vệ sinh.

Đúng lúc này, cảnh sát vừa đi lên lầu, tất cả đổ ập vào phòng của Đường Gia Ân thì thấy bà ta đang vùng vẫy la hét.

Ngay lập tức bắt lấy, cảnh sát giữ chặt người bà ta, lên tiếng:

- Đường phu nhân, cô bị tình nghi dùng thuốc trái phép, chúng tôi đến đưa cô về sở cảnh sát.

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Đường Gia Ân nghe xong, đột nhiên bật cười thật lớn, bà ta để tay ra sau tường, dường như muốn chống đỡ thân thể mình, thế nhưng sức lực không đủ, người bà ta cứ thế trượt xuống dưới sàn, nói:- Thanh danh? Đường gia thì làm gì có thanh danh để giữ chứ? Bao nhiêu năm nay, từng người từng người một cứ thế ra đi, sự hưng thịnh cũng ngày một biến mất hết rồi, còn muốn giữ cái gì nữa?- Mày... suy cho cùng cũng muốn tiền mà thôi, nhưng mà nhiều năm nay tao đã xài hết phần tài sản đó rồi, chẳng còn gì nữa đâu, nhóc con!- Hahahaa!Nói rồi, Đường Gia Ân cười lên từng tiếng ghê rợn, trong mắt bà ta bây giờ đen láy vô hồn, cứ như một cái xác chết vậy.Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, cô bước tới một bước, nhìn xuống từ trên cao, lạnh giọng nói:- Tôi đã nói với bà rồi, tài sản của Âu Dương Thiên Thiên tôi, không dễ dàng để bị chiếm đoạt như vậy. Bà nghĩ tôi chỉ biết hù dọa cho vui thôi sao?Đường Gia Ân nhếch môi nhạt nhẽo, ngước mắt lên nhìn cô gái, hỏi:- Vậy thì mày muốn làm gì? Bây giờ tao chỉ còn căn nhà này thôi, mày muốn lấy không? Tao thách mày lấy được đấy?- Căn nhà này đứng tên tao, chủ hộ nó là Đường Gia Ân, không phải Âu Dương Thiên Thiên, mày muốn lấy nó? Trừ phi giết chết tao đi!Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt sắc bén, cô nhướn mày, nói:- Đường Gia Ân, bà quá khinh thường tôi rồi. Âu Dương Thiên Thiên tôi đã nói được, thì sẽ làm được..... tôi có cách.... không cần giết bà mà vẫn hợp pháp lấy được căn nhà này.Vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng còi xe, âm thanh này bất kì ai nghe vào cũng có thể dễ dàng nhận ra, bởi nó.... chính là tiếng còi xe cảnh sát.Đường Gia Ân mở to mắt, bà ta hốt hoảng nhìn ra ngoài, lên tiếng:- Cảnh sát! Âu Dương Thiên Thiên, mày dám báo cảnh sát?Người con gái nở nụ cười khinh miệt nhìn Đường Gia Ân, lạnh lùng đáp:- Biết sợ rồi sao? Nhưng mà.... đã quá muộn rồi, Đường phu nhân!Nói xong, cô cúi người một lần nữa nắm lấy áo của Đường Gia Ân, lôi bà ta ra khỏi nhà vệ sinh.Đúng lúc này, cảnh sát vừa đi lên lầu, tất cả đổ ập vào phòng của Đường Gia Ân thì thấy bà ta đang vùng vẫy la hét.Ngay lập tức bắt lấy, cảnh sát giữ chặt người bà ta, lên tiếng:- Đường phu nhân, cô bị tình nghi dùng thuốc trái phép, chúng tôi đến đưa cô về sở cảnh sát.

Chương 197: Cảnh sát bắt người!