Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 201: Đột ngột bất tỉnh!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Hình ảnh chợt ùa về như một giấc mộng, khiến Âu Dương Thiên Thiên đứng hình trong giây lát, cô mở to mắt, dường như chính mình cũng không hiểu vì sao lại tự nghĩ đến đoạn ký ức ấy.Lần đó, cô khóc vì bản tin trên màn hình, là lần đầu tiên Âu Dương Vô Thần đứng ra hỏi, sau đó cô tỏ tình với anh ta trên xe, rồi kéo theo biết bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.Hình như.... chính là từ lúc đó, cô và anh ta đã dây dưa với nhau, cho tới tận bây giờ, tất cả đều là bắt đầu như vậy...Âu Dương Thiên Thiên liếm đôi môi khô khốc, hô hấp của cô có chút rối loạn.Đúng lúc này, màn hình lớn lại chiếu tiếp tới một phân cảnh của một buổi biểu diễn thời trang, điều không ngờ là, nó lại trực tiếp khiến Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, chân cô bước chệch về một bên, loạng choạng như sắp ngã."Ai nói là không có Vedette""Tôi và cô sẽ kết thúc buổi biểu diễn này""Kịch bản do cô xây dựng, nhưng cô lại quên mất tình tiết quan trọng trong đó rồi sao?"- A! - Đột ngột thốt lên một tiếng, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên che miệng, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.Tại sao những thứ này lại gợi cô nhớ đến Âu Dương Vô Thần chứ? Cái quái gì vậy?Không được, không lẽ cô thật sự có vấn đề? Chứ nếu không, tại sao lại nghĩ tới anh ta?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô rũ mắt, đưa tay lên vò tóc mình, quái lạ, tự nhiên... đầu cô sao lại đau như thế này?Choáng váng quá! Có chuyện gì đang xảy ra vậy?Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, phát hiện mọi thứ trước mặt đột nhiên mờ dần đi, có một giọt nước bất chợt chảy xuống mắt, khiến cô thấy khó chịu.Đưa tay lên sờ trán mình, Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên khi cảm nhận được sự ẩm ướt.Trời ạ, mồ hồi? Tại sao cô lại ra nhiều mồ hôi như vậy?Chân của Âu Dương Thiên Thiên thoáng run, cô đảo mắt, quang cảnh xung quanh bắt đầu rung lắc, đầu truyền tới cơn choáng váng, thân thể cô lảo đảo."Rầm" - Cuối cùng, không thể chống cự được nữa, Âu Dương Thiên Thiên ngã xuống đất, trước lúc cô ngất đi, dường như đã nghe có tiếng ai đó gọi tên mình....Liệu có phải....
Hình ảnh chợt ùa về như một giấc mộng, khiến Âu Dương Thiên Thiên đứng hình trong giây lát, cô mở to mắt, dường như chính mình cũng không hiểu vì sao lại tự nghĩ đến đoạn ký ức ấy.
Lần đó, cô khóc vì bản tin trên màn hình, là lần đầu tiên Âu Dương Vô Thần đứng ra hỏi, sau đó cô tỏ tình với anh ta trên xe, rồi kéo theo biết bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.
Hình như.... chính là từ lúc đó, cô và anh ta đã dây dưa với nhau, cho tới tận bây giờ, tất cả đều là bắt đầu như vậy...
Âu Dương Thiên Thiên liếm đôi môi khô khốc, hô hấp của cô có chút rối loạn.
Đúng lúc này, màn hình lớn lại chiếu tiếp tới một phân cảnh của một buổi biểu diễn thời trang, điều không ngờ là, nó lại trực tiếp khiến Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, chân cô bước chệch về một bên, loạng choạng như sắp ngã.
"Ai nói là không có Vedette"
"Tôi và cô sẽ kết thúc buổi biểu diễn này"
"Kịch bản do cô xây dựng, nhưng cô lại quên mất tình tiết quan trọng trong đó rồi sao?"
- A! - Đột ngột thốt lên một tiếng, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên che miệng, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Tại sao những thứ này lại gợi cô nhớ đến Âu Dương Vô Thần chứ? Cái quái gì vậy?
Không được, không lẽ cô thật sự có vấn đề? Chứ nếu không, tại sao lại nghĩ tới anh ta?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô rũ mắt, đưa tay lên vò tóc mình, quái lạ, tự nhiên... đầu cô sao lại đau như thế này?
Choáng váng quá! Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, phát hiện mọi thứ trước mặt đột nhiên mờ dần đi, có một giọt nước bất chợt chảy xuống mắt, khiến cô thấy khó chịu.
Đưa tay lên sờ trán mình, Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên khi cảm nhận được sự ẩm ướt.
Trời ạ, mồ hồi? Tại sao cô lại ra nhiều mồ hôi như vậy?
Chân của Âu Dương Thiên Thiên thoáng run, cô đảo mắt, quang cảnh xung quanh bắt đầu rung lắc, đầu truyền tới cơn choáng váng, thân thể cô lảo đảo.
"Rầm" - Cuối cùng, không thể chống cự được nữa, Âu Dương Thiên Thiên ngã xuống đất, trước lúc cô ngất đi, dường như đã nghe có tiếng ai đó gọi tên mình....
Liệu có phải....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Hình ảnh chợt ùa về như một giấc mộng, khiến Âu Dương Thiên Thiên đứng hình trong giây lát, cô mở to mắt, dường như chính mình cũng không hiểu vì sao lại tự nghĩ đến đoạn ký ức ấy.Lần đó, cô khóc vì bản tin trên màn hình, là lần đầu tiên Âu Dương Vô Thần đứng ra hỏi, sau đó cô tỏ tình với anh ta trên xe, rồi kéo theo biết bao nhiêu chuyện xảy ra nữa.Hình như.... chính là từ lúc đó, cô và anh ta đã dây dưa với nhau, cho tới tận bây giờ, tất cả đều là bắt đầu như vậy...Âu Dương Thiên Thiên liếm đôi môi khô khốc, hô hấp của cô có chút rối loạn.Đúng lúc này, màn hình lớn lại chiếu tiếp tới một phân cảnh của một buổi biểu diễn thời trang, điều không ngờ là, nó lại trực tiếp khiến Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, chân cô bước chệch về một bên, loạng choạng như sắp ngã."Ai nói là không có Vedette""Tôi và cô sẽ kết thúc buổi biểu diễn này""Kịch bản do cô xây dựng, nhưng cô lại quên mất tình tiết quan trọng trong đó rồi sao?"- A! - Đột ngột thốt lên một tiếng, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên che miệng, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.Tại sao những thứ này lại gợi cô nhớ đến Âu Dương Vô Thần chứ? Cái quái gì vậy?Không được, không lẽ cô thật sự có vấn đề? Chứ nếu không, tại sao lại nghĩ tới anh ta?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô rũ mắt, đưa tay lên vò tóc mình, quái lạ, tự nhiên... đầu cô sao lại đau như thế này?Choáng váng quá! Có chuyện gì đang xảy ra vậy?Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, phát hiện mọi thứ trước mặt đột nhiên mờ dần đi, có một giọt nước bất chợt chảy xuống mắt, khiến cô thấy khó chịu.Đưa tay lên sờ trán mình, Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên khi cảm nhận được sự ẩm ướt.Trời ạ, mồ hồi? Tại sao cô lại ra nhiều mồ hôi như vậy?Chân của Âu Dương Thiên Thiên thoáng run, cô đảo mắt, quang cảnh xung quanh bắt đầu rung lắc, đầu truyền tới cơn choáng váng, thân thể cô lảo đảo."Rầm" - Cuối cùng, không thể chống cự được nữa, Âu Dương Thiên Thiên ngã xuống đất, trước lúc cô ngất đi, dường như đã nghe có tiếng ai đó gọi tên mình....Liệu có phải....