Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 127

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Hôm sau trời vừa sáng, trước mắt nàng đã có thêm một nha hoàn xa lạ.Đối phương khoảng chừng 18 tuổi, nước da không tính là trắng, một đôi mắt vô cùng có thần, Tiêu Vân Chước chỉ nhìn một cái đã biết, đó là một người luyện võ."Đại tiểu thư, nô tỳ là Tùng Thuý, phụng mệnh tướng quân đến bảo vệ người, kể từ hôm nay, nô tỳ sẽ một tấc cũng không rời người." Tùng Thuý kiên định nói.Mẫu thân của nàng ta lúc trước là nha hoàn tướng quân phái tới bảo vệ phu nhân, nhưng chỉ làm được hai tháng, đã bị phu nhân đuổi đi.Phu nhân không thích hạ nhân do tướng quân tự chọn, phàm là nha hoàn đều phải qua mắt mình mới được, không còn cách nào khác, mẫu thân của nàng ta gả cho cha nàng ta ở thôn trang bên trên, sinh ra nàng ta, nàng ta từ nhỏ đã thích võ, nhưng cha mẹ luôn nói, nàng ta có học được cũng vô dụng, chủ tử không dùng đến nàng ta.Nàng ta cũng rất buồn, cảm thấy đời này của mình sẽ phải giống như mẹ trông coi hoa màu sinh sống, thật không nghĩ đến bên cạnh đại tiểu thư thiếu người!Thấy đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng ta, Tùng Thuý vội vàng nói: "Đại tiểu thư! Người cứ việc yên tâm, ta đã đi theo cha ta ở trên núi đánh cọp, về sau ta và Đông Trì cùng nhau chăm sóc người, cam đoan không có bất cứ người xấu nào có thể lại gần người nửa bước!""..." Tiêu Vân Chước kinh ngạc.Rất có khí chất, thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp."Nhất định phải một tấc cũng không rời?" Tiêu Vân Chước có chút lo lắng: "Gan ngươi lớn chứ?""Lúc nô tỳ ra ngoài, đã chuẩn bị là sẽ dâng cả tính mạng cho người rồi! Cũng đã cáo biệt với cha mẹ!" Tùng Thuý vô cùng nhiệt tình.Tướng quân nói rồi, đại tiểu thư có bệnh.Nói nàng nhát gan, không chịu nổi kinh hãi, cho nên về sau phàm là có người làm hại đến sự an toàn của đại tiểu thư, nhất định phải lập tức diệt trừ, tuyệt đối không thể để cho đại tiểu thư rơi vào tình cảnh nguy hiểm!Bây giờ nàng ta xem xét, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà này của đại tiểu thư, thật sự là yếu đuối!Đại tiểu thư đáng thương như thế, sau này sẽ là mệnh của nàng ta!"Ngươi sợ quỷ không?" Tiêu Vân Chước chần chờ hỏi nàng ta: "Gặp quỷ sẽ không chạy chứ?""Cho dù Diêm Vương tới, nô tỳ cũng sẽ không bỏ đại tiểu thư lại!" Tùng Thuý vội vàng kêu một tiếng.Đông Trì ở một bên thấy vậy, cũng lập tức tỏ thái độ: "Nô tỳ... Cũng thế..."Tiêu Vân Chước khẽ gật đầu, Đông Trì thì thôi đi, nàng ấy chính là vì kiếm chút tiền nuôi gia đình, bình thường phụ trách chăm nom việc vặt trong nhà là được, không cần thiết để nha hoàn này vì chút bạc hàng tháng mà lo lắng hãi hùng.Nhưng Tùng Thuý, khí thế hung mãnh, ý chí chiến đấu tràn đầy, khiến cho nàng cảm thấy nếu không để nàng ta xông pha phía trước thì cũng có chút xấu hổ...Thấy Tiêu Vân Chước giữ nàng ta lại, tinh thần của Tùng Thuý càng dâng cao, lập tức đi ra phía sau lưng Tiêu Vân Chước đứng vững, Tiêu Vân Chước đi một bước, nàng ta sẽ đi một bước, cặp mắt kia nhìn chằm chằm xung quanh giống như chim ưng nhìn con mồi.Tiêu Vân Chước cảm thấy nàng ta chơi rất vui."Đại tiểu thư, lão gia nói cho người chỗ ngồi ở Thăng Ba Lâu, ngày mai người có thể đi cùng biểu tiểu thư." Đông Trì truyền lời.Thăng Ba Lâu? Tiêu Vân Chước nhớ trước đó Mạnh Vịnh Tư đã hẹn nàng."Ta đi cùng tiểu thư Mạnh gia rồi, ngươi nói cho Khương Nguyên, không cần chờ ta." Tiêu Vân Chước mở miệng nói.Đông Trì vội vàng đáp lời.Lúc này Khương Nguyên đang xem kịch với lão thái thái, thái độ nhu thuận hiểu chuyện, làm việc vừa đúng.Lão thái thái vốn dĩ là người bao dung, đối với nàng ta càng không tìm ra sai lầm, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Khương Nguyên luôn luôn cười nhu hòa thuận theo, lão thái thái có chút không quá an tâm, một đứa nhỏ mười sáu tuổi, không nên như vậy.Khi Tiêu Vân Chước truyền lời đến Khương Nguyên ở chỗ lão thái thái, sắc mặt Khương Nguyên vẫn như cũ không thay đổi."Chước Nhi đã hẹn trước với người ta rồi, chứ không phải lạnh nhạt với con, nha đầu A Nguyên, con chớ có để ý." Lão thái thái nhìn nàng ta, nói.

Hôm sau trời vừa sáng, trước mắt nàng đã có thêm một nha hoàn xa lạ.

Đối phương khoảng chừng 18 tuổi, nước da không tính là trắng, một đôi mắt vô cùng có thần, Tiêu Vân Chước chỉ nhìn một cái đã biết, đó là một người luyện võ.

"Đại tiểu thư, nô tỳ là Tùng Thuý, phụng mệnh tướng quân đến bảo vệ người, kể từ hôm nay, nô tỳ sẽ một tấc cũng không rời người." Tùng Thuý kiên định nói.

Mẫu thân của nàng ta lúc trước là nha hoàn tướng quân phái tới bảo vệ phu nhân, nhưng chỉ làm được hai tháng, đã bị phu nhân đuổi đi.

Phu nhân không thích hạ nhân do tướng quân tự chọn, phàm là nha hoàn đều phải qua mắt mình mới được, không còn cách nào khác, mẫu thân của nàng ta gả cho cha nàng ta ở thôn trang bên trên, sinh ra nàng ta, nàng ta từ nhỏ đã thích võ, nhưng cha mẹ luôn nói, nàng ta có học được cũng vô dụng, chủ tử không dùng đến nàng ta.

Nàng ta cũng rất buồn, cảm thấy đời này của mình sẽ phải giống như mẹ trông coi hoa màu sinh sống, thật không nghĩ đến bên cạnh đại tiểu thư thiếu người!

Thấy đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng ta, Tùng Thuý vội vàng nói: "Đại tiểu thư! Người cứ việc yên tâm, ta đã đi theo cha ta ở trên núi đánh cọp, về sau ta và Đông Trì cùng nhau chăm sóc người, cam đoan không có bất cứ người xấu nào có thể lại gần người nửa bước!"

"..." Tiêu Vân Chước kinh ngạc.

Rất có khí chất, thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp.

"Nhất định phải một tấc cũng không rời?" Tiêu Vân Chước có chút lo lắng: "Gan ngươi lớn chứ?"

"Lúc nô tỳ ra ngoài, đã chuẩn bị là sẽ dâng cả tính mạng cho người rồi! Cũng đã cáo biệt với cha mẹ!" Tùng Thuý vô cùng nhiệt tình.

Tướng quân nói rồi, đại tiểu thư có bệnh.

Nói nàng nhát gan, không chịu nổi kinh hãi, cho nên về sau phàm là có người làm hại đến sự an toàn của đại tiểu thư, nhất định phải lập tức diệt trừ, tuyệt đối không thể để cho đại tiểu thư rơi vào tình cảnh nguy hiểm!

Bây giờ nàng ta xem xét, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà này của đại tiểu thư, thật sự là yếu đuối!

Đại tiểu thư đáng thương như thế, sau này sẽ là mệnh của nàng ta!

"Ngươi sợ quỷ không?" Tiêu Vân Chước chần chờ hỏi nàng ta: "Gặp quỷ sẽ không chạy chứ?"

"Cho dù Diêm Vương tới, nô tỳ cũng sẽ không bỏ đại tiểu thư lại!" Tùng Thuý vội vàng kêu một tiếng.

Đông Trì ở một bên thấy vậy, cũng lập tức tỏ thái độ: "Nô tỳ... Cũng thế..."

Tiêu Vân Chước khẽ gật đầu, Đông Trì thì thôi đi, nàng ấy chính là vì kiếm chút tiền nuôi gia đình, bình thường phụ trách chăm nom việc vặt trong nhà là được, không cần thiết để nha hoàn này vì chút bạc hàng tháng mà lo lắng hãi hùng.

Nhưng Tùng Thuý, khí thế hung mãnh, ý chí chiến đấu tràn đầy, khiến cho nàng cảm thấy nếu không để nàng ta xông pha phía trước thì cũng có chút xấu hổ...

Thấy Tiêu Vân Chước giữ nàng ta lại, tinh thần của Tùng Thuý càng dâng cao, lập tức đi ra phía sau lưng Tiêu Vân Chước đứng vững, Tiêu Vân Chước đi một bước, nàng ta sẽ đi một bước, cặp mắt kia nhìn chằm chằm xung quanh giống như chim ưng nhìn con mồi.

Tiêu Vân Chước cảm thấy nàng ta chơi rất vui.

"Đại tiểu thư, lão gia nói cho người chỗ ngồi ở Thăng Ba Lâu, ngày mai người có thể đi cùng biểu tiểu thư." Đông Trì truyền lời.

Thăng Ba Lâu? Tiêu Vân Chước nhớ trước đó Mạnh Vịnh Tư đã hẹn nàng.

"Ta đi cùng tiểu thư Mạnh gia rồi, ngươi nói cho Khương Nguyên, không cần chờ ta." Tiêu Vân Chước mở miệng nói.

Đông Trì vội vàng đáp lời.

Lúc này Khương Nguyên đang xem kịch với lão thái thái, thái độ nhu thuận hiểu chuyện, làm việc vừa đúng.

Lão thái thái vốn dĩ là người bao dung, đối với nàng ta càng không tìm ra sai lầm, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Khương Nguyên luôn luôn cười nhu hòa thuận theo, lão thái thái có chút không quá an tâm, một đứa nhỏ mười sáu tuổi, không nên như vậy.

Khi Tiêu Vân Chước truyền lời đến Khương Nguyên ở chỗ lão thái thái, sắc mặt Khương Nguyên vẫn như cũ không thay đổi.

"Chước Nhi đã hẹn trước với người ta rồi, chứ không phải lạnh nhạt với con, nha đầu A Nguyên, con chớ có để ý." Lão thái thái nhìn nàng ta, nói.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Hôm sau trời vừa sáng, trước mắt nàng đã có thêm một nha hoàn xa lạ.Đối phương khoảng chừng 18 tuổi, nước da không tính là trắng, một đôi mắt vô cùng có thần, Tiêu Vân Chước chỉ nhìn một cái đã biết, đó là một người luyện võ."Đại tiểu thư, nô tỳ là Tùng Thuý, phụng mệnh tướng quân đến bảo vệ người, kể từ hôm nay, nô tỳ sẽ một tấc cũng không rời người." Tùng Thuý kiên định nói.Mẫu thân của nàng ta lúc trước là nha hoàn tướng quân phái tới bảo vệ phu nhân, nhưng chỉ làm được hai tháng, đã bị phu nhân đuổi đi.Phu nhân không thích hạ nhân do tướng quân tự chọn, phàm là nha hoàn đều phải qua mắt mình mới được, không còn cách nào khác, mẫu thân của nàng ta gả cho cha nàng ta ở thôn trang bên trên, sinh ra nàng ta, nàng ta từ nhỏ đã thích võ, nhưng cha mẹ luôn nói, nàng ta có học được cũng vô dụng, chủ tử không dùng đến nàng ta.Nàng ta cũng rất buồn, cảm thấy đời này của mình sẽ phải giống như mẹ trông coi hoa màu sinh sống, thật không nghĩ đến bên cạnh đại tiểu thư thiếu người!Thấy đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng ta, Tùng Thuý vội vàng nói: "Đại tiểu thư! Người cứ việc yên tâm, ta đã đi theo cha ta ở trên núi đánh cọp, về sau ta và Đông Trì cùng nhau chăm sóc người, cam đoan không có bất cứ người xấu nào có thể lại gần người nửa bước!""..." Tiêu Vân Chước kinh ngạc.Rất có khí chất, thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp."Nhất định phải một tấc cũng không rời?" Tiêu Vân Chước có chút lo lắng: "Gan ngươi lớn chứ?""Lúc nô tỳ ra ngoài, đã chuẩn bị là sẽ dâng cả tính mạng cho người rồi! Cũng đã cáo biệt với cha mẹ!" Tùng Thuý vô cùng nhiệt tình.Tướng quân nói rồi, đại tiểu thư có bệnh.Nói nàng nhát gan, không chịu nổi kinh hãi, cho nên về sau phàm là có người làm hại đến sự an toàn của đại tiểu thư, nhất định phải lập tức diệt trừ, tuyệt đối không thể để cho đại tiểu thư rơi vào tình cảnh nguy hiểm!Bây giờ nàng ta xem xét, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà này của đại tiểu thư, thật sự là yếu đuối!Đại tiểu thư đáng thương như thế, sau này sẽ là mệnh của nàng ta!"Ngươi sợ quỷ không?" Tiêu Vân Chước chần chờ hỏi nàng ta: "Gặp quỷ sẽ không chạy chứ?""Cho dù Diêm Vương tới, nô tỳ cũng sẽ không bỏ đại tiểu thư lại!" Tùng Thuý vội vàng kêu một tiếng.Đông Trì ở một bên thấy vậy, cũng lập tức tỏ thái độ: "Nô tỳ... Cũng thế..."Tiêu Vân Chước khẽ gật đầu, Đông Trì thì thôi đi, nàng ấy chính là vì kiếm chút tiền nuôi gia đình, bình thường phụ trách chăm nom việc vặt trong nhà là được, không cần thiết để nha hoàn này vì chút bạc hàng tháng mà lo lắng hãi hùng.Nhưng Tùng Thuý, khí thế hung mãnh, ý chí chiến đấu tràn đầy, khiến cho nàng cảm thấy nếu không để nàng ta xông pha phía trước thì cũng có chút xấu hổ...Thấy Tiêu Vân Chước giữ nàng ta lại, tinh thần của Tùng Thuý càng dâng cao, lập tức đi ra phía sau lưng Tiêu Vân Chước đứng vững, Tiêu Vân Chước đi một bước, nàng ta sẽ đi một bước, cặp mắt kia nhìn chằm chằm xung quanh giống như chim ưng nhìn con mồi.Tiêu Vân Chước cảm thấy nàng ta chơi rất vui."Đại tiểu thư, lão gia nói cho người chỗ ngồi ở Thăng Ba Lâu, ngày mai người có thể đi cùng biểu tiểu thư." Đông Trì truyền lời.Thăng Ba Lâu? Tiêu Vân Chước nhớ trước đó Mạnh Vịnh Tư đã hẹn nàng."Ta đi cùng tiểu thư Mạnh gia rồi, ngươi nói cho Khương Nguyên, không cần chờ ta." Tiêu Vân Chước mở miệng nói.Đông Trì vội vàng đáp lời.Lúc này Khương Nguyên đang xem kịch với lão thái thái, thái độ nhu thuận hiểu chuyện, làm việc vừa đúng.Lão thái thái vốn dĩ là người bao dung, đối với nàng ta càng không tìm ra sai lầm, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Khương Nguyên luôn luôn cười nhu hòa thuận theo, lão thái thái có chút không quá an tâm, một đứa nhỏ mười sáu tuổi, không nên như vậy.Khi Tiêu Vân Chước truyền lời đến Khương Nguyên ở chỗ lão thái thái, sắc mặt Khương Nguyên vẫn như cũ không thay đổi."Chước Nhi đã hẹn trước với người ta rồi, chứ không phải lạnh nhạt với con, nha đầu A Nguyên, con chớ có để ý." Lão thái thái nhìn nàng ta, nói.

Chương 127