Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 218: Anh là....

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên ngồi đợi trong im lặng, cô vẫn giữ nguyên tư thế co quắp người dựa vào tường. Hai tay ôm vòng lấy vai mình, cúi đầu chôn chặt giữa hai chân.Xung quanh vừa tối vừa im ắng, nếu như có cũng phải chăng chỉ là một chút ít ánh sáng từ bữa tiệc hào nhoáng bên ngoài hắt vào.1 tiếng sau....2 tiếng sau...2 tiếng 30 phút sau...Cứ như thế, cô ngồi đợi một cách vô hồn, mặc cho thời gian trôi qua.Bữa tiệc bên ngoài đã dần đi đến hồi kết, vậy mà, lại chẳng có 1 ai biết Âu Dương Thiên Thiên đang ngồi trong 1 xó nơi hành lang. Thậm chí, người đàn ông mà cô chờ đợi cũng không hề thấy bóng dáng đâu.Hoàn toàn trống rỗng, không có ai biết đến sự tồn tại của cô cả.Âu Dương Vô Thần thì không chịu bắt máy, hộp thư thoại cô gửi cũng không biết anh ta đã xem chưa, nếu như xem, cũng không chắc có đến hay không nữa.Âu Dương Vô Thần, anh thật sự tức giận rồi ư? Không thèm đếm xỉa tới tôi nữa hả?Đồ vô tâm nhà anh!!Hai tay Âu Dương Thiên Thiên bấu vai mình, cô cúi đầu càng sâu hơn, như thể muốn nhốt mình luôn trong đó.Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, một thân ảnh xuất hiện trong đêm tối, dần dần tiến về phía người con gái.Đúng vậy, không phải bữa tiệc xa hoa ngoài kia, mà là trong một góc hành lang này, đã có người chú ý tới sự tồn ại của Âu Dương Thiên Thiên. Cuối cùng thì... đã có ai đó phát hiện ra cô ấy.Tiếng "cộp cộp" vang lên từng nhịp, càng tới gần, Âu Dương Thiên Thiên nghe càng rõ. Cho đến khi đôi giày da sáng bóng dừng ngay bên cạnh cô, xung quanh mới trở lại sự yên tĩnh ban đầu.Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi ngước mặt lên, cô quay đầu nhìn sang, trong ý thức chỉ suy nghĩ đến một người duy nhất, thế nhưng... khoảnh khắc cô nhìn khuôn mặt người đàn ông, cô đã ngạc nhiên.Bởi vì... người đó không phải là Âu Dương Vô Thần.Chớp ánh mắt bình tĩnh, cô lên tiếng:- Anh là.... Stefan?Người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài băng lãnh đứng nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, chậm rãi đáp:- Phải!Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:- Tại sao anh lại ở đây?Trong ký ức của cô, người đàn ông này rất lạnh lùng, lạnh lùng hơn rất nhiều so với Âu Dương Vô Thần. Sự băng lãnh từ người anh ta phát ra, khiến cô cảm thấy sợ hãi.Nhưng tại sao anh ta lại biết cô ở đây mà tới chứ?Người đàn ông nghe câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên, không trực tiếp trả lời, mà đưa một tay ra, nói:- Muốn ngồi ở đó mãi sao?Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh khó hiểu, nhất thời không đáp lại. Thấy vậy, Stefan tiếp tục lên tiếng:- Tôi đưa cô ra khỏi đây!

Âu Dương Thiên Thiên ngồi đợi trong im lặng, cô vẫn giữ nguyên tư thế co quắp người dựa vào tường. Hai tay ôm vòng lấy vai mình, cúi đầu chôn chặt giữa hai chân.

Xung quanh vừa tối vừa im ắng, nếu như có cũng phải chăng chỉ là một chút ít ánh sáng từ bữa tiệc hào nhoáng bên ngoài hắt vào.

1 tiếng sau....

2 tiếng sau...

2 tiếng 30 phút sau...

Cứ như thế, cô ngồi đợi một cách vô hồn, mặc cho thời gian trôi qua.

Bữa tiệc bên ngoài đã dần đi đến hồi kết, vậy mà, lại chẳng có 1 ai biết Âu Dương Thiên Thiên đang ngồi trong 1 xó nơi hành lang. Thậm chí, người đàn ông mà cô chờ đợi cũng không hề thấy bóng dáng đâu.

Hoàn toàn trống rỗng, không có ai biết đến sự tồn tại của cô cả.

Âu Dương Vô Thần thì không chịu bắt máy, hộp thư thoại cô gửi cũng không biết anh ta đã xem chưa, nếu như xem, cũng không chắc có đến hay không nữa.

Âu Dương Vô Thần, anh thật sự tức giận rồi ư? Không thèm đếm xỉa tới tôi nữa hả?

Đồ vô tâm nhà anh!!

Hai tay Âu Dương Thiên Thiên bấu vai mình, cô cúi đầu càng sâu hơn, như thể muốn nhốt mình luôn trong đó.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, một thân ảnh xuất hiện trong đêm tối, dần dần tiến về phía người con gái.

Đúng vậy, không phải bữa tiệc xa hoa ngoài kia, mà là trong một góc hành lang này, đã có người chú ý tới sự tồn ại của Âu Dương Thiên Thiên. Cuối cùng thì... đã có ai đó phát hiện ra cô ấy.

Tiếng "cộp cộp" vang lên từng nhịp, càng tới gần, Âu Dương Thiên Thiên nghe càng rõ. Cho đến khi đôi giày da sáng bóng dừng ngay bên cạnh cô, xung quanh mới trở lại sự yên tĩnh ban đầu.

Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi ngước mặt lên, cô quay đầu nhìn sang, trong ý thức chỉ suy nghĩ đến một người duy nhất, thế nhưng... khoảnh khắc cô nhìn khuôn mặt người đàn ông, cô đã ngạc nhiên.

Bởi vì... người đó không phải là Âu Dương Vô Thần.

Chớp ánh mắt bình tĩnh, cô lên tiếng:

- Anh là.... Stefan?

Người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài băng lãnh đứng nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, chậm rãi đáp:

- Phải!

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Tại sao anh lại ở đây?

Trong ký ức của cô, người đàn ông này rất lạnh lùng, lạnh lùng hơn rất nhiều so với Âu Dương Vô Thần. Sự băng lãnh từ người anh ta phát ra, khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Nhưng tại sao anh ta lại biết cô ở đây mà tới chứ?

Người đàn ông nghe câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên, không trực tiếp trả lời, mà đưa một tay ra, nói:

- Muốn ngồi ở đó mãi sao?

Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh khó hiểu, nhất thời không đáp lại. Thấy vậy, Stefan tiếp tục lên tiếng:

- Tôi đưa cô ra khỏi đây!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên ngồi đợi trong im lặng, cô vẫn giữ nguyên tư thế co quắp người dựa vào tường. Hai tay ôm vòng lấy vai mình, cúi đầu chôn chặt giữa hai chân.Xung quanh vừa tối vừa im ắng, nếu như có cũng phải chăng chỉ là một chút ít ánh sáng từ bữa tiệc hào nhoáng bên ngoài hắt vào.1 tiếng sau....2 tiếng sau...2 tiếng 30 phút sau...Cứ như thế, cô ngồi đợi một cách vô hồn, mặc cho thời gian trôi qua.Bữa tiệc bên ngoài đã dần đi đến hồi kết, vậy mà, lại chẳng có 1 ai biết Âu Dương Thiên Thiên đang ngồi trong 1 xó nơi hành lang. Thậm chí, người đàn ông mà cô chờ đợi cũng không hề thấy bóng dáng đâu.Hoàn toàn trống rỗng, không có ai biết đến sự tồn tại của cô cả.Âu Dương Vô Thần thì không chịu bắt máy, hộp thư thoại cô gửi cũng không biết anh ta đã xem chưa, nếu như xem, cũng không chắc có đến hay không nữa.Âu Dương Vô Thần, anh thật sự tức giận rồi ư? Không thèm đếm xỉa tới tôi nữa hả?Đồ vô tâm nhà anh!!Hai tay Âu Dương Thiên Thiên bấu vai mình, cô cúi đầu càng sâu hơn, như thể muốn nhốt mình luôn trong đó.Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, một thân ảnh xuất hiện trong đêm tối, dần dần tiến về phía người con gái.Đúng vậy, không phải bữa tiệc xa hoa ngoài kia, mà là trong một góc hành lang này, đã có người chú ý tới sự tồn ại của Âu Dương Thiên Thiên. Cuối cùng thì... đã có ai đó phát hiện ra cô ấy.Tiếng "cộp cộp" vang lên từng nhịp, càng tới gần, Âu Dương Thiên Thiên nghe càng rõ. Cho đến khi đôi giày da sáng bóng dừng ngay bên cạnh cô, xung quanh mới trở lại sự yên tĩnh ban đầu.Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi ngước mặt lên, cô quay đầu nhìn sang, trong ý thức chỉ suy nghĩ đến một người duy nhất, thế nhưng... khoảnh khắc cô nhìn khuôn mặt người đàn ông, cô đã ngạc nhiên.Bởi vì... người đó không phải là Âu Dương Vô Thần.Chớp ánh mắt bình tĩnh, cô lên tiếng:- Anh là.... Stefan?Người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài băng lãnh đứng nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, chậm rãi đáp:- Phải!Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, hỏi ngược lại:- Tại sao anh lại ở đây?Trong ký ức của cô, người đàn ông này rất lạnh lùng, lạnh lùng hơn rất nhiều so với Âu Dương Vô Thần. Sự băng lãnh từ người anh ta phát ra, khiến cô cảm thấy sợ hãi.Nhưng tại sao anh ta lại biết cô ở đây mà tới chứ?Người đàn ông nghe câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên, không trực tiếp trả lời, mà đưa một tay ra, nói:- Muốn ngồi ở đó mãi sao?Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh khó hiểu, nhất thời không đáp lại. Thấy vậy, Stefan tiếp tục lên tiếng:- Tôi đưa cô ra khỏi đây!

Chương 218: Anh là....