> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 154
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Phạm Lại Tử không hề sợ hãi, thậm chí vừa nói vừa vươn tay ra muốn nắm lấy chân La Phi Nguyệt.La Phi Nguyệt vừa ghê tởm vừa sợ hãi, nhớ tới tỷ tỷ mình chết thảm, càng là hận không thể chặt người này ra thành từng mảnh!“Rốt cuộc là ai xúi giục ngươi?!” La Phi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó, bảo các hộ vệ kéo Phạm mẫu tới: “Nếu ngươi nói thật, ta sẽ để cho mẫu tử các ngươi được chết thống khoái một chút, nếu không…ngươi và nương ngươi cứ chờ bị lăng trì đi!”Lúc này, trong miệng Phạm mẫu bị nhét một khối vải thô, tránh cho người này đột nhiên tìm chết.Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Phạm Lại Tử liền khẽ nhúc nhích.“Quý nhân đã muốn biết thì ta sẽ nói thật cho ngươi nghe.” Phạm Lại Tử cười lạnh, gương mặt kia càng đáng sợ hơn mấy phần: “Không có ai xúi giục ta cả, là chính ta, nhìn trúng nàng ấy…”“Ta sống ở trong sơn trang này, canh giữ cái tiểu viện này, ngày đêm làm ra đèn lồng, hơn mười năm, quý nhân như ngươi tới rồi đi, đi rồi lại tới, năm nào cũng như vậy…”Hắn làm đèn rất giỏi, cũng nhiều kiểu dáng, nhưng bởi vì ngoại hình xấu xí không nên gặp người nên chỉ ở lại chỗ này, không bị quấy rầy nhưng cũng vô cùng tịch mịch.Hằng năm mỗi khi đến thời gian náo nhiệt đều sẽ có người khen đèn lồng của hắn, các quý nhân khi vui vẻ sẽ ban cho chút tiền thưởng, nhưng qua tầng tầng bóc lột, khi đến trong tay hắn chỉ còn lại một chút.Tuổi càng lúc càng lớn, hắn cũng muốn tìm cho mình một tức phụ.Bởi vì hắn không phải từ khi sinh ra đã xấu rồi.Lúc hắn còn trẻ, gương mặt này cũng rất tuấn tú, nếu không phải xui xẻo bị côn trùng độc cắn thì hắn có thể cưới một thê tử xinh đẹp rồi, càng không phải rời khỏi quân doanh, ít nhiều thì cũng có thể trở thành một tiểu đầu lĩnh. So sánh với cuộc sống bây giờ càng khác nhau như trời với đất, cho nên, hắn cũng coi thường những nữ tử dung chi tục phấn.Mùa xuân sáu năm trước, hắn vẫn còn đang làm đèn lồng, nương hắn trở về nói với hắn rằng trên đường gặp được một cô nương tốt bụng.Lão nương hắn từ trước đã có tay nghề không tồi, nhưng bây giờ không còn làm được nữa. Lão nhân mắt mờ, không làm được nhiều việc, quản sự sẽ phái bà ta đi ra ngoài làm một vài việc vặt, bảo bà ta đưa nước suối lên núi cho các nữ quyến ở hậu viện. Lão nương hắn không dám cự tuyệt, nhưng bà ta đã lớn tuổi, chân không được nhanh nhẹn, bị ngã, nước suối đổ tràn ra cả mặt đất, làm ướt hết y phục, còn đè nát cả những hoa cỏ mới trồng. Gai của mấy bông hoa đó đâm cả vào tay nhưng không dám kêu, chỉ nghĩ rằng nếu mình làm hỏng số hoa cỏ này thì phải bồi thường bao nhiêu bạc.Phải biết rằng một một cái cây mỗi bông hoa trong sơn trang này đều rất đắt.Nương hắn sợ hãi, quản sự cũng tới mắng bà ta một trận.Lúc này La cô nương phát hiện, không chỉ không cho quản sự trừng phạt lão nương hắn mà còn bảo người thay cho bà ta một thân xiêm y sạch sẽ, còn nhờ đại phu đến rút gai ra.Lão nương hắn nói, một cô nương thiện lương như vậy, nhất định sẽ không ghét bỏ dung mạo xấu xí của hắn.La cô nương rất thích khung cảnh của sơn trang này, nàng ấy thường xuyên đến đây, thậm chí hắn lộ mặt ở trước mặt nàng ấy mà nàng ấy cũng không giống người khác, không chỉ không sợ khi nhìn mặt hắn mà còn khen hắn làm đèn tốt, rất khéo tay.Là một cô nương rất tốt.Đáng tiếc, dòng dõi gia thế sẽ ngăn trở bọn họ.Sau đó, hắn chuẩn bị một ít thuốc bột, chờ đợi thời cơ.Ngày mùng bốn tháng sáu, hoa nở rực rỡ, đom đóm cũng nhiều, La cô nương dẫn theo hai nha hoàn ra khỏi sơn trang. Hắn bảo lão nương hắn chờ ở một chỗ, La cô nương còn nhớ rõ lão nương hắn nên không hề phòng bị, nhận lấy lẵng hoa mà lão nương hắn tặng, còn khờ dại đi theo con đường mà lão nương hắn chỉ để ngắm hoa quỳnh nở về đêm.Trời tối, hoa cỏ cây cối ở khắp nơi đều là lá chắn tự nhiên, cảnh đẹp cao hơn người, chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi sự chú ý của mọi người.Các nàng ngửi mùi thuốc bột trong lẵng hoa, đi tới vị trí mà hắn đã định trước, lập tức ngất xỉu ngay tại đó.
Phạm Lại Tử không hề sợ hãi, thậm chí vừa nói vừa vươn tay ra muốn nắm lấy chân La Phi Nguyệt.
La Phi Nguyệt vừa ghê tởm vừa sợ hãi, nhớ tới tỷ tỷ mình chết thảm, càng là hận không thể chặt người này ra thành từng mảnh!
“Rốt cuộc là ai xúi giục ngươi?!” La Phi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó, bảo các hộ vệ kéo Phạm mẫu tới: “Nếu ngươi nói thật, ta sẽ để cho mẫu tử các ngươi được chết thống khoái một chút, nếu không…ngươi và nương ngươi cứ chờ bị lăng trì đi!”
Lúc này, trong miệng Phạm mẫu bị nhét một khối vải thô, tránh cho người này đột nhiên tìm chết.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Phạm Lại Tử liền khẽ nhúc nhích.
“Quý nhân đã muốn biết thì ta sẽ nói thật cho ngươi nghe.” Phạm Lại Tử cười lạnh, gương mặt kia càng đáng sợ hơn mấy phần: “Không có ai xúi giục ta cả, là chính ta, nhìn trúng nàng ấy…”
“Ta sống ở trong sơn trang này, canh giữ cái tiểu viện này, ngày đêm làm ra đèn lồng, hơn mười năm, quý nhân như ngươi tới rồi đi, đi rồi lại tới, năm nào cũng như vậy…”
Hắn làm đèn rất giỏi, cũng nhiều kiểu dáng, nhưng bởi vì ngoại hình xấu xí không nên gặp người nên chỉ ở lại chỗ này, không bị quấy rầy nhưng cũng vô cùng tịch mịch.
Hằng năm mỗi khi đến thời gian náo nhiệt đều sẽ có người khen đèn lồng của hắn, các quý nhân khi vui vẻ sẽ ban cho chút tiền thưởng, nhưng qua tầng tầng bóc lột, khi đến trong tay hắn chỉ còn lại một chút.
Tuổi càng lúc càng lớn, hắn cũng muốn tìm cho mình một tức phụ.
Bởi vì hắn không phải từ khi sinh ra đã xấu rồi.
Lúc hắn còn trẻ, gương mặt này cũng rất tuấn tú, nếu không phải xui xẻo bị côn trùng độc cắn thì hắn có thể cưới một thê tử xinh đẹp rồi, càng không phải rời khỏi quân doanh, ít nhiều thì cũng có thể trở thành một tiểu đầu lĩnh. So sánh với cuộc sống bây giờ càng khác nhau như trời với đất, cho nên, hắn cũng coi thường những nữ tử dung chi tục phấn.
Mùa xuân sáu năm trước, hắn vẫn còn đang làm đèn lồng, nương hắn trở về nói với hắn rằng trên đường gặp được một cô nương tốt bụng.
Lão nương hắn từ trước đã có tay nghề không tồi, nhưng bây giờ không còn làm được nữa. Lão nhân mắt mờ, không làm được nhiều việc, quản sự sẽ phái bà ta đi ra ngoài làm một vài việc vặt, bảo bà ta đưa nước suối lên núi cho các nữ quyến ở hậu viện. Lão nương hắn không dám cự tuyệt, nhưng bà ta đã lớn tuổi, chân không được nhanh nhẹn, bị ngã, nước suối đổ tràn ra cả mặt đất, làm ướt hết y phục, còn đè nát cả những hoa cỏ mới trồng. Gai của mấy bông hoa đó đâm cả vào tay nhưng không dám kêu, chỉ nghĩ rằng nếu mình làm hỏng số hoa cỏ này thì phải bồi thường bao nhiêu bạc.
Phải biết rằng một một cái cây mỗi bông hoa trong sơn trang này đều rất đắt.
Nương hắn sợ hãi, quản sự cũng tới mắng bà ta một trận.
Lúc này La cô nương phát hiện, không chỉ không cho quản sự trừng phạt lão nương hắn mà còn bảo người thay cho bà ta một thân xiêm y sạch sẽ, còn nhờ đại phu đến rút gai ra.
Lão nương hắn nói, một cô nương thiện lương như vậy, nhất định sẽ không ghét bỏ dung mạo xấu xí của hắn.
La cô nương rất thích khung cảnh của sơn trang này, nàng ấy thường xuyên đến đây, thậm chí hắn lộ mặt ở trước mặt nàng ấy mà nàng ấy cũng không giống người khác, không chỉ không sợ khi nhìn mặt hắn mà còn khen hắn làm đèn tốt, rất khéo tay.
Là một cô nương rất tốt.
Đáng tiếc, dòng dõi gia thế sẽ ngăn trở bọn họ.
Sau đó, hắn chuẩn bị một ít thuốc bột, chờ đợi thời cơ.
Ngày mùng bốn tháng sáu, hoa nở rực rỡ, đom đóm cũng nhiều, La cô nương dẫn theo hai nha hoàn ra khỏi sơn trang. Hắn bảo lão nương hắn chờ ở một chỗ, La cô nương còn nhớ rõ lão nương hắn nên không hề phòng bị, nhận lấy lẵng hoa mà lão nương hắn tặng, còn khờ dại đi theo con đường mà lão nương hắn chỉ để ngắm hoa quỳnh nở về đêm.
Trời tối, hoa cỏ cây cối ở khắp nơi đều là lá chắn tự nhiên, cảnh đẹp cao hơn người, chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi sự chú ý của mọi người.
Các nàng ngửi mùi thuốc bột trong lẵng hoa, đi tới vị trí mà hắn đã định trước, lập tức ngất xỉu ngay tại đó.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Phạm Lại Tử không hề sợ hãi, thậm chí vừa nói vừa vươn tay ra muốn nắm lấy chân La Phi Nguyệt.La Phi Nguyệt vừa ghê tởm vừa sợ hãi, nhớ tới tỷ tỷ mình chết thảm, càng là hận không thể chặt người này ra thành từng mảnh!“Rốt cuộc là ai xúi giục ngươi?!” La Phi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, ngay sau đó, bảo các hộ vệ kéo Phạm mẫu tới: “Nếu ngươi nói thật, ta sẽ để cho mẫu tử các ngươi được chết thống khoái một chút, nếu không…ngươi và nương ngươi cứ chờ bị lăng trì đi!”Lúc này, trong miệng Phạm mẫu bị nhét một khối vải thô, tránh cho người này đột nhiên tìm chết.Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Phạm Lại Tử liền khẽ nhúc nhích.“Quý nhân đã muốn biết thì ta sẽ nói thật cho ngươi nghe.” Phạm Lại Tử cười lạnh, gương mặt kia càng đáng sợ hơn mấy phần: “Không có ai xúi giục ta cả, là chính ta, nhìn trúng nàng ấy…”“Ta sống ở trong sơn trang này, canh giữ cái tiểu viện này, ngày đêm làm ra đèn lồng, hơn mười năm, quý nhân như ngươi tới rồi đi, đi rồi lại tới, năm nào cũng như vậy…”Hắn làm đèn rất giỏi, cũng nhiều kiểu dáng, nhưng bởi vì ngoại hình xấu xí không nên gặp người nên chỉ ở lại chỗ này, không bị quấy rầy nhưng cũng vô cùng tịch mịch.Hằng năm mỗi khi đến thời gian náo nhiệt đều sẽ có người khen đèn lồng của hắn, các quý nhân khi vui vẻ sẽ ban cho chút tiền thưởng, nhưng qua tầng tầng bóc lột, khi đến trong tay hắn chỉ còn lại một chút.Tuổi càng lúc càng lớn, hắn cũng muốn tìm cho mình một tức phụ.Bởi vì hắn không phải từ khi sinh ra đã xấu rồi.Lúc hắn còn trẻ, gương mặt này cũng rất tuấn tú, nếu không phải xui xẻo bị côn trùng độc cắn thì hắn có thể cưới một thê tử xinh đẹp rồi, càng không phải rời khỏi quân doanh, ít nhiều thì cũng có thể trở thành một tiểu đầu lĩnh. So sánh với cuộc sống bây giờ càng khác nhau như trời với đất, cho nên, hắn cũng coi thường những nữ tử dung chi tục phấn.Mùa xuân sáu năm trước, hắn vẫn còn đang làm đèn lồng, nương hắn trở về nói với hắn rằng trên đường gặp được một cô nương tốt bụng.Lão nương hắn từ trước đã có tay nghề không tồi, nhưng bây giờ không còn làm được nữa. Lão nhân mắt mờ, không làm được nhiều việc, quản sự sẽ phái bà ta đi ra ngoài làm một vài việc vặt, bảo bà ta đưa nước suối lên núi cho các nữ quyến ở hậu viện. Lão nương hắn không dám cự tuyệt, nhưng bà ta đã lớn tuổi, chân không được nhanh nhẹn, bị ngã, nước suối đổ tràn ra cả mặt đất, làm ướt hết y phục, còn đè nát cả những hoa cỏ mới trồng. Gai của mấy bông hoa đó đâm cả vào tay nhưng không dám kêu, chỉ nghĩ rằng nếu mình làm hỏng số hoa cỏ này thì phải bồi thường bao nhiêu bạc.Phải biết rằng một một cái cây mỗi bông hoa trong sơn trang này đều rất đắt.Nương hắn sợ hãi, quản sự cũng tới mắng bà ta một trận.Lúc này La cô nương phát hiện, không chỉ không cho quản sự trừng phạt lão nương hắn mà còn bảo người thay cho bà ta một thân xiêm y sạch sẽ, còn nhờ đại phu đến rút gai ra.Lão nương hắn nói, một cô nương thiện lương như vậy, nhất định sẽ không ghét bỏ dung mạo xấu xí của hắn.La cô nương rất thích khung cảnh của sơn trang này, nàng ấy thường xuyên đến đây, thậm chí hắn lộ mặt ở trước mặt nàng ấy mà nàng ấy cũng không giống người khác, không chỉ không sợ khi nhìn mặt hắn mà còn khen hắn làm đèn tốt, rất khéo tay.Là một cô nương rất tốt.Đáng tiếc, dòng dõi gia thế sẽ ngăn trở bọn họ.Sau đó, hắn chuẩn bị một ít thuốc bột, chờ đợi thời cơ.Ngày mùng bốn tháng sáu, hoa nở rực rỡ, đom đóm cũng nhiều, La cô nương dẫn theo hai nha hoàn ra khỏi sơn trang. Hắn bảo lão nương hắn chờ ở một chỗ, La cô nương còn nhớ rõ lão nương hắn nên không hề phòng bị, nhận lấy lẵng hoa mà lão nương hắn tặng, còn khờ dại đi theo con đường mà lão nương hắn chỉ để ngắm hoa quỳnh nở về đêm.Trời tối, hoa cỏ cây cối ở khắp nơi đều là lá chắn tự nhiên, cảnh đẹp cao hơn người, chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi sự chú ý của mọi người.Các nàng ngửi mùi thuốc bột trong lẵng hoa, đi tới vị trí mà hắn đã định trước, lập tức ngất xỉu ngay tại đó.