Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 231: Có khách đến!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Lữ Uyển Thành lằn quằn một hồi rồi mới rời đi, tuy là anh rất muốn hóng hớt ngó vào xem thử "miss Boss tương lai" của mình là ai, nhưng mà.... không thể dùng tò mò đổi lấy cái mạng được.Ai cũng biết ngôi nhà tỷ đô này là nơi cấm kị nhất của Boss, không ai có thể bước vào, ngoại trừ là được Âu Dương Vô Thần cho phép. Vậy nên, trừ phi là có việc gấp, Lữ Uyển Thành mới được phép vào tới "đại sảnh" ngôi nhà này.Đại sảnh! Là ĐẠI SẢNH đó!Chuyện quan trọng phải nhấn mạnh 3 lần.Người như anh đi theo Âu Dương Vô Thần đã hơn 7 năm, vậy mà tới cái sảnh nhà cũng mới chạm chân được 3 lần. Vậy mà... một cô gái lại có thể ở được bên trong đó luôn rồi, còn ngồi ăn với Boss nữa chứ.Nói ra có nhục không? Có nhục không? Nhục chớ. Nhục như con cá nục luôn!Ahuhu, tổn thương quá. Về với hội "chị em" xả nỗi nhục này thôi....Thế là Lữ Uyển Thành mang theo khuôn mặt nửa khóc nửa cười lên trực thăng rời đi. Thật sự, người ngoài nhìn vào cũng đến cạn lời luôn.Âu Dương Vô Thần để ý phụ nữ, nhà nhà vui mừng, người người vui mừng, vậy mà.... Lữ Uyển Thành lại buồn!Nghe cứ có gì sai trái ở đây =)))Kỳ Ân đi vào trong, cô đứng nhìn từ xa, chờ đợi hai người nào đó vẫn còn đang ăn sáng, đúng lúc này, bên tai lại truyền đến tín hiệu, cô đưa tay lên nhấn nút, hỏi:- Anna, có chuyện gì vậy?Từ bên kia bộ đàm, tiếng một cô gái truyền tới:- Kỳ Ân, có khách tới.Nghe câu trả lời, mày Kỳ Ân hơi nhíu lại, hỏi tiếp:- Khách nào mà tới sớm như vậy? Là ai?Người đối diện ngay lập tức đáp:- Là Stefan thiếu gia và Andrew thiếu gia. Tôi có nên mở cửa cho họ không?Hai cái tên vừa phát ra, mày Kỳ Ân càng nhíu chặt, cô quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên, cắn môi nói:- Cô đợi một chút, để tôi hỏi ý kiến cậu chủ!Dứt lời, Kỳ Ân liền đi nhanh về phía người đàn ông, tới gần chỗ anh, cô cúi đầu, lên tiếng:- Cậu chủ, thiếu gia Stefan và thiếu gia Andrew đến!Một câu này, không những thu hút sự chú ý của Âu Dương Vô Thần, mà còn thu hút sự chú ý của Âu Dương Thiên Thiên, khiến mắt cô đang nhìn chiếc thẻ đen cũng phải ngẩng đầu lên.Thiếu gia Stefan? Chính là người đàn ông hôm qua, à nhớ rồi, cô... vẫn còn có chuyện chưa nói với anh ta!

Lữ Uyển Thành lằn quằn một hồi rồi mới rời đi, tuy là anh rất muốn hóng hớt ngó vào xem thử "miss Boss tương lai" của mình là ai, nhưng mà.... không thể dùng tò mò đổi lấy cái mạng được.

Ai cũng biết ngôi nhà tỷ đô này là nơi cấm kị nhất của Boss, không ai có thể bước vào, ngoại trừ là được Âu Dương Vô Thần cho phép. Vậy nên, trừ phi là có việc gấp, Lữ Uyển Thành mới được phép vào tới "đại sảnh" ngôi nhà này.

Đại sảnh! Là ĐẠI SẢNH đó!

Chuyện quan trọng phải nhấn mạnh 3 lần.

Người như anh đi theo Âu Dương Vô Thần đã hơn 7 năm, vậy mà tới cái sảnh nhà cũng mới chạm chân được 3 lần. Vậy mà... một cô gái lại có thể ở được bên trong đó luôn rồi, còn ngồi ăn với Boss nữa chứ.

Nói ra có nhục không? Có nhục không? Nhục chớ. Nhục như con cá nục luôn!

Ahuhu, tổn thương quá. Về với hội "chị em" xả nỗi nhục này thôi....

Thế là Lữ Uyển Thành mang theo khuôn mặt nửa khóc nửa cười lên trực thăng rời đi. Thật sự, người ngoài nhìn vào cũng đến cạn lời luôn.

Âu Dương Vô Thần để ý phụ nữ, nhà nhà vui mừng, người người vui mừng, vậy mà.... Lữ Uyển Thành lại buồn!

Nghe cứ có gì sai trái ở đây =)))

Kỳ Ân đi vào trong, cô đứng nhìn từ xa, chờ đợi hai người nào đó vẫn còn đang ăn sáng, đúng lúc này, bên tai lại truyền đến tín hiệu, cô đưa tay lên nhấn nút, hỏi:

- Anna, có chuyện gì vậy?

Từ bên kia bộ đàm, tiếng một cô gái truyền tới:

- Kỳ Ân, có khách tới.

Nghe câu trả lời, mày Kỳ Ân hơi nhíu lại, hỏi tiếp:

- Khách nào mà tới sớm như vậy? Là ai?

Người đối diện ngay lập tức đáp:

- Là Stefan thiếu gia và Andrew thiếu gia. Tôi có nên mở cửa cho họ không?

Hai cái tên vừa phát ra, mày Kỳ Ân càng nhíu chặt, cô quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên, cắn môi nói:

- Cô đợi một chút, để tôi hỏi ý kiến cậu chủ!

Dứt lời, Kỳ Ân liền đi nhanh về phía người đàn ông, tới gần chỗ anh, cô cúi đầu, lên tiếng:

- Cậu chủ, thiếu gia Stefan và thiếu gia Andrew đến!

Một câu này, không những thu hút sự chú ý của Âu Dương Vô Thần, mà còn thu hút sự chú ý của Âu Dương Thiên Thiên, khiến mắt cô đang nhìn chiếc thẻ đen cũng phải ngẩng đầu lên.

Thiếu gia Stefan? Chính là người đàn ông hôm qua, à nhớ rồi, cô... vẫn còn có chuyện chưa nói với anh ta!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Lữ Uyển Thành lằn quằn một hồi rồi mới rời đi, tuy là anh rất muốn hóng hớt ngó vào xem thử "miss Boss tương lai" của mình là ai, nhưng mà.... không thể dùng tò mò đổi lấy cái mạng được.Ai cũng biết ngôi nhà tỷ đô này là nơi cấm kị nhất của Boss, không ai có thể bước vào, ngoại trừ là được Âu Dương Vô Thần cho phép. Vậy nên, trừ phi là có việc gấp, Lữ Uyển Thành mới được phép vào tới "đại sảnh" ngôi nhà này.Đại sảnh! Là ĐẠI SẢNH đó!Chuyện quan trọng phải nhấn mạnh 3 lần.Người như anh đi theo Âu Dương Vô Thần đã hơn 7 năm, vậy mà tới cái sảnh nhà cũng mới chạm chân được 3 lần. Vậy mà... một cô gái lại có thể ở được bên trong đó luôn rồi, còn ngồi ăn với Boss nữa chứ.Nói ra có nhục không? Có nhục không? Nhục chớ. Nhục như con cá nục luôn!Ahuhu, tổn thương quá. Về với hội "chị em" xả nỗi nhục này thôi....Thế là Lữ Uyển Thành mang theo khuôn mặt nửa khóc nửa cười lên trực thăng rời đi. Thật sự, người ngoài nhìn vào cũng đến cạn lời luôn.Âu Dương Vô Thần để ý phụ nữ, nhà nhà vui mừng, người người vui mừng, vậy mà.... Lữ Uyển Thành lại buồn!Nghe cứ có gì sai trái ở đây =)))Kỳ Ân đi vào trong, cô đứng nhìn từ xa, chờ đợi hai người nào đó vẫn còn đang ăn sáng, đúng lúc này, bên tai lại truyền đến tín hiệu, cô đưa tay lên nhấn nút, hỏi:- Anna, có chuyện gì vậy?Từ bên kia bộ đàm, tiếng một cô gái truyền tới:- Kỳ Ân, có khách tới.Nghe câu trả lời, mày Kỳ Ân hơi nhíu lại, hỏi tiếp:- Khách nào mà tới sớm như vậy? Là ai?Người đối diện ngay lập tức đáp:- Là Stefan thiếu gia và Andrew thiếu gia. Tôi có nên mở cửa cho họ không?Hai cái tên vừa phát ra, mày Kỳ Ân càng nhíu chặt, cô quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên, cắn môi nói:- Cô đợi một chút, để tôi hỏi ý kiến cậu chủ!Dứt lời, Kỳ Ân liền đi nhanh về phía người đàn ông, tới gần chỗ anh, cô cúi đầu, lên tiếng:- Cậu chủ, thiếu gia Stefan và thiếu gia Andrew đến!Một câu này, không những thu hút sự chú ý của Âu Dương Vô Thần, mà còn thu hút sự chú ý của Âu Dương Thiên Thiên, khiến mắt cô đang nhìn chiếc thẻ đen cũng phải ngẩng đầu lên.Thiếu gia Stefan? Chính là người đàn ông hôm qua, à nhớ rồi, cô... vẫn còn có chuyện chưa nói với anh ta!

Chương 231: Có khách đến!