Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 236: Không đi được!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên hỏi 1 câu vô cùng ngớ ngẩn xong, cô nhìn nét mặt cứng đờ của Âu Dương Vô Thần, mới nhận ra mình đã làm gì."...."Thôi xong rồi, lần này chết toi thật rồi!Cô ngậm miệng, chậm rãi quay sang nhìn Stefan và Andrew đang ngẩn ngơ, cười trừ, lên tiếng:- Chào buổi sáng, hai người mới tới hả?Andrew một bộ mặt khó hiểu, hỏi:- Sao cô lại ở đây?Âu Dương Thiên Thiên câm nín, cô nhìn sang Âu Dương Vô Thần, đưa tay gãi gãi đầu, ngập ngừng đáp:- Chuyện này... tôi... tôi...Stefan liếc mắt, sau vài giây thì đột nhiên nói:- Hóa ra là vì có cô ở đây nên Kỳ Ân mới mở cửa chậm trễ như vậy, tôi đã suy nghĩ tại sao cô ta lại có gan để chúng tôi đợi lâu như thế mới cho vào.Vừa nói, anh vừa như có như không liếc sang Kỳ Ân đứng đằng sau, khiến cô ấy mím môi cúi đầu, không dám đáp lại.Thật ra thì... chỉ trễ hơn bình thường 1-2 phút thôi, vậy mà.... vẫn bị nhìn ra là có điều kì lạ. Quá tinh mắt rôi!Người đàn ông tên Stefan này, không nói thì người ngoài đều tưởng anh ta không biết, nhưng thực chất, cái gì anh ta cũng biết, cũng nghi ngờ, chỉ là... không buồn nói mà thôi!Âu Dương Vô Thần thở hắt một hơi, anh nhìn cô gái bên cạnh, bất đắc dĩ lên tiếng:- Không phải tôi bảo cô ăn sáng xong thì lên lầu hoặc đi đâu đó chơi đi sao? Vì sao lại chạy ra đây!Âu Dương Thiên Thiên mím môi, gãi đầu đáp:- Tôi có làm theo lời anh mà, vốn tôi đang định lên lầu đây, nhưng....Nghe cô nói, người đàn ông nhíu mày, hỏi tiếp:- Nhưng cái gì?Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, đưa tay cầm cái thẻ đen lên, lí nhí trả lời:- Nhưng lúc đi qua chỗ các anh thì rớt cái thẻ này, nên... xin lỗi nha...Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, nhìn mặt Âu Dương Vô Thần đen xì, dừng một chút, cô liền nói tiếp:- Nhưng mà không sao đâu, các anh cứ nói chuyện tiếp đi, tôi.... đi lên lầu là được, bây giờ tôi đi ngay đây. Không làm phiền nữa, ha!Dứt lời, cô ngay lập tức chống chân đứng dậy, xoay người đi vào, trong đầu lúc này chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất, chính là: phải phắn nhanh!Đúng lúc này, từ đằng sau liền vang lên giọng của 1 người đàn ông:- Khoan đã, cô không thể đi được!Câu nói này hiển nhiên làm chân của Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, đồng thời cũng làm Âu Dương Vô Thần nhìn về phía người phát ra giọng nói đó - Stefan.Stefan vẫn đặt ánh mắt mình ở tấm lưng phía sau của Âu Dương Thiên Thiên, chậm rãi lên tiếng:- Cô không đi được, bởi vì... chuyện tôi sắp nói ra đây, có liên quan tới cô đây!

Âu Dương Thiên Thiên hỏi 1 câu vô cùng ngớ ngẩn xong, cô nhìn nét mặt cứng đờ của Âu Dương Vô Thần, mới nhận ra mình đã làm gì.

"...."

Thôi xong rồi, lần này chết toi thật rồi!

Cô ngậm miệng, chậm rãi quay sang nhìn Stefan và Andrew đang ngẩn ngơ, cười trừ, lên tiếng:

- Chào buổi sáng, hai người mới tới hả?

Andrew một bộ mặt khó hiểu, hỏi:

- Sao cô lại ở đây?

Âu Dương Thiên Thiên câm nín, cô nhìn sang Âu Dương Vô Thần, đưa tay gãi gãi đầu, ngập ngừng đáp:

- Chuyện này... tôi... tôi...

Stefan liếc mắt, sau vài giây thì đột nhiên nói:

- Hóa ra là vì có cô ở đây nên Kỳ Ân mới mở cửa chậm trễ như vậy, tôi đã suy nghĩ tại sao cô ta lại có gan để chúng tôi đợi lâu như thế mới cho vào.

Vừa nói, anh vừa như có như không liếc sang Kỳ Ân đứng đằng sau, khiến cô ấy mím môi cúi đầu, không dám đáp lại.

Thật ra thì... chỉ trễ hơn bình thường 1-2 phút thôi, vậy mà.... vẫn bị nhìn ra là có điều kì lạ. Quá tinh mắt rôi!

Người đàn ông tên Stefan này, không nói thì người ngoài đều tưởng anh ta không biết, nhưng thực chất, cái gì anh ta cũng biết, cũng nghi ngờ, chỉ là... không buồn nói mà thôi!

Âu Dương Vô Thần thở hắt một hơi, anh nhìn cô gái bên cạnh, bất đắc dĩ lên tiếng:

- Không phải tôi bảo cô ăn sáng xong thì lên lầu hoặc đi đâu đó chơi đi sao? Vì sao lại chạy ra đây!

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, gãi đầu đáp:

- Tôi có làm theo lời anh mà, vốn tôi đang định lên lầu đây, nhưng....

Nghe cô nói, người đàn ông nhíu mày, hỏi tiếp:

- Nhưng cái gì?

Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, đưa tay cầm cái thẻ đen lên, lí nhí trả lời:

- Nhưng lúc đi qua chỗ các anh thì rớt cái thẻ này, nên... xin lỗi nha...

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, nhìn mặt Âu Dương Vô Thần đen xì, dừng một chút, cô liền nói tiếp:

- Nhưng mà không sao đâu, các anh cứ nói chuyện tiếp đi, tôi.... đi lên lầu là được, bây giờ tôi đi ngay đây. Không làm phiền nữa, ha!

Dứt lời, cô ngay lập tức chống chân đứng dậy, xoay người đi vào, trong đầu lúc này chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất, chính là: phải phắn nhanh!

Đúng lúc này, từ đằng sau liền vang lên giọng của 1 người đàn ông:

- Khoan đã, cô không thể đi được!

Câu nói này hiển nhiên làm chân của Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, đồng thời cũng làm Âu Dương Vô Thần nhìn về phía người phát ra giọng nói đó - Stefan.

Stefan vẫn đặt ánh mắt mình ở tấm lưng phía sau của Âu Dương Thiên Thiên, chậm rãi lên tiếng:

- Cô không đi được, bởi vì... chuyện tôi sắp nói ra đây, có liên quan tới cô đây!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên hỏi 1 câu vô cùng ngớ ngẩn xong, cô nhìn nét mặt cứng đờ của Âu Dương Vô Thần, mới nhận ra mình đã làm gì."...."Thôi xong rồi, lần này chết toi thật rồi!Cô ngậm miệng, chậm rãi quay sang nhìn Stefan và Andrew đang ngẩn ngơ, cười trừ, lên tiếng:- Chào buổi sáng, hai người mới tới hả?Andrew một bộ mặt khó hiểu, hỏi:- Sao cô lại ở đây?Âu Dương Thiên Thiên câm nín, cô nhìn sang Âu Dương Vô Thần, đưa tay gãi gãi đầu, ngập ngừng đáp:- Chuyện này... tôi... tôi...Stefan liếc mắt, sau vài giây thì đột nhiên nói:- Hóa ra là vì có cô ở đây nên Kỳ Ân mới mở cửa chậm trễ như vậy, tôi đã suy nghĩ tại sao cô ta lại có gan để chúng tôi đợi lâu như thế mới cho vào.Vừa nói, anh vừa như có như không liếc sang Kỳ Ân đứng đằng sau, khiến cô ấy mím môi cúi đầu, không dám đáp lại.Thật ra thì... chỉ trễ hơn bình thường 1-2 phút thôi, vậy mà.... vẫn bị nhìn ra là có điều kì lạ. Quá tinh mắt rôi!Người đàn ông tên Stefan này, không nói thì người ngoài đều tưởng anh ta không biết, nhưng thực chất, cái gì anh ta cũng biết, cũng nghi ngờ, chỉ là... không buồn nói mà thôi!Âu Dương Vô Thần thở hắt một hơi, anh nhìn cô gái bên cạnh, bất đắc dĩ lên tiếng:- Không phải tôi bảo cô ăn sáng xong thì lên lầu hoặc đi đâu đó chơi đi sao? Vì sao lại chạy ra đây!Âu Dương Thiên Thiên mím môi, gãi đầu đáp:- Tôi có làm theo lời anh mà, vốn tôi đang định lên lầu đây, nhưng....Nghe cô nói, người đàn ông nhíu mày, hỏi tiếp:- Nhưng cái gì?Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt, đưa tay cầm cái thẻ đen lên, lí nhí trả lời:- Nhưng lúc đi qua chỗ các anh thì rớt cái thẻ này, nên... xin lỗi nha...Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, nhìn mặt Âu Dương Vô Thần đen xì, dừng một chút, cô liền nói tiếp:- Nhưng mà không sao đâu, các anh cứ nói chuyện tiếp đi, tôi.... đi lên lầu là được, bây giờ tôi đi ngay đây. Không làm phiền nữa, ha!Dứt lời, cô ngay lập tức chống chân đứng dậy, xoay người đi vào, trong đầu lúc này chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất, chính là: phải phắn nhanh!Đúng lúc này, từ đằng sau liền vang lên giọng của 1 người đàn ông:- Khoan đã, cô không thể đi được!Câu nói này hiển nhiên làm chân của Âu Dương Thiên Thiên khựng lại, đồng thời cũng làm Âu Dương Vô Thần nhìn về phía người phát ra giọng nói đó - Stefan.Stefan vẫn đặt ánh mắt mình ở tấm lưng phía sau của Âu Dương Thiên Thiên, chậm rãi lên tiếng:- Cô không đi được, bởi vì... chuyện tôi sắp nói ra đây, có liên quan tới cô đây!

Chương 236: Không đi được!