Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 181

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Hắn ta cau mày, đầu không nhịn được ngúc ngoắc hai lần, hai tay bị trói chặt cũng không khống chế nổi, muốn đập cho đầu óc u mê tỉnh lại, nhưng cái gì hắn ta cũng không làm được.Chẳng biết tại sao, hắn ta cảm thấy trên mặt rất ngứa, rất đau.Khiến hắn ta không tự chủ được nhớ tới chính mình năm đó lúc ở quân doanh, bị độc trùng cắn...Lúc đó còn đang huấn luyện, rõ ràng hắn ta bị cắn vào mặt, tuy nhiên lại không có đại phu có thể chữa trị cho hắn ta, chờ lúc hắn ta trở lại quân doanh, trên mặt đã nổi lên rất nhiều nốt mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau, đại phu không biết bị độc trùng nào cắn, chỉ cho hắn ta một ít thuốc giải độc.Hắn ta đã uống rồi, nhưng không có tác dụng.Mụn mủ bọc đầu đen trên mặt càng ngày càng nghiêm trọng, hắn ta nhịn không được thậm chí muốn cầm đao cắt thứ ghê tởm này đi.Các huynh đệ trong phòng cũng bắt đầu xa lánh hắn ta, bởi vì trên mặt của hắn ta không chỉ có ngứa, buồn nôn, thậm chí còn có mùi.Giống như là mùi thi thể thối rữa, vào ngày hè nóng nực, ngay cả ruồi cũng thích vây quanh hắn ta.Mặt của hắn ta... vì sao không có ai có thể cứu khuôn mặt của hắn ta chứ?Những đại phu đáng giận kia đều không muốn tới gần hắn ta, rõ ràng là lang băm, còn trách móc hắn ta không sạch sẽ.Sao hắn ta lại không muốn sạch sẽ chứ, mỗi ngày đều phải huấn luyện, mồ hôi bùn nước, không nói rõ là cái gì, muốn chui vào trong người hắn ta, hắn ta có thể làm gì được?Trước khi mặt hắn ta bị thương, hắn ta còn là Bách phu trưởng nữa.Nếu như không bị thương... thì sẽ như thế nào?Hắn ta sẽ trở thành tiểu Đô Thống, Đại Đô Thống, Thiên tướng, Chính tướng, Đại tướng!Hắn ta rõ ràng có tiền đồ sáng sủa vô hạn. Có thể uy phong lẫm liệt đi trước mặt người khác, thậm chí hắn ta còn có thể cưới được thiên kim tiểu thư, truyền thừa sự vẻ vang hắn ta lấy được cho con cháu, từ nay về sau, thay đổi địa vị, cũng không tiếp tục chịu sự nhục nhã nữa.Đột nhiên, chút ảo tưởng này vỡ vụn, cái gì hắn ta cũng mất, hắn ta là một người thợ làm đèn, ngày qua ngày, năm qua năm, làm chuyện giống nhau như đúc, quản gia có thể chỉ mũi hắn ta mắng to, những người cùng làm trước đây... Bọn họ sẽ ném cho hắn ta ánh mắt đồng tình hoặc là xem thường...Hắn ta không thể ngẩng cao đầu, hắn ta phải cẩn thận sống tạm bợ.Hắn ta giống như con chuột trong cống rãnh, giòi bọ trong thùng nước rửa chén, bất kỳ người nào gặp, đều sẽ buồn nôn...Cơ thể tên hủi run rẩy, phẫn nộ.Cặp mắt kia rõ ràng nhìn về phía trước, lại giống như là xuyên qua Tiêu Vân Chước, thấy được những thứ khác."Chuyện gì vậy?" Nha dịch cũng có chút kỳ quái: ""Đây là lần đầu, có phản ứng lớn như vậy... Trước đó roi hình đều đã chịu rồi..."Trước đó, khả năng chịu đựng của tên hủi này khi bị ăn roi, còn có thể cười ra được.Hiện tại...Trong mắt của hắn ta có sự sợ hãi."Con người đều có nhược điểm." Tiêu Vân Chước nhìn hắn ta, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.Nàng vẽ bùa, chỉ là dẫn dụ âm khí trên người mình mà trong phòng giam qua đó mà thôi, vốn dĩ sát khí trên người người này nặng, đả thương người khác cũng có thể bảo vệ thân thể, cho nên tâm cảnh của hắn ta rất vững vàng, nhưng làm cho khí này loạn, thì lại khác.Bộ dạng này, nàng đã từng trải nghiệm một lần.Khi đó nàng còn nhỏ hơn chút, rơi mất lệnh bài bảo vệ thân thể, vô số âm khí tới gần nàng, chui vào thân thể của nàng, khiến cho thần chí của nàng hỗn loạn, sẽ không nhịn được mà nhớ tới chuyện bản thân mình sợ nhất, nhớ lại dáng vẻ giãy dụa bi thảm ở núi Vạn Cốt.Nhưng lệnh bài của nàng không bị ném ra quá xa, cho nên loại trạng thái này chỉ tiếp tục trong chốc lát mà thôi, nhưng rơi vào cảm giác sợ hãi vô hạn, cũng rất khó quên.Lúc này âm khí bên cạnh tên hủi nặng hơn so với Ngô Tam nhiều.Đây là phương pháp tốt nhất mà nàng có thể nghĩ tới, để cho tên hủi trả giá thật lớn.Thần chí của hắn ta không rõ ràng, lại có bùa chú áp chế, cho dù chết rồi, cũng khó thành lệ quỷ, thậm chí cũng sẽ tiếp tục như tình trạng hiện tại, linh hồn vĩnh viễn bị giam trong sự khốn khổ, mãi cho đến khi tan biến mới thôi.

Hắn ta cau mày, đầu không nhịn được ngúc ngoắc hai lần, hai tay bị trói chặt cũng không khống chế nổi, muốn đập cho đầu óc u mê tỉnh lại, nhưng cái gì hắn ta cũng không làm được.

Chẳng biết tại sao, hắn ta cảm thấy trên mặt rất ngứa, rất đau.

Khiến hắn ta không tự chủ được nhớ tới chính mình năm đó lúc ở quân doanh, bị độc trùng cắn...

Lúc đó còn đang huấn luyện, rõ ràng hắn ta bị cắn vào mặt, tuy nhiên lại không có đại phu có thể chữa trị cho hắn ta, chờ lúc hắn ta trở lại quân doanh, trên mặt đã nổi lên rất nhiều nốt mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau, đại phu không biết bị độc trùng nào cắn, chỉ cho hắn ta một ít thuốc giải độc.

Hắn ta đã uống rồi, nhưng không có tác dụng.

Mụn mủ bọc đầu đen trên mặt càng ngày càng nghiêm trọng, hắn ta nhịn không được thậm chí muốn cầm đao cắt thứ ghê tởm này đi.

Các huynh đệ trong phòng cũng bắt đầu xa lánh hắn ta, bởi vì trên mặt của hắn ta không chỉ có ngứa, buồn nôn, thậm chí còn có mùi.

Giống như là mùi thi thể thối rữa, vào ngày hè nóng nực, ngay cả ruồi cũng thích vây quanh hắn ta.

Mặt của hắn ta... vì sao không có ai có thể cứu khuôn mặt của hắn ta chứ?

Những đại phu đáng giận kia đều không muốn tới gần hắn ta, rõ ràng là lang băm, còn trách móc hắn ta không sạch sẽ.

Sao hắn ta lại không muốn sạch sẽ chứ, mỗi ngày đều phải huấn luyện, mồ hôi bùn nước, không nói rõ là cái gì, muốn chui vào trong người hắn ta, hắn ta có thể làm gì được?

Trước khi mặt hắn ta bị thương, hắn ta còn là Bách phu trưởng nữa.

Nếu như không bị thương... thì sẽ như thế nào?

Hắn ta sẽ trở thành tiểu Đô Thống, Đại Đô Thống, Thiên tướng, Chính tướng, Đại tướng!

Hắn ta rõ ràng có tiền đồ sáng sủa vô hạn. Có thể uy phong lẫm liệt đi trước mặt người khác, thậm chí hắn ta còn có thể cưới được thiên kim tiểu thư, truyền thừa sự vẻ vang hắn ta lấy được cho con cháu, từ nay về sau, thay đổi địa vị, cũng không tiếp tục chịu sự nhục nhã nữa.

Đột nhiên, chút ảo tưởng này vỡ vụn, cái gì hắn ta cũng mất, hắn ta là một người thợ làm đèn, ngày qua ngày, năm qua năm, làm chuyện giống nhau như đúc, quản gia có thể chỉ mũi hắn ta mắng to, những người cùng làm trước đây... Bọn họ sẽ ném cho hắn ta ánh mắt đồng tình hoặc là xem thường...

Hắn ta không thể ngẩng cao đầu, hắn ta phải cẩn thận sống tạm bợ.

Hắn ta giống như con chuột trong cống rãnh, giòi bọ trong thùng nước rửa chén, bất kỳ người nào gặp, đều sẽ buồn nôn...

Cơ thể tên hủi run rẩy, phẫn nộ.

Cặp mắt kia rõ ràng nhìn về phía trước, lại giống như là xuyên qua Tiêu Vân Chước, thấy được những thứ khác.

"Chuyện gì vậy?" Nha dịch cũng có chút kỳ quái: ""Đây là lần đầu, có phản ứng lớn như vậy... Trước đó roi hình đều đã chịu rồi..."

Trước đó, khả năng chịu đựng của tên hủi này khi bị ăn roi, còn có thể cười ra được.

Hiện tại...

Trong mắt của hắn ta có sự sợ hãi.

"Con người đều có nhược điểm." Tiêu Vân Chước nhìn hắn ta, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.

Nàng vẽ bùa, chỉ là dẫn dụ âm khí trên người mình mà trong phòng giam qua đó mà thôi, vốn dĩ sát khí trên người người này nặng, đả thương người khác cũng có thể bảo vệ thân thể, cho nên tâm cảnh của hắn ta rất vững vàng, nhưng làm cho khí này loạn, thì lại khác.

Bộ dạng này, nàng đã từng trải nghiệm một lần.

Khi đó nàng còn nhỏ hơn chút, rơi mất lệnh bài bảo vệ thân thể, vô số âm khí tới gần nàng, chui vào thân thể của nàng, khiến cho thần chí của nàng hỗn loạn, sẽ không nhịn được mà nhớ tới chuyện bản thân mình sợ nhất, nhớ lại dáng vẻ giãy dụa bi thảm ở núi Vạn Cốt.

Nhưng lệnh bài của nàng không bị ném ra quá xa, cho nên loại trạng thái này chỉ tiếp tục trong chốc lát mà thôi, nhưng rơi vào cảm giác sợ hãi vô hạn, cũng rất khó quên.

Lúc này âm khí bên cạnh tên hủi nặng hơn so với Ngô Tam nhiều.

Đây là phương pháp tốt nhất mà nàng có thể nghĩ tới, để cho tên hủi trả giá thật lớn.

Thần chí của hắn ta không rõ ràng, lại có bùa chú áp chế, cho dù chết rồi, cũng khó thành lệ quỷ, thậm chí cũng sẽ tiếp tục như tình trạng hiện tại, linh hồn vĩnh viễn bị giam trong sự khốn khổ, mãi cho đến khi tan biến mới thôi.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Hắn ta cau mày, đầu không nhịn được ngúc ngoắc hai lần, hai tay bị trói chặt cũng không khống chế nổi, muốn đập cho đầu óc u mê tỉnh lại, nhưng cái gì hắn ta cũng không làm được.Chẳng biết tại sao, hắn ta cảm thấy trên mặt rất ngứa, rất đau.Khiến hắn ta không tự chủ được nhớ tới chính mình năm đó lúc ở quân doanh, bị độc trùng cắn...Lúc đó còn đang huấn luyện, rõ ràng hắn ta bị cắn vào mặt, tuy nhiên lại không có đại phu có thể chữa trị cho hắn ta, chờ lúc hắn ta trở lại quân doanh, trên mặt đã nổi lên rất nhiều nốt mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau, đại phu không biết bị độc trùng nào cắn, chỉ cho hắn ta một ít thuốc giải độc.Hắn ta đã uống rồi, nhưng không có tác dụng.Mụn mủ bọc đầu đen trên mặt càng ngày càng nghiêm trọng, hắn ta nhịn không được thậm chí muốn cầm đao cắt thứ ghê tởm này đi.Các huynh đệ trong phòng cũng bắt đầu xa lánh hắn ta, bởi vì trên mặt của hắn ta không chỉ có ngứa, buồn nôn, thậm chí còn có mùi.Giống như là mùi thi thể thối rữa, vào ngày hè nóng nực, ngay cả ruồi cũng thích vây quanh hắn ta.Mặt của hắn ta... vì sao không có ai có thể cứu khuôn mặt của hắn ta chứ?Những đại phu đáng giận kia đều không muốn tới gần hắn ta, rõ ràng là lang băm, còn trách móc hắn ta không sạch sẽ.Sao hắn ta lại không muốn sạch sẽ chứ, mỗi ngày đều phải huấn luyện, mồ hôi bùn nước, không nói rõ là cái gì, muốn chui vào trong người hắn ta, hắn ta có thể làm gì được?Trước khi mặt hắn ta bị thương, hắn ta còn là Bách phu trưởng nữa.Nếu như không bị thương... thì sẽ như thế nào?Hắn ta sẽ trở thành tiểu Đô Thống, Đại Đô Thống, Thiên tướng, Chính tướng, Đại tướng!Hắn ta rõ ràng có tiền đồ sáng sủa vô hạn. Có thể uy phong lẫm liệt đi trước mặt người khác, thậm chí hắn ta còn có thể cưới được thiên kim tiểu thư, truyền thừa sự vẻ vang hắn ta lấy được cho con cháu, từ nay về sau, thay đổi địa vị, cũng không tiếp tục chịu sự nhục nhã nữa.Đột nhiên, chút ảo tưởng này vỡ vụn, cái gì hắn ta cũng mất, hắn ta là một người thợ làm đèn, ngày qua ngày, năm qua năm, làm chuyện giống nhau như đúc, quản gia có thể chỉ mũi hắn ta mắng to, những người cùng làm trước đây... Bọn họ sẽ ném cho hắn ta ánh mắt đồng tình hoặc là xem thường...Hắn ta không thể ngẩng cao đầu, hắn ta phải cẩn thận sống tạm bợ.Hắn ta giống như con chuột trong cống rãnh, giòi bọ trong thùng nước rửa chén, bất kỳ người nào gặp, đều sẽ buồn nôn...Cơ thể tên hủi run rẩy, phẫn nộ.Cặp mắt kia rõ ràng nhìn về phía trước, lại giống như là xuyên qua Tiêu Vân Chước, thấy được những thứ khác."Chuyện gì vậy?" Nha dịch cũng có chút kỳ quái: ""Đây là lần đầu, có phản ứng lớn như vậy... Trước đó roi hình đều đã chịu rồi..."Trước đó, khả năng chịu đựng của tên hủi này khi bị ăn roi, còn có thể cười ra được.Hiện tại...Trong mắt của hắn ta có sự sợ hãi."Con người đều có nhược điểm." Tiêu Vân Chước nhìn hắn ta, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.Nàng vẽ bùa, chỉ là dẫn dụ âm khí trên người mình mà trong phòng giam qua đó mà thôi, vốn dĩ sát khí trên người người này nặng, đả thương người khác cũng có thể bảo vệ thân thể, cho nên tâm cảnh của hắn ta rất vững vàng, nhưng làm cho khí này loạn, thì lại khác.Bộ dạng này, nàng đã từng trải nghiệm một lần.Khi đó nàng còn nhỏ hơn chút, rơi mất lệnh bài bảo vệ thân thể, vô số âm khí tới gần nàng, chui vào thân thể của nàng, khiến cho thần chí của nàng hỗn loạn, sẽ không nhịn được mà nhớ tới chuyện bản thân mình sợ nhất, nhớ lại dáng vẻ giãy dụa bi thảm ở núi Vạn Cốt.Nhưng lệnh bài của nàng không bị ném ra quá xa, cho nên loại trạng thái này chỉ tiếp tục trong chốc lát mà thôi, nhưng rơi vào cảm giác sợ hãi vô hạn, cũng rất khó quên.Lúc này âm khí bên cạnh tên hủi nặng hơn so với Ngô Tam nhiều.Đây là phương pháp tốt nhất mà nàng có thể nghĩ tới, để cho tên hủi trả giá thật lớn.Thần chí của hắn ta không rõ ràng, lại có bùa chú áp chế, cho dù chết rồi, cũng khó thành lệ quỷ, thậm chí cũng sẽ tiếp tục như tình trạng hiện tại, linh hồn vĩnh viễn bị giam trong sự khốn khổ, mãi cho đến khi tan biến mới thôi.

Chương 181