Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 250: Lại đây đi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô dùng tay ôm phần váy còn dư lại trước ngực mình, vừa ôm vừa nhìn Âu Dương Vô Thần nói:- Anh... có áo không mang, xé váy tôi làm gì? Đừng có làm mấy cái như vậy nữa.Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, lên tiếng:- Cô bị thương rồi, không cảm nhận được sao?Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngạc nhiên chớp mắt, cô dùng tay xoa lưng mình, bây giờ mới nhớ tới cơn đau rát khi nãy.- A... - Theo bản năng thốt lên thành tiếng, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt.Đúng là bị thương rồi, đau lưng quá này. Nhưng mà... cô bị lúc nào vậy ta? Có phải lúc chen lấn trong đám người trên thuyền không?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô không nhớ rõ lắm về những vết thương trên lưng mình nữa, lúc đó tình hình hỗn loạn, mà cô thì chỉ tập trung vào mỗi mình Âu Dương Vô Thần, nên không để ý lắm.Người đàn ông nhìn cô một lúc, lên tiếng gọi:- Lại đây đi!Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên, thắc mắc hỏi:- Làm gì?Âu Dương Vô Thần nghe thấy, ấn đường nhăn lại, nói:- Đừng có trả lời trống không, mau lại đây.Âu Dương Thiên Thiên cũng nhăn mày theo, đáp:- Nhưng mà tới chỗ anh làm gì?Âu Dương Vô Thần híp mắt, âm u lên tiếng:- Bây giờ cô muốn ngồi đó nói với tôi tới sáng sao? Nhiệt độ đang xuống dần đấy, một lát nữa đám lửa này cháy hết, cô sẽ chết vì cóng thôi. Mau lại đây đi, còn cãi nữa tôi sẽ mặc kệ cô.Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, đắn đo một hồi, cô quyết định đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt của Âu Dương Vô Thần.Người đàn ông thấy cô đứng yên không nhúc nhích trước chỗ của mình, liền nói:- Quay lưng lại.Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, chậm rãi quay người lại theo lời của Âu Dương Vô Thần.Sau khi cô làm xong, anh tiếp tục ra lệnh:- Ngồi xuống!Âu Dương Thiên Thiên lần này vẫn lựa chọn nghe theo, cô cúi người xuống, ngồi một cách nhẹ nhàng, cẩn thận không đụng vào người của Âu Dương Vô Thần phía sau.Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe người đàn ông phía sau thở dài, rồi "soạt" một tiếng, thân thể to lớn của anh ta nhích về phía trước, khiến lồng ngực Âu Dương Vô Thần trực tiếp chạm vào phần da thịt sau lưng của Âu Dương Thiên Thiên.Hai thân thể, trong phút chốc như dính chặt vào nhau...
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô dùng tay ôm phần váy còn dư lại trước ngực mình, vừa ôm vừa nhìn Âu Dương Vô Thần nói:
- Anh... có áo không mang, xé váy tôi làm gì? Đừng có làm mấy cái như vậy nữa.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, lên tiếng:
- Cô bị thương rồi, không cảm nhận được sao?
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngạc nhiên chớp mắt, cô dùng tay xoa lưng mình, bây giờ mới nhớ tới cơn đau rát khi nãy.
- A... - Theo bản năng thốt lên thành tiếng, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt.
Đúng là bị thương rồi, đau lưng quá này. Nhưng mà... cô bị lúc nào vậy ta? Có phải lúc chen lấn trong đám người trên thuyền không?
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô không nhớ rõ lắm về những vết thương trên lưng mình nữa, lúc đó tình hình hỗn loạn, mà cô thì chỉ tập trung vào mỗi mình Âu Dương Vô Thần, nên không để ý lắm.
Người đàn ông nhìn cô một lúc, lên tiếng gọi:
- Lại đây đi!
Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên, thắc mắc hỏi:
- Làm gì?
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, ấn đường nhăn lại, nói:
- Đừng có trả lời trống không, mau lại đây.
Âu Dương Thiên Thiên cũng nhăn mày theo, đáp:
- Nhưng mà tới chỗ anh làm gì?
Âu Dương Vô Thần híp mắt, âm u lên tiếng:
- Bây giờ cô muốn ngồi đó nói với tôi tới sáng sao? Nhiệt độ đang xuống dần đấy, một lát nữa đám lửa này cháy hết, cô sẽ chết vì cóng thôi. Mau lại đây đi, còn cãi nữa tôi sẽ mặc kệ cô.
Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, đắn đo một hồi, cô quyết định đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt của Âu Dương Vô Thần.
Người đàn ông thấy cô đứng yên không nhúc nhích trước chỗ của mình, liền nói:
- Quay lưng lại.
Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, chậm rãi quay người lại theo lời của Âu Dương Vô Thần.
Sau khi cô làm xong, anh tiếp tục ra lệnh:
- Ngồi xuống!
Âu Dương Thiên Thiên lần này vẫn lựa chọn nghe theo, cô cúi người xuống, ngồi một cách nhẹ nhàng, cẩn thận không đụng vào người của Âu Dương Vô Thần phía sau.
Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe người đàn ông phía sau thở dài, rồi "soạt" một tiếng, thân thể to lớn của anh ta nhích về phía trước, khiến lồng ngực Âu Dương Vô Thần trực tiếp chạm vào phần da thịt sau lưng của Âu Dương Thiên Thiên.
Hai thân thể, trong phút chốc như dính chặt vào nhau...
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô dùng tay ôm phần váy còn dư lại trước ngực mình, vừa ôm vừa nhìn Âu Dương Vô Thần nói:- Anh... có áo không mang, xé váy tôi làm gì? Đừng có làm mấy cái như vậy nữa.Âu Dương Vô Thần chớp mắt bình tĩnh, lên tiếng:- Cô bị thương rồi, không cảm nhận được sao?Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngạc nhiên chớp mắt, cô dùng tay xoa lưng mình, bây giờ mới nhớ tới cơn đau rát khi nãy.- A... - Theo bản năng thốt lên thành tiếng, Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt.Đúng là bị thương rồi, đau lưng quá này. Nhưng mà... cô bị lúc nào vậy ta? Có phải lúc chen lấn trong đám người trên thuyền không?Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô không nhớ rõ lắm về những vết thương trên lưng mình nữa, lúc đó tình hình hỗn loạn, mà cô thì chỉ tập trung vào mỗi mình Âu Dương Vô Thần, nên không để ý lắm.Người đàn ông nhìn cô một lúc, lên tiếng gọi:- Lại đây đi!Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên, thắc mắc hỏi:- Làm gì?Âu Dương Vô Thần nghe thấy, ấn đường nhăn lại, nói:- Đừng có trả lời trống không, mau lại đây.Âu Dương Thiên Thiên cũng nhăn mày theo, đáp:- Nhưng mà tới chỗ anh làm gì?Âu Dương Vô Thần híp mắt, âm u lên tiếng:- Bây giờ cô muốn ngồi đó nói với tôi tới sáng sao? Nhiệt độ đang xuống dần đấy, một lát nữa đám lửa này cháy hết, cô sẽ chết vì cóng thôi. Mau lại đây đi, còn cãi nữa tôi sẽ mặc kệ cô.Âu Dương Thiên Thiên bặm môi, đắn đo một hồi, cô quyết định đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt của Âu Dương Vô Thần.Người đàn ông thấy cô đứng yên không nhúc nhích trước chỗ của mình, liền nói:- Quay lưng lại.Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, chậm rãi quay người lại theo lời của Âu Dương Vô Thần.Sau khi cô làm xong, anh tiếp tục ra lệnh:- Ngồi xuống!Âu Dương Thiên Thiên lần này vẫn lựa chọn nghe theo, cô cúi người xuống, ngồi một cách nhẹ nhàng, cẩn thận không đụng vào người của Âu Dương Vô Thần phía sau.Đúng lúc này, đột nhiên cô nghe người đàn ông phía sau thở dài, rồi "soạt" một tiếng, thân thể to lớn của anh ta nhích về phía trước, khiến lồng ngực Âu Dương Vô Thần trực tiếp chạm vào phần da thịt sau lưng của Âu Dương Thiên Thiên.Hai thân thể, trong phút chốc như dính chặt vào nhau...