> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 185
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Nhìn thấy vẻ mặt u ám của nhị thiếu gia, quản gia cũng sợ hắn nổi giận, lập tức nói thêm: “Nhị thiếu gia, ngài cũng chớ trách lão gia. Kỳ thật mấy năm nay trong nhà vẫn luôn thu không đủ chi, hiện giờ ngài và đại thiếu gia và đại tiểu thư cũng đã lớn cả, còn phải thành gia lập nghiệp, lão gia cũng là suy nghĩ cho các ngài mới phải giảm bớt chi tiêu…”“Bên chỗ đại ca cũng phải giảm à?” Tiêu Văn Việt nhướng mày hỏi.“Giảm, chỉ là đồ vật bên chỗ đại thiếu gia không nhiều, chỉ cần dọn một ít đồ trang trí đi thôi. Mà ngài ấy mấy ngày nay vẫn luôn ở thiên viện, còn chưa biết chuyện này.” Quản gia nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại nói thêm: “Hôm nay trong nhà có khách đến, lão gia rất tức giận, nếu nhị thiếu gia không hài lòng thì cũng đừng đến gặp lão gia, chờ thêm một ngày nữa đã rồi lại nói sau.”“Phụ thân ta có ngày nào là không tức giận chứ? Cho dù khi nào tâm tình tốt, nhìn thấy ta cũng tức giận thôi.” Tiêu Văn Việt không khỏi châm chọc.“Lão gia quan tâm đến việc học của thiếu gia nên mới như thế, nhưng là lần này lại khác, đại tiểu thư ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, tức giận đánh người. Đối phương tìm tới tận nhà, lời trong lời ngoài đều có ý bắt nhà chúng ta lấy đại tiểu thư ra để bồi thường. Lão gia tức giận mà lại không thể động thủ, mặc dù đã mời họ ra ngoài nhưng trong lòng vẫn không vui được…”Quản gia cũng rất tức giận.Đại tiểu thư tốt tính, Khâu gia tính là cái gì chứ, lấy mặt mũi đâu ra mà đòi lấy đại tiểu thư ra bồi thường?!“Cũng may có Tề gia tới giải thích sự tình, nếu không nhà chúng ta thật sự không chiếm lý.” Quản gia lại nói.Tiêu Văn Việt vừa nghe lời này, trong lòng không hiểu lắm, lập tức hỏi rõ mọi chuyện.Tiêu Trấn Quan cũng không hề yêu cầu quản gia giấu giếm chuyện này nên quản gia lập tức nói rõ.Tiêu Văn Việt nghe xong, vẻ mặt vốn đã âm trầm lại có thêm mấy phần sát khí.Khâu Hoài Chí? Hình như hắn đã từng gặp rồi.Mấy năm nay hắn hay qua lại với Mạnh Bình Chương, thường xuyên ngồi ở một tửu lâu. Mà tửu lâu kia lại đối diện với Trạng Nguyên lâu, bình thường sẽ có mấy người đọc sách đi vào luận bàn văn chương.Người đi vào thường khô khan không thú vị, có người vào khoe khoang tài học, có người vì kết giao bằng hữu, mà Khâu Hoài Chí là người vế sau.Tướng mạo hắn đường hoàng, nhìn cũng thành thật nên nhân duyên rất tốt, người này khi ra ngoài luôn mang theo đồ vật của nữ tử trên hông, cho nên phàm là người quen biết hắn đều biết hắn đã có vị hôn thê, trong miệng người khác càng là người trung hậu, chung thủy, mệnh tốt.Loại người này lại khiến hắn và Mạnh Bình Chương chú ý tới.Hắn cũng đã từng cố ý va phải Khâu Hoài Chí, tiện thể giật chiếc túi thơm đeo bên hông hắn ta.Nữ tử quý tộc bình thường sử dụng mùi hương tao nhã không hề thô tục, hoa văn thêu trên túi thơm kia quả thật rất đẹp, nhưng hương liệu bên trong lại rất phóng túng, rất tầm thường, tuyệt đối không phải là của cùng một người tặng cho.Người này cũng rất tham lam.Đã muốn có thanh danh thành thật, muốn thê tử có gia thế, nhưng lại muốn hồng tụ thêm hương ở bên. Chừng đó còn chưa đủ mà còn hướng sự chú ý của mình đến muội muội hắn nữa?Tiêu Văn Việt nhịn không được cười lạnh một tiếng.Gần đây phụ thân quản hắn chặt đến mức khiến hắn khó thở, hắn đang cảm thấy nhàm chán không có ai để trêu chọc, lập tức có ngay một người tự dâng tới cửa…
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của nhị thiếu gia, quản gia cũng sợ hắn nổi giận, lập tức nói thêm: “Nhị thiếu gia, ngài cũng chớ trách lão gia. Kỳ thật mấy năm nay trong nhà vẫn luôn thu không đủ chi, hiện giờ ngài và đại thiếu gia và đại tiểu thư cũng đã lớn cả, còn phải thành gia lập nghiệp, lão gia cũng là suy nghĩ cho các ngài mới phải giảm bớt chi tiêu…”
“Bên chỗ đại ca cũng phải giảm à?” Tiêu Văn Việt nhướng mày hỏi.
“Giảm, chỉ là đồ vật bên chỗ đại thiếu gia không nhiều, chỉ cần dọn một ít đồ trang trí đi thôi. Mà ngài ấy mấy ngày nay vẫn luôn ở thiên viện, còn chưa biết chuyện này.” Quản gia nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại nói thêm: “Hôm nay trong nhà có khách đến, lão gia rất tức giận, nếu nhị thiếu gia không hài lòng thì cũng đừng đến gặp lão gia, chờ thêm một ngày nữa đã rồi lại nói sau.”
“Phụ thân ta có ngày nào là không tức giận chứ? Cho dù khi nào tâm tình tốt, nhìn thấy ta cũng tức giận thôi.” Tiêu Văn Việt không khỏi châm chọc.
“Lão gia quan tâm đến việc học của thiếu gia nên mới như thế, nhưng là lần này lại khác, đại tiểu thư ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, tức giận đánh người. Đối phương tìm tới tận nhà, lời trong lời ngoài đều có ý bắt nhà chúng ta lấy đại tiểu thư ra để bồi thường. Lão gia tức giận mà lại không thể động thủ, mặc dù đã mời họ ra ngoài nhưng trong lòng vẫn không vui được…”
Quản gia cũng rất tức giận.
Đại tiểu thư tốt tính, Khâu gia tính là cái gì chứ, lấy mặt mũi đâu ra mà đòi lấy đại tiểu thư ra bồi thường?!
“Cũng may có Tề gia tới giải thích sự tình, nếu không nhà chúng ta thật sự không chiếm lý.” Quản gia lại nói.
Tiêu Văn Việt vừa nghe lời này, trong lòng không hiểu lắm, lập tức hỏi rõ mọi chuyện.
Tiêu Trấn Quan cũng không hề yêu cầu quản gia giấu giếm chuyện này nên quản gia lập tức nói rõ.
Tiêu Văn Việt nghe xong, vẻ mặt vốn đã âm trầm lại có thêm mấy phần sát khí.
Khâu Hoài Chí? Hình như hắn đã từng gặp rồi.
Mấy năm nay hắn hay qua lại với Mạnh Bình Chương, thường xuyên ngồi ở một tửu lâu. Mà tửu lâu kia lại đối diện với Trạng Nguyên lâu, bình thường sẽ có mấy người đọc sách đi vào luận bàn văn chương.
Người đi vào thường khô khan không thú vị, có người vào khoe khoang tài học, có người vì kết giao bằng hữu, mà Khâu Hoài Chí là người vế sau.
Tướng mạo hắn đường hoàng, nhìn cũng thành thật nên nhân duyên rất tốt, người này khi ra ngoài luôn mang theo đồ vật của nữ tử trên hông, cho nên phàm là người quen biết hắn đều biết hắn đã có vị hôn thê, trong miệng người khác càng là người trung hậu, chung thủy, mệnh tốt.
Loại người này lại khiến hắn và Mạnh Bình Chương chú ý tới.
Hắn cũng đã từng cố ý va phải Khâu Hoài Chí, tiện thể giật chiếc túi thơm đeo bên hông hắn ta.
Nữ tử quý tộc bình thường sử dụng mùi hương tao nhã không hề thô tục, hoa văn thêu trên túi thơm kia quả thật rất đẹp, nhưng hương liệu bên trong lại rất phóng túng, rất tầm thường, tuyệt đối không phải là của cùng một người tặng cho.
Người này cũng rất tham lam.
Đã muốn có thanh danh thành thật, muốn thê tử có gia thế, nhưng lại muốn hồng tụ thêm hương ở bên. Chừng đó còn chưa đủ mà còn hướng sự chú ý của mình đến muội muội hắn nữa?
Tiêu Văn Việt nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Gần đây phụ thân quản hắn chặt đến mức khiến hắn khó thở, hắn đang cảm thấy nhàm chán không có ai để trêu chọc, lập tức có ngay một người tự dâng tới cửa…
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Nhìn thấy vẻ mặt u ám của nhị thiếu gia, quản gia cũng sợ hắn nổi giận, lập tức nói thêm: “Nhị thiếu gia, ngài cũng chớ trách lão gia. Kỳ thật mấy năm nay trong nhà vẫn luôn thu không đủ chi, hiện giờ ngài và đại thiếu gia và đại tiểu thư cũng đã lớn cả, còn phải thành gia lập nghiệp, lão gia cũng là suy nghĩ cho các ngài mới phải giảm bớt chi tiêu…”“Bên chỗ đại ca cũng phải giảm à?” Tiêu Văn Việt nhướng mày hỏi.“Giảm, chỉ là đồ vật bên chỗ đại thiếu gia không nhiều, chỉ cần dọn một ít đồ trang trí đi thôi. Mà ngài ấy mấy ngày nay vẫn luôn ở thiên viện, còn chưa biết chuyện này.” Quản gia nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại nói thêm: “Hôm nay trong nhà có khách đến, lão gia rất tức giận, nếu nhị thiếu gia không hài lòng thì cũng đừng đến gặp lão gia, chờ thêm một ngày nữa đã rồi lại nói sau.”“Phụ thân ta có ngày nào là không tức giận chứ? Cho dù khi nào tâm tình tốt, nhìn thấy ta cũng tức giận thôi.” Tiêu Văn Việt không khỏi châm chọc.“Lão gia quan tâm đến việc học của thiếu gia nên mới như thế, nhưng là lần này lại khác, đại tiểu thư ở bên ngoài bị người ta ức hiếp, tức giận đánh người. Đối phương tìm tới tận nhà, lời trong lời ngoài đều có ý bắt nhà chúng ta lấy đại tiểu thư ra để bồi thường. Lão gia tức giận mà lại không thể động thủ, mặc dù đã mời họ ra ngoài nhưng trong lòng vẫn không vui được…”Quản gia cũng rất tức giận.Đại tiểu thư tốt tính, Khâu gia tính là cái gì chứ, lấy mặt mũi đâu ra mà đòi lấy đại tiểu thư ra bồi thường?!“Cũng may có Tề gia tới giải thích sự tình, nếu không nhà chúng ta thật sự không chiếm lý.” Quản gia lại nói.Tiêu Văn Việt vừa nghe lời này, trong lòng không hiểu lắm, lập tức hỏi rõ mọi chuyện.Tiêu Trấn Quan cũng không hề yêu cầu quản gia giấu giếm chuyện này nên quản gia lập tức nói rõ.Tiêu Văn Việt nghe xong, vẻ mặt vốn đã âm trầm lại có thêm mấy phần sát khí.Khâu Hoài Chí? Hình như hắn đã từng gặp rồi.Mấy năm nay hắn hay qua lại với Mạnh Bình Chương, thường xuyên ngồi ở một tửu lâu. Mà tửu lâu kia lại đối diện với Trạng Nguyên lâu, bình thường sẽ có mấy người đọc sách đi vào luận bàn văn chương.Người đi vào thường khô khan không thú vị, có người vào khoe khoang tài học, có người vì kết giao bằng hữu, mà Khâu Hoài Chí là người vế sau.Tướng mạo hắn đường hoàng, nhìn cũng thành thật nên nhân duyên rất tốt, người này khi ra ngoài luôn mang theo đồ vật của nữ tử trên hông, cho nên phàm là người quen biết hắn đều biết hắn đã có vị hôn thê, trong miệng người khác càng là người trung hậu, chung thủy, mệnh tốt.Loại người này lại khiến hắn và Mạnh Bình Chương chú ý tới.Hắn cũng đã từng cố ý va phải Khâu Hoài Chí, tiện thể giật chiếc túi thơm đeo bên hông hắn ta.Nữ tử quý tộc bình thường sử dụng mùi hương tao nhã không hề thô tục, hoa văn thêu trên túi thơm kia quả thật rất đẹp, nhưng hương liệu bên trong lại rất phóng túng, rất tầm thường, tuyệt đối không phải là của cùng một người tặng cho.Người này cũng rất tham lam.Đã muốn có thanh danh thành thật, muốn thê tử có gia thế, nhưng lại muốn hồng tụ thêm hương ở bên. Chừng đó còn chưa đủ mà còn hướng sự chú ý của mình đến muội muội hắn nữa?Tiêu Văn Việt nhịn không được cười lạnh một tiếng.Gần đây phụ thân quản hắn chặt đến mức khiến hắn khó thở, hắn đang cảm thấy nhàm chán không có ai để trêu chọc, lập tức có ngay một người tự dâng tới cửa…