Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 268: Tránh xa stefan!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên không nghĩ tới người đàn ông này lại hỏi cô như vậy, trong chốc lát liền sững người, còn tưởng mình đã nghe nhầm. Anh ta không bị gì chứ? Sao đột nhiên lại muốn cõng cô? Nói như thế rất dễ gây hiểu lầm lắm đấy! Âu Dương Vô Thần thấy cô không trả lời, cho rằng cô không nghe rõ, lên tiếng lặp lại 1 lần nữa: - Muốn tôi cõng cô không? Âu Dương Thiên Thiên lần này trực tiếp há hốc miệng, cô chớp chớp mắt, ngập ngừng đáp: - Ừm... chuyện đó... chân tôi không hẳn bị nặng đến vậy đâu, cho nên, chắc không nhất thiết phải cõng. Âu Dương Vô Thần nhìn xuống chân cô, nhướn mày nói: - Nhưng cô bây giờ cũng không đi được. Dừng một chút, anh ngước mắt lên nhìn thẳng Âu Dương Thiên Thiên, nói tiếp: - Nếu đau thì cứ nói, tôi giúp cô, việc gì phải gắng sức đến vậy. Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của anh, chợt thấy cũng có lí. Nhưng mà... như thế liệu có tốt không? Vì dù sao cô cũng thấy ngại một chút, hơn nữa.. cô được phép dựa vào người đàn ông này sao? Sau vài giây đắn đo, Âu Dương Thiên Thiên nhìn Âu Dương Vô Thần, cắn môi lên tiếng: - Vậy... cũng được... anh cõng tôi đi! Vừa dứt lời, gương mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, tâm trạng anh dường như rất tốt, ngay lập tức quỳ một chân xuống, nói: - Lên đi! Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô hít một hơi, cúi người vòng tay qua cổ của Âu Dương Vô Thần, tiến sát ngực mình đến tấm lưng rộng lớn của anh. Sau khi cô làm xong, Âu Dương Vô Thần cẩn thận đứng lên, anh vươn tay nắm chặt lấy hai cổ chân cô, bắt đầu rời đi. Andrew dẫn Stefan đi trước, Âu Dương Vô Thần vừa nhìn theo vừa điều chỉnh tốc độ của mình cho phù hợp. Âu Dương Thiên Thiên nhìn sau gáy người đàn ông, mặt cô hơi ngượng ngùng, vài giây sau liền dời tầm mắt sang chỗ khác. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng Âu Dương Vô Thần hỏi: - Lúc nãy cô với Stefan đã nói gì? Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, đáp qua loa: - Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, không có gì đặc biệt cả! Sau câu trả lời này, cô không thấy Âu Dương Vô Thần hỏi thêm gì nữa, những tưởng là đã hết thì cô lại chợt nghe tiếp. Lần này, đúng là anh không hỏi gì thật, mà là nói một câu.... nhưng câu nói này... đã làm cô rất ngạc nhiên: - Sau này... tránh xa Stefan một chút. Cậu ấy không phải người đơn giản như cô nghĩ đâu! *Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha* 

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên không nghĩ tới người đàn ông này lại hỏi cô như vậy, trong chốc lát liền sững người, còn tưởng mình đã nghe nhầm. Anh ta không bị gì chứ? Sao đột nhiên lại muốn cõng cô? Nói như thế rất dễ gây hiểu lầm lắm đấy! Âu Dương Vô Thần thấy cô không trả lời, cho rằng cô không nghe rõ, lên tiếng lặp lại 1 lần nữa: - Muốn tôi cõng cô không? Âu Dương Thiên Thiên lần này trực tiếp há hốc miệng, cô chớp chớp mắt, ngập ngừng đáp: - Ừm... chuyện đó... chân tôi không hẳn bị nặng đến vậy đâu, cho nên, chắc không nhất thiết phải cõng. Âu Dương Vô Thần nhìn xuống chân cô, nhướn mày nói: - Nhưng cô bây giờ cũng không đi được. Dừng một chút, anh ngước mắt lên nhìn thẳng Âu Dương Thiên Thiên, nói tiếp: - Nếu đau thì cứ nói, tôi giúp cô, việc gì phải gắng sức đến vậy. Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của anh, chợt thấy cũng có lí. Nhưng mà... như thế liệu có tốt không? Vì dù sao cô cũng thấy ngại một chút, hơn nữa.. cô được phép dựa vào người đàn ông này sao? Sau vài giây đắn đo, Âu Dương Thiên Thiên nhìn Âu Dương Vô Thần, cắn môi lên tiếng: - Vậy... cũng được... anh cõng tôi đi! Vừa dứt lời, gương mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, tâm trạng anh dường như rất tốt, ngay lập tức quỳ một chân xuống, nói: - Lên đi! Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô hít một hơi, cúi người vòng tay qua cổ của Âu Dương Vô Thần, tiến sát ngực mình đến tấm lưng rộng lớn của anh. Sau khi cô làm xong, Âu Dương Vô Thần cẩn thận đứng lên, anh vươn tay nắm chặt lấy hai cổ chân cô, bắt đầu rời đi. Andrew dẫn Stefan đi trước, Âu Dương Vô Thần vừa nhìn theo vừa điều chỉnh tốc độ của mình cho phù hợp. Âu Dương Thiên Thiên nhìn sau gáy người đàn ông, mặt cô hơi ngượng ngùng, vài giây sau liền dời tầm mắt sang chỗ khác. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng Âu Dương Vô Thần hỏi: - Lúc nãy cô với Stefan đã nói gì? Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, đáp qua loa: - Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, không có gì đặc biệt cả! Sau câu trả lời này, cô không thấy Âu Dương Vô Thần hỏi thêm gì nữa, những tưởng là đã hết thì cô lại chợt nghe tiếp. Lần này, đúng là anh không hỏi gì thật, mà là nói một câu.... nhưng câu nói này... đã làm cô rất ngạc nhiên: - Sau này... tránh xa Stefan một chút. Cậu ấy không phải người đơn giản như cô nghĩ đâu! *Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha* 

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên không nghĩ tới người đàn ông này lại hỏi cô như vậy, trong chốc lát liền sững người, còn tưởng mình đã nghe nhầm. Anh ta không bị gì chứ? Sao đột nhiên lại muốn cõng cô? Nói như thế rất dễ gây hiểu lầm lắm đấy! Âu Dương Vô Thần thấy cô không trả lời, cho rằng cô không nghe rõ, lên tiếng lặp lại 1 lần nữa: - Muốn tôi cõng cô không? Âu Dương Thiên Thiên lần này trực tiếp há hốc miệng, cô chớp chớp mắt, ngập ngừng đáp: - Ừm... chuyện đó... chân tôi không hẳn bị nặng đến vậy đâu, cho nên, chắc không nhất thiết phải cõng. Âu Dương Vô Thần nhìn xuống chân cô, nhướn mày nói: - Nhưng cô bây giờ cũng không đi được. Dừng một chút, anh ngước mắt lên nhìn thẳng Âu Dương Thiên Thiên, nói tiếp: - Nếu đau thì cứ nói, tôi giúp cô, việc gì phải gắng sức đến vậy. Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của anh, chợt thấy cũng có lí. Nhưng mà... như thế liệu có tốt không? Vì dù sao cô cũng thấy ngại một chút, hơn nữa.. cô được phép dựa vào người đàn ông này sao? Sau vài giây đắn đo, Âu Dương Thiên Thiên nhìn Âu Dương Vô Thần, cắn môi lên tiếng: - Vậy... cũng được... anh cõng tôi đi! Vừa dứt lời, gương mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, tâm trạng anh dường như rất tốt, ngay lập tức quỳ một chân xuống, nói: - Lên đi! Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cô hít một hơi, cúi người vòng tay qua cổ của Âu Dương Vô Thần, tiến sát ngực mình đến tấm lưng rộng lớn của anh. Sau khi cô làm xong, Âu Dương Vô Thần cẩn thận đứng lên, anh vươn tay nắm chặt lấy hai cổ chân cô, bắt đầu rời đi. Andrew dẫn Stefan đi trước, Âu Dương Vô Thần vừa nhìn theo vừa điều chỉnh tốc độ của mình cho phù hợp. Âu Dương Thiên Thiên nhìn sau gáy người đàn ông, mặt cô hơi ngượng ngùng, vài giây sau liền dời tầm mắt sang chỗ khác. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng Âu Dương Vô Thần hỏi: - Lúc nãy cô với Stefan đã nói gì? Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, đáp qua loa: - Chỉ là nói chuyện phiếm thôi, không có gì đặc biệt cả! Sau câu trả lời này, cô không thấy Âu Dương Vô Thần hỏi thêm gì nữa, những tưởng là đã hết thì cô lại chợt nghe tiếp. Lần này, đúng là anh không hỏi gì thật, mà là nói một câu.... nhưng câu nói này... đã làm cô rất ngạc nhiên: - Sau này... tránh xa Stefan một chút. Cậu ấy không phải người đơn giản như cô nghĩ đâu! *Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha* 

Chương 268: Tránh xa stefan!