Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 201

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Vân Chước chỉ lẳng lặng không nói tiếng nào, diện mạo bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, giờ khắc này dường như giống một thế ngoại cao nhân.Cửa hàng ngọc thạch này cũng ở con đường cách đó không xa, Tam vương gia vừa mở miệng, chẳng bao lâu, thị vệ đã gọi thương nhân họ Lương này đến.Đối phương vẻ mặt kinh ngạc, sau khi thấy Tam vương gia, lập tức cười nói: "Tam gia hôm nay tại sao không đến cửa hàng của tiểu nhân ngồi một chút? Hôm qua sư phụ mới điêu khắc được một cây trâm ngọc Trúc Linh, rất thanh nhã, thích hợp với vị cô nương ngồi đối diện Tam gia đây, có muốn tiểu nhân mang tới cho vị cô nương này thử hay không?"Tiêu Vân Chước liếc nhìn một chút.Người này cũng không có Quỷ Hồn bên cạnh, nhưng khí tức đục không tịnh."Ngươi thành thật cho gia! Miếng ngọc mà ngươi tặng cho ta rốt cuộc có khuyết điểm gì!? Trước khi đưa tới, là có người đã chết bởi vì khối ngọc này hay không?" Nguyên Nghiêu cũng thật sự tức giận, sự phẫn nộ này đã nghẹn vài ngày rồi.Trong lòng họ Lương hơi hồi hộp một chút, giật nảy mình, lúc này bịch một tiếng quỳ xuống: "Chuyện này... Chuyện này oan uổng cho tiểu nhân quá? Tiểu nhân có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám làm ra chuyện liên quan đến mạng người!?"Tiêu Vân Chước cũng hiểu mục đích Tam vương gia gọi người tới.Thế là, Tiêu Vân Chước hỏi thời gian ngọc này được vận chuyển tới.Nhìn kỹ một chút người thương nhân bán ngọc, lần này lấy ngày bấm đốt ngón tay tính một phen."Ứng hào gặp không, lâm Bạch Hổ động, đây là... Vốn dĩ người vận chuyển ngọc này gặp chuyện cướp bóc, vì hào nằm ở dưới quan viên, thuộc tính là âm, tai hoạ lại không có chỗ sinh... Chủ nhân chân chính của ngọc này gặp khó, nhưng bởi vì đắc tội với người quyền cao chức trọng, cho nên không có cửa cáo quan, chủ nhân của ngọc này trước khi chết oán niệm đã nhiễm vào ngọc thô, đả thương linh khí của ngọc, lại... Dựa theo ta suy tính, chủ ngọc này còn có nhi tử, bởi vì phẫn nộ bị họa, bị giam ở trong lao ngục, có tướng tuyệt tự... Lương lão gia, ngươi và chủ nhân ban đầu của miếng ngọc này chắc là người quen hả..."Trong đầu Tiêu Vân Chước suy nghĩ phức tạp cực kì, nhưng nói ra coi như đơn giản.Nhưng dù cho như thế, Nguyên Nghiêu cũng nghe không hiểu nàng tính ra thế nào.Tiêu Vân Chước đã tính ra đại khái, rồi bắt đầu căn cứ vào suy đoán của chính mình để kể lại cố sự, nói: "Lương lão gia, trước đây ngươi và người ta hùn vốn làm ăn, cùng nhau đi tới quặng mỏ chọn quặng, thật không nghĩ đến ra ngoài bất lợi, không giống như đồng bạn vận khí tốt, đối phương có được một miếng ngọc thô vừa to lại tốt, nếu như hắn trở về Kinh Thành, nhất định có thể dựa vào ngọc này kiếm được không ít tiền bạc, so sánh lại, việc buôn bán của ngươi vô cùng có khả năng rớt xuống ngàn trượng bị cướp mất danh tiếng, cho nên ở trên đường ngươi đã động tay chân...""Ngọc thạch quý giá, người vận chuyển chắc chắn không ít, muốn trực tiếp ăn cướp trắng trợn hiển nhiên là không thể, cho nên...""Biện pháp tốt nhất, là... Ngươi hối lộ quan viên địa phương, danh chính ngôn thuận cướp ngọc thạch vào tay, vừa vặn, đồng bạn của ngươi tính tình cương liệt, dưới cơn nóng giận lại chết rồi, còn lại nhi tử sinh lòng bất mãn, lại xung đột với vị quan viên kia, nên cũng bị giam lại, về sau ngươi có chỗ dựa, sau khi tới Kinh Thành, lại tặng đồ cho Tam vương gia, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai dám nhắc tới khúc mắc trong đó...""Những gì ta nói, chắc là tám chín phần mười hả." Tiêu Vân Chước chậm rãi nhìn đối phương nói ra.Nguyên Nghiêu nhíu mày, trực tiếp đi lên đạp một cái: "Ngươi nói thật cho bổn vương, nếu không ta chém cả nhà ngươi!""Vương Gia thứ tội…" Thương nhân bán ngọc họ Lương kia vội vàng quỳ xuống hô.Lương lão gia dĩ nhiên không cảm thấy vấn đề này thật sự là do tiểu cô nương ở bên cạnh tính ra, ông ta thấy, đây là Tam vương gia đã sớm biết chân tướng, chờ chính ông ta khai ra! Cho nên nào dám cắn răng không nhận?

Tiêu Vân Chước chỉ lẳng lặng không nói tiếng nào, diện mạo bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, giờ khắc này dường như giống một thế ngoại cao nhân.

Cửa hàng ngọc thạch này cũng ở con đường cách đó không xa, Tam vương gia vừa mở miệng, chẳng bao lâu, thị vệ đã gọi thương nhân họ Lương này đến.

Đối phương vẻ mặt kinh ngạc, sau khi thấy Tam vương gia, lập tức cười nói: "Tam gia hôm nay tại sao không đến cửa hàng của tiểu nhân ngồi một chút? Hôm qua sư phụ mới điêu khắc được một cây trâm ngọc Trúc Linh, rất thanh nhã, thích hợp với vị cô nương ngồi đối diện Tam gia đây, có muốn tiểu nhân mang tới cho vị cô nương này thử hay không?"

Tiêu Vân Chước liếc nhìn một chút.

Người này cũng không có Quỷ Hồn bên cạnh, nhưng khí tức đục không tịnh.

"Ngươi thành thật cho gia! Miếng ngọc mà ngươi tặng cho ta rốt cuộc có khuyết điểm gì!? Trước khi đưa tới, là có người đã chết bởi vì khối ngọc này hay không?" Nguyên Nghiêu cũng thật sự tức giận, sự phẫn nộ này đã nghẹn vài ngày rồi.

Trong lòng họ Lương hơi hồi hộp một chút, giật nảy mình, lúc này bịch một tiếng quỳ xuống: "Chuyện này... Chuyện này oan uổng cho tiểu nhân quá? Tiểu nhân có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám làm ra chuyện liên quan đến mạng người!?"

Tiêu Vân Chước cũng hiểu mục đích Tam vương gia gọi người tới.

Thế là, Tiêu Vân Chước hỏi thời gian ngọc này được vận chuyển tới.

Nhìn kỹ một chút người thương nhân bán ngọc, lần này lấy ngày bấm đốt ngón tay tính một phen.

"Ứng hào gặp không, lâm Bạch Hổ động, đây là... Vốn dĩ người vận chuyển ngọc này gặp chuyện cướp bóc, vì hào nằm ở dưới quan viên, thuộc tính là âm, tai hoạ lại không có chỗ sinh... Chủ nhân chân chính của ngọc này gặp khó, nhưng bởi vì đắc tội với người quyền cao chức trọng, cho nên không có cửa cáo quan, chủ nhân của ngọc này trước khi chết oán niệm đã nhiễm vào ngọc thô, đả thương linh khí của ngọc, lại... Dựa theo ta suy tính, chủ ngọc này còn có nhi tử, bởi vì phẫn nộ bị họa, bị giam ở trong lao ngục, có tướng tuyệt tự... Lương lão gia, ngươi và chủ nhân ban đầu của miếng ngọc này chắc là người quen hả..."

Trong đầu Tiêu Vân Chước suy nghĩ phức tạp cực kì, nhưng nói ra coi như đơn giản.

Nhưng dù cho như thế, Nguyên Nghiêu cũng nghe không hiểu nàng tính ra thế nào.

Tiêu Vân Chước đã tính ra đại khái, rồi bắt đầu căn cứ vào suy đoán của chính mình để kể lại cố sự, nói: "Lương lão gia, trước đây ngươi và người ta hùn vốn làm ăn, cùng nhau đi tới quặng mỏ chọn quặng, thật không nghĩ đến ra ngoài bất lợi, không giống như đồng bạn vận khí tốt, đối phương có được một miếng ngọc thô vừa to lại tốt, nếu như hắn trở về Kinh Thành, nhất định có thể dựa vào ngọc này kiếm được không ít tiền bạc, so sánh lại, việc buôn bán của ngươi vô cùng có khả năng rớt xuống ngàn trượng bị cướp mất danh tiếng, cho nên ở trên đường ngươi đã động tay chân..."

"Ngọc thạch quý giá, người vận chuyển chắc chắn không ít, muốn trực tiếp ăn cướp trắng trợn hiển nhiên là không thể, cho nên..."

"Biện pháp tốt nhất, là... Ngươi hối lộ quan viên địa phương, danh chính ngôn thuận cướp ngọc thạch vào tay, vừa vặn, đồng bạn của ngươi tính tình cương liệt, dưới cơn nóng giận lại chết rồi, còn lại nhi tử sinh lòng bất mãn, lại xung đột với vị quan viên kia, nên cũng bị giam lại, về sau ngươi có chỗ dựa, sau khi tới Kinh Thành, lại tặng đồ cho Tam vương gia, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai dám nhắc tới khúc mắc trong đó..."

"Những gì ta nói, chắc là tám chín phần mười hả." Tiêu Vân Chước chậm rãi nhìn đối phương nói ra.

Nguyên Nghiêu nhíu mày, trực tiếp đi lên đạp một cái: "Ngươi nói thật cho bổn vương, nếu không ta chém cả nhà ngươi!"

"Vương Gia thứ tội…" Thương nhân bán ngọc họ Lương kia vội vàng quỳ xuống hô.

Lương lão gia dĩ nhiên không cảm thấy vấn đề này thật sự là do tiểu cô nương ở bên cạnh tính ra, ông ta thấy, đây là Tam vương gia đã sớm biết chân tướng, chờ chính ông ta khai ra! Cho nên nào dám cắn răng không nhận?

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Vân Chước chỉ lẳng lặng không nói tiếng nào, diện mạo bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, giờ khắc này dường như giống một thế ngoại cao nhân.Cửa hàng ngọc thạch này cũng ở con đường cách đó không xa, Tam vương gia vừa mở miệng, chẳng bao lâu, thị vệ đã gọi thương nhân họ Lương này đến.Đối phương vẻ mặt kinh ngạc, sau khi thấy Tam vương gia, lập tức cười nói: "Tam gia hôm nay tại sao không đến cửa hàng của tiểu nhân ngồi một chút? Hôm qua sư phụ mới điêu khắc được một cây trâm ngọc Trúc Linh, rất thanh nhã, thích hợp với vị cô nương ngồi đối diện Tam gia đây, có muốn tiểu nhân mang tới cho vị cô nương này thử hay không?"Tiêu Vân Chước liếc nhìn một chút.Người này cũng không có Quỷ Hồn bên cạnh, nhưng khí tức đục không tịnh."Ngươi thành thật cho gia! Miếng ngọc mà ngươi tặng cho ta rốt cuộc có khuyết điểm gì!? Trước khi đưa tới, là có người đã chết bởi vì khối ngọc này hay không?" Nguyên Nghiêu cũng thật sự tức giận, sự phẫn nộ này đã nghẹn vài ngày rồi.Trong lòng họ Lương hơi hồi hộp một chút, giật nảy mình, lúc này bịch một tiếng quỳ xuống: "Chuyện này... Chuyện này oan uổng cho tiểu nhân quá? Tiểu nhân có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám làm ra chuyện liên quan đến mạng người!?"Tiêu Vân Chước cũng hiểu mục đích Tam vương gia gọi người tới.Thế là, Tiêu Vân Chước hỏi thời gian ngọc này được vận chuyển tới.Nhìn kỹ một chút người thương nhân bán ngọc, lần này lấy ngày bấm đốt ngón tay tính một phen."Ứng hào gặp không, lâm Bạch Hổ động, đây là... Vốn dĩ người vận chuyển ngọc này gặp chuyện cướp bóc, vì hào nằm ở dưới quan viên, thuộc tính là âm, tai hoạ lại không có chỗ sinh... Chủ nhân chân chính của ngọc này gặp khó, nhưng bởi vì đắc tội với người quyền cao chức trọng, cho nên không có cửa cáo quan, chủ nhân của ngọc này trước khi chết oán niệm đã nhiễm vào ngọc thô, đả thương linh khí của ngọc, lại... Dựa theo ta suy tính, chủ ngọc này còn có nhi tử, bởi vì phẫn nộ bị họa, bị giam ở trong lao ngục, có tướng tuyệt tự... Lương lão gia, ngươi và chủ nhân ban đầu của miếng ngọc này chắc là người quen hả..."Trong đầu Tiêu Vân Chước suy nghĩ phức tạp cực kì, nhưng nói ra coi như đơn giản.Nhưng dù cho như thế, Nguyên Nghiêu cũng nghe không hiểu nàng tính ra thế nào.Tiêu Vân Chước đã tính ra đại khái, rồi bắt đầu căn cứ vào suy đoán của chính mình để kể lại cố sự, nói: "Lương lão gia, trước đây ngươi và người ta hùn vốn làm ăn, cùng nhau đi tới quặng mỏ chọn quặng, thật không nghĩ đến ra ngoài bất lợi, không giống như đồng bạn vận khí tốt, đối phương có được một miếng ngọc thô vừa to lại tốt, nếu như hắn trở về Kinh Thành, nhất định có thể dựa vào ngọc này kiếm được không ít tiền bạc, so sánh lại, việc buôn bán của ngươi vô cùng có khả năng rớt xuống ngàn trượng bị cướp mất danh tiếng, cho nên ở trên đường ngươi đã động tay chân...""Ngọc thạch quý giá, người vận chuyển chắc chắn không ít, muốn trực tiếp ăn cướp trắng trợn hiển nhiên là không thể, cho nên...""Biện pháp tốt nhất, là... Ngươi hối lộ quan viên địa phương, danh chính ngôn thuận cướp ngọc thạch vào tay, vừa vặn, đồng bạn của ngươi tính tình cương liệt, dưới cơn nóng giận lại chết rồi, còn lại nhi tử sinh lòng bất mãn, lại xung đột với vị quan viên kia, nên cũng bị giam lại, về sau ngươi có chỗ dựa, sau khi tới Kinh Thành, lại tặng đồ cho Tam vương gia, dĩ nhiên cũng sẽ không có ai dám nhắc tới khúc mắc trong đó...""Những gì ta nói, chắc là tám chín phần mười hả." Tiêu Vân Chước chậm rãi nhìn đối phương nói ra.Nguyên Nghiêu nhíu mày, trực tiếp đi lên đạp một cái: "Ngươi nói thật cho bổn vương, nếu không ta chém cả nhà ngươi!""Vương Gia thứ tội…" Thương nhân bán ngọc họ Lương kia vội vàng quỳ xuống hô.Lương lão gia dĩ nhiên không cảm thấy vấn đề này thật sự là do tiểu cô nương ở bên cạnh tính ra, ông ta thấy, đây là Tam vương gia đã sớm biết chân tướng, chờ chính ông ta khai ra! Cho nên nào dám cắn răng không nhận?

Chương 201