Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 285

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Vân Chước nghe mấy tiếng ồn ào, cũng cảm thấy người này lúc còn sống hẳn là rất muốn bị ăn đòn.Mở miệng ra là “tiện nhân”, mặt mày cũng dữ tợn.Không phải là oán quỷ mà so với oán quỷ còn khiến người ta ghét hơn.Hơn nữa, đa số quỷ hồn vừa mới chết đều sẽ hoang mang, sợ hãi và hoảng loạn, hoặc là luyến tiếc trần thế và người thân, ngẫm nghĩ lại những nuối tiếc trong đời, nhưng trong đầu óc của Quản Trân Nhi toàn là cái gì thế chứ?Ngày thường Tiêu Vân Chước thường giúp đỡ mấy tiểu quỷ, rất nhiều quỷ đã lang thang trong thời gian dài, đã quen với trạng thái linh hồn của mình nên bọn họ rất bình tĩnh và ngoan ngoãn.Không giống như mấy quỷ mới này, la lối um sùm, ồn ào đến mức đau tai.Ngoại trừ tìm kiếm manh mối tung tích, Hoắc Tuần còn phải thẩm vấn những người khác nữa nên rất bận rộn.Sau khi dặn dò Tiêu Vân Chước mấy tiếng ông ấy liền quay lại làm công việc của mình, La Phi Nguyệt thì còn đang ngơ ngác nhìn mặt hồ.“Ngươi và Sầm gia cũng có hôn ước à?” Tiêu Vân Chước hỏi.“Hả?” La Phi Nguyệt có chút kinh ngạc: “Không… Nhưng mà…Bởi vì quan hệ của đại tỷ và tỷ phu nên hai nhà luôn cảm thấy có chút tiếc nuối. Mấy ngày nay, Sầm gia luôn mời ta đến làm khác, có lẽ là… muốn tác hợp ta và Sầm gia tam công tử, nhưng mà ta thật sự không thích…”“Là ngươi không biết, tuy rằng Sầm tam công tử rất chiếu cố cho ta, nhưng đối với những người khác cũng là như thế, ví dụ như là Quản Trân Nhi…Hai nhà có ý định kết thân, Sầm công tử cũng năm lần bảy lượt đến gặp ta, nhưng hắn vừa quay đầu đã lén gặp riêng Quản Trân Nhi rồi. Hơn nữa, hắn không đành lòng nhất là thấy nữ tử rơi nước mắt, người khác vừa khóc lóc vài tiếng, hắn đã đau lòng không thôi…”“Hắn là người tốt nhưng lại quá mềm lòng, cho nên ta nhất định sẽ không gả cho người này. Đương nhiên, mẫu thân cũng không ép buộc ta.” La Phi Nguyệt lại nói thêm.Nhưng nàng ta vừa nói xong, vẻ mặt Quản Trân Nhi lại như bị nứt ra.Trên khuôn mặt tái nhợt sưng tấy tràn đầy phẫn nộ: “Rõ ràng là Quốc Công phủ các ngươi âm hồn không tan! La Phi Diên đã chết rồi, chỉ cần chịu đựng thêm mấy năm nữa thì Sầm đại ca sẽ phải buông tay, lại cưới người khác! Nhưng các ngươi lại nhất quyết phải tìm thi thể nàng ta ra, là các ngươi hủy hoại Sầm đại ca. Hắn là một người tốt như vậy, lại muốn cả đời canh giữ một khối thi cốt!”“La Phi Diên hại Sầm đại ca chưa đủ, ngươi lại còn muốn hại đệ đệ của Sầm đại ca, La gia các ngươi thật không biết xấu hổ!”“…”Quản Trân Nhi không ngừng gào rống, giận đến hai mắt đỏ bừng.Tuổi tác Quản Trân Nhi lớn hơn La Phi Nguyệt một chút, năm nay khoảng mười tám mười chín tuổi.Ở kinh thành, nữ tử ở độ tuổi này mà chưa đính hôn còn rất nhiều, có lẽ là đang đợi đại công tử Sầm gia hồi tâm chuyển ý, lại không ngờ rằng Sầm đại công tử nhìn thấy thi thể La Phi Diên lại bị kích thích mạnh hơn, từ đó về sau tinh thần càng thêm sa sút, lúc này trực tiếp lánh đời không đi ra ngoài.Quản Trân Nhi không còn hy vọng, lúc này mới nhắm đầu mâu thẳng về phía La Phi Nguyệt.Nhưng vì một nam tử không thích mình mà để bản thân mình trở thành một bộ dáng dữ tợn đáng sợ như vậy, thật sự đáng giá sao?Cũng không đúng.Có lẽ nàng ta vốn chính là dáng vẻ thế này.“Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, tối qua ngươi không ngủ được phải không? Nếu như vậy thì ta tự mình đi xem một vòng xung quanh trước, sau đó lại bảo nha hoàn gọi ngươi tới.” Tiêu Vân Chước nhìn La Phi Nguyệt rồi nói.La Phi Nguyệt cả đêm hôm qua không ngủ, lúc này thực sự không có chút tinh thần nào.Nàng ta rất tin tưởng Tiêu Vân Chước, lúc này nhìn thấy nàng đã đến mới lộ ra một chút mỏi mệt buồn ngủ, trong lòng cũng an tâm hơn.La Phi Nguyệt gật đầu đáp: “Vậy ngươi nhớ gọi ta đấy.”“Tiện nhân! Ngươi không được đi! Ta không cho phép ngươi đi…” Nhìn thấy La Phi Nguyệt chuẩn bị rời đi, Quản Trân Nhi càng tức giận hơn, đưa tay ra muốn túm nàng ta lại.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Vân Chước nghe mấy tiếng ồn ào, cũng cảm thấy người này lúc còn sống hẳn là rất muốn bị ăn đòn.Mở miệng ra là “tiện nhân”, mặt mày cũng dữ tợn.Không phải là oán quỷ mà so với oán quỷ còn khiến người ta ghét hơn.Hơn nữa, đa số quỷ hồn vừa mới chết đều sẽ hoang mang, sợ hãi và hoảng loạn, hoặc là luyến tiếc trần thế và người thân, ngẫm nghĩ lại những nuối tiếc trong đời, nhưng trong đầu óc của Quản Trân Nhi toàn là cái gì thế chứ?Ngày thường Tiêu Vân Chước thường giúp đỡ mấy tiểu quỷ, rất nhiều quỷ đã lang thang trong thời gian dài, đã quen với trạng thái linh hồn của mình nên bọn họ rất bình tĩnh và ngoan ngoãn.Không giống như mấy quỷ mới này, la lối um sùm, ồn ào đến mức đau tai.Ngoại trừ tìm kiếm manh mối tung tích, Hoắc Tuần còn phải thẩm vấn những người khác nữa nên rất bận rộn.Sau khi dặn dò Tiêu Vân Chước mấy tiếng ông ấy liền quay lại làm công việc của mình, La Phi Nguyệt thì còn đang ngơ ngác nhìn mặt hồ.“Ngươi và Sầm gia cũng có hôn ước à?” Tiêu Vân Chước hỏi.“Hả?” La Phi Nguyệt có chút kinh ngạc: “Không… Nhưng mà…Bởi vì quan hệ của đại tỷ và tỷ phu nên hai nhà luôn cảm thấy có chút tiếc nuối. Mấy ngày nay, Sầm gia luôn mời ta đến làm khác, có lẽ là… muốn tác hợp ta và Sầm gia tam công tử, nhưng mà ta thật sự không thích…”“Là ngươi không biết, tuy rằng Sầm tam công tử rất chiếu cố cho ta, nhưng đối với những người khác cũng là như thế, ví dụ như là Quản Trân Nhi…Hai nhà có ý định kết thân, Sầm công tử cũng năm lần bảy lượt đến gặp ta, nhưng hắn vừa quay đầu đã lén gặp riêng Quản Trân Nhi rồi. Hơn nữa, hắn không đành lòng nhất là thấy nữ tử rơi nước mắt, người khác vừa khóc lóc vài tiếng, hắn đã đau lòng không thôi…”“Hắn là người tốt nhưng lại quá mềm lòng, cho nên ta nhất định sẽ không gả cho người này. Đương nhiên, mẫu thân cũng không ép buộc ta.” La Phi Nguyệt lại nói thêm.Nhưng nàng ta vừa nói xong, vẻ mặt Quản Trân Nhi lại như bị nứt ra.Trên khuôn mặt tái nhợt sưng tấy tràn đầy phẫn nộ: “Rõ ràng là Quốc Công phủ các ngươi âm hồn không tan! La Phi Diên đã chết rồi, chỉ cần chịu đựng thêm mấy năm nữa thì Sầm đại ca sẽ phải buông tay, lại cưới người khác! Nhưng các ngươi lại nhất quyết phải tìm thi thể nàng ta ra, là các ngươi hủy hoại Sầm đại ca. Hắn là một người tốt như vậy, lại muốn cả đời canh giữ một khối thi cốt!”“La Phi Diên hại Sầm đại ca chưa đủ, ngươi lại còn muốn hại đệ đệ của Sầm đại ca, La gia các ngươi thật không biết xấu hổ!”“…”Quản Trân Nhi không ngừng gào rống, giận đến hai mắt đỏ bừng.Tuổi tác Quản Trân Nhi lớn hơn La Phi Nguyệt một chút, năm nay khoảng mười tám mười chín tuổi.Ở kinh thành, nữ tử ở độ tuổi này mà chưa đính hôn còn rất nhiều, có lẽ là đang đợi đại công tử Sầm gia hồi tâm chuyển ý, lại không ngờ rằng Sầm đại công tử nhìn thấy thi thể La Phi Diên lại bị kích thích mạnh hơn, từ đó về sau tinh thần càng thêm sa sút, lúc này trực tiếp lánh đời không đi ra ngoài.Quản Trân Nhi không còn hy vọng, lúc này mới nhắm đầu mâu thẳng về phía La Phi Nguyệt.Nhưng vì một nam tử không thích mình mà để bản thân mình trở thành một bộ dáng dữ tợn đáng sợ như vậy, thật sự đáng giá sao?Cũng không đúng.Có lẽ nàng ta vốn chính là dáng vẻ thế này.“Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, tối qua ngươi không ngủ được phải không? Nếu như vậy thì ta tự mình đi xem một vòng xung quanh trước, sau đó lại bảo nha hoàn gọi ngươi tới.” Tiêu Vân Chước nhìn La Phi Nguyệt rồi nói.La Phi Nguyệt cả đêm hôm qua không ngủ, lúc này thực sự không có chút tinh thần nào.Nàng ta rất tin tưởng Tiêu Vân Chước, lúc này nhìn thấy nàng đã đến mới lộ ra một chút mỏi mệt buồn ngủ, trong lòng cũng an tâm hơn.La Phi Nguyệt gật đầu đáp: “Vậy ngươi nhớ gọi ta đấy.”“Tiện nhân! Ngươi không được đi! Ta không cho phép ngươi đi…” Nhìn thấy La Phi Nguyệt chuẩn bị rời đi, Quản Trân Nhi càng tức giận hơn, đưa tay ra muốn túm nàng ta lại.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Vân Chước nghe mấy tiếng ồn ào, cũng cảm thấy người này lúc còn sống hẳn là rất muốn bị ăn đòn.Mở miệng ra là “tiện nhân”, mặt mày cũng dữ tợn.Không phải là oán quỷ mà so với oán quỷ còn khiến người ta ghét hơn.Hơn nữa, đa số quỷ hồn vừa mới chết đều sẽ hoang mang, sợ hãi và hoảng loạn, hoặc là luyến tiếc trần thế và người thân, ngẫm nghĩ lại những nuối tiếc trong đời, nhưng trong đầu óc của Quản Trân Nhi toàn là cái gì thế chứ?Ngày thường Tiêu Vân Chước thường giúp đỡ mấy tiểu quỷ, rất nhiều quỷ đã lang thang trong thời gian dài, đã quen với trạng thái linh hồn của mình nên bọn họ rất bình tĩnh và ngoan ngoãn.Không giống như mấy quỷ mới này, la lối um sùm, ồn ào đến mức đau tai.Ngoại trừ tìm kiếm manh mối tung tích, Hoắc Tuần còn phải thẩm vấn những người khác nữa nên rất bận rộn.Sau khi dặn dò Tiêu Vân Chước mấy tiếng ông ấy liền quay lại làm công việc của mình, La Phi Nguyệt thì còn đang ngơ ngác nhìn mặt hồ.“Ngươi và Sầm gia cũng có hôn ước à?” Tiêu Vân Chước hỏi.“Hả?” La Phi Nguyệt có chút kinh ngạc: “Không… Nhưng mà…Bởi vì quan hệ của đại tỷ và tỷ phu nên hai nhà luôn cảm thấy có chút tiếc nuối. Mấy ngày nay, Sầm gia luôn mời ta đến làm khác, có lẽ là… muốn tác hợp ta và Sầm gia tam công tử, nhưng mà ta thật sự không thích…”“Là ngươi không biết, tuy rằng Sầm tam công tử rất chiếu cố cho ta, nhưng đối với những người khác cũng là như thế, ví dụ như là Quản Trân Nhi…Hai nhà có ý định kết thân, Sầm công tử cũng năm lần bảy lượt đến gặp ta, nhưng hắn vừa quay đầu đã lén gặp riêng Quản Trân Nhi rồi. Hơn nữa, hắn không đành lòng nhất là thấy nữ tử rơi nước mắt, người khác vừa khóc lóc vài tiếng, hắn đã đau lòng không thôi…”“Hắn là người tốt nhưng lại quá mềm lòng, cho nên ta nhất định sẽ không gả cho người này. Đương nhiên, mẫu thân cũng không ép buộc ta.” La Phi Nguyệt lại nói thêm.Nhưng nàng ta vừa nói xong, vẻ mặt Quản Trân Nhi lại như bị nứt ra.Trên khuôn mặt tái nhợt sưng tấy tràn đầy phẫn nộ: “Rõ ràng là Quốc Công phủ các ngươi âm hồn không tan! La Phi Diên đã chết rồi, chỉ cần chịu đựng thêm mấy năm nữa thì Sầm đại ca sẽ phải buông tay, lại cưới người khác! Nhưng các ngươi lại nhất quyết phải tìm thi thể nàng ta ra, là các ngươi hủy hoại Sầm đại ca. Hắn là một người tốt như vậy, lại muốn cả đời canh giữ một khối thi cốt!”“La Phi Diên hại Sầm đại ca chưa đủ, ngươi lại còn muốn hại đệ đệ của Sầm đại ca, La gia các ngươi thật không biết xấu hổ!”“…”Quản Trân Nhi không ngừng gào rống, giận đến hai mắt đỏ bừng.Tuổi tác Quản Trân Nhi lớn hơn La Phi Nguyệt một chút, năm nay khoảng mười tám mười chín tuổi.Ở kinh thành, nữ tử ở độ tuổi này mà chưa đính hôn còn rất nhiều, có lẽ là đang đợi đại công tử Sầm gia hồi tâm chuyển ý, lại không ngờ rằng Sầm đại công tử nhìn thấy thi thể La Phi Diên lại bị kích thích mạnh hơn, từ đó về sau tinh thần càng thêm sa sút, lúc này trực tiếp lánh đời không đi ra ngoài.Quản Trân Nhi không còn hy vọng, lúc này mới nhắm đầu mâu thẳng về phía La Phi Nguyệt.Nhưng vì một nam tử không thích mình mà để bản thân mình trở thành một bộ dáng dữ tợn đáng sợ như vậy, thật sự đáng giá sao?Cũng không đúng.Có lẽ nàng ta vốn chính là dáng vẻ thế này.“Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, tối qua ngươi không ngủ được phải không? Nếu như vậy thì ta tự mình đi xem một vòng xung quanh trước, sau đó lại bảo nha hoàn gọi ngươi tới.” Tiêu Vân Chước nhìn La Phi Nguyệt rồi nói.La Phi Nguyệt cả đêm hôm qua không ngủ, lúc này thực sự không có chút tinh thần nào.Nàng ta rất tin tưởng Tiêu Vân Chước, lúc này nhìn thấy nàng đã đến mới lộ ra một chút mỏi mệt buồn ngủ, trong lòng cũng an tâm hơn.La Phi Nguyệt gật đầu đáp: “Vậy ngươi nhớ gọi ta đấy.”“Tiện nhân! Ngươi không được đi! Ta không cho phép ngươi đi…” Nhìn thấy La Phi Nguyệt chuẩn bị rời đi, Quản Trân Nhi càng tức giận hơn, đưa tay ra muốn túm nàng ta lại.

Chương 285