> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 315
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Giờ phút này Tiêu Vân Chước giống như là có được một gợi ý mới, tâm trạng có hơi hưng phấn."Tiên tử hạ phàm" nào có thể khiến người ta kinh ngạc hãi hùng hơn "Dạ Xoa chuyển thế" cơ chứ? Nàng nghĩ thoáng ra, thà là thuận theo tự nhiên còn hơn ăn năn hối hận, có danh tiếng như thế, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, lúc nàng đi ra ngoài làm việc, nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.Chỉ là...Tiêu Vân Chước sờ lên mặt, mặt nàng còn non nớt, nếu thật sự bị nhìn thấy dung nhan, thì chưa chắc có thể khiến cho người khác tâm phục.Có cần tìm một cái mặt nạ nghiêm túc để đeo lên hay không?Tiêu Vân Chước rất ít khi để tâm đến những chuyện vụn vặt, thanh danh là thứ mà căn bản trong chốc lát không giải quyết được, nếu như đã bất lực, vậy thì lợi dụng một chút, cũng không tổn thất!Tâm trạng của nàng vô cùng tốt, mặc dù không bảo người ta đi chế tạo mặt nạ, nhưng thật sự đã tìm gia đinh đi bày quầy bán hàng rồi.Chỉ là mặc dù nàng không lo lắng, nhưng ba người khác của Tiêu gia đều bó tay toàn tập rồi.Lão thái thái dĩ nhiên là người lo lắng nhất, nhìn tôn nữ ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích của mình, chỉ cảm thấy những người bên ngoài đều mù mắt hết rồi.Mà sắc mặt Tiêu Văn Việt càng âm trầm hơn, vừa nhìn đã biết hắn không vui, trong mắt như đang bốc hỏa.Tiêu Văn Yến cũng đã trở về từ chỗ Hoắc tam thúc, cậu ngoan ngoãn học tập một tháng, bây giờ da thịt đã thô ráp hơn rất nhiều.Hoắc tam thúc cho cậu nghỉ, để cậu về nhà suy nghĩ thật kỹ một chút, về sau muốn làm gì, vì sao muốn đọc sách, chờ sau khi trả lời được hai câu hỏi này, Hoắc tam thúc mới có thể cho câu trả lời chắc chắn cuối cùng.Cho nên giờ phút này, ba người tổ tôn ngồi với nhau, vừa dùng bữa, vừa cùng nhau nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước."Gần đây Chước Nhi có thời gian rảnh không? Ta muốn đến cổng thành dựng một lều cháo, phát cháo làm việc thiện, con thay ta đi một chuyến được chứ? Chỉ là hơi vất vả chút, tốt nhất là ở đó mấy ngày..." Lão thái thái từ ái nhìn nàng, thăm dò hỏi.Tiêu Vân Chước ngẩng đầu: "Tổ mẫu, nhà chúng ta trước đây rất ít khi phát cháo, cho dù đã chuẩn bị xong gạo, cũng chưa xếp hàng tới đâu?"Kinh thành có nhiều hộ nhà giàu, càng muốn có tiếng tăm tốt hơn, cho nên lều cháo ngoài thành vẫn rất quý hiếm."..." Lão thái thái yên lặng thở dài: "Vậy... gần đây con ra ngoài dạo chơi nhiều chút... Lúc trước mẫu thân con vẫn luôn đến chùa miếu thắp hương bái phật, một lần đi như vậy, rất nhiều người đều có thể thấy được sự thành tâm của nó, hay là con cũng học theo một ít...""Tổ mẫu khó chịu trong người sao? Con thấy người nét mặt hồng hào, gần đây sẽ không bị bệnh, hơn nữa bảo con đi cầu thần bái phật, chẳng bằng để con ở nhà tu thân dưỡng tính nhiều hơn, thành tâm thì bái thần phật ở đâu cũng giống nhau." Tiêu Vân Chước lại toét miệng cười nói.Nàng mặt mày hớn hở, tâm tình rất tốt.Lão thái thái có nhiều lời muốn nói nhưng lại bị chặn ở cổ họng.Mà lúc này, Tiêu Văn Yến nói thẳng: "Lúc ta trở về, Hoắc phu tử bảo ta an ủi tỷ, nói đừng để ý người khác nói cái gì... Tiêu... Đại tỷ, người khác nói ngươi cái gì rồi hả? Gần đây ta cả ngày đều cúi đầu làm việc, chuyện trong nhà hoàn toàn không rõ ràng."Gần đây cuộc sống của cậu trôi qua cũng không dễ dàng.Cậu đường đường là một thiếu gia, đi ra ngoài chăn trâu chăn dê, nào cậu có biết những việc đó?Ban đầu, những con trâu này không biết nổi điên cái gì, ba chân bốn cẳng chạy mất, cậu ngã lăn trên mặt đất mấy vòng, thiếu chút ngã chết! Còn có dê núi nhỏ kia, cứ thích bất ngờ húc cậu, cậu cũng đã bị bay mấy lần.Bị đập bị đụng, Hoắc phu tử rất quan tâm, sẽ giúp cậu bó thuốc, nhưng đám trẻ con trong thôn kia lại sẽ châm biếm cậu.Thân thể đau đớn vẫn còn hơn là bị đả kích về mặt tâm lý!
Giờ phút này Tiêu Vân Chước giống như là có được một gợi ý mới, tâm trạng có hơi hưng phấn.
"Tiên tử hạ phàm" nào có thể khiến người ta kinh ngạc hãi hùng hơn "Dạ Xoa chuyển thế" cơ chứ? Nàng nghĩ thoáng ra, thà là thuận theo tự nhiên còn hơn ăn năn hối hận, có danh tiếng như thế, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, lúc nàng đi ra ngoài làm việc, nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Chỉ là...
Tiêu Vân Chước sờ lên mặt, mặt nàng còn non nớt, nếu thật sự bị nhìn thấy dung nhan, thì chưa chắc có thể khiến cho người khác tâm phục.
Có cần tìm một cái mặt nạ nghiêm túc để đeo lên hay không?
Tiêu Vân Chước rất ít khi để tâm đến những chuyện vụn vặt, thanh danh là thứ mà căn bản trong chốc lát không giải quyết được, nếu như đã bất lực, vậy thì lợi dụng một chút, cũng không tổn thất!
Tâm trạng của nàng vô cùng tốt, mặc dù không bảo người ta đi chế tạo mặt nạ, nhưng thật sự đã tìm gia đinh đi bày quầy bán hàng rồi.
Chỉ là mặc dù nàng không lo lắng, nhưng ba người khác của Tiêu gia đều bó tay toàn tập rồi.
Lão thái thái dĩ nhiên là người lo lắng nhất, nhìn tôn nữ ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích của mình, chỉ cảm thấy những người bên ngoài đều mù mắt hết rồi.
Mà sắc mặt Tiêu Văn Việt càng âm trầm hơn, vừa nhìn đã biết hắn không vui, trong mắt như đang bốc hỏa.
Tiêu Văn Yến cũng đã trở về từ chỗ Hoắc tam thúc, cậu ngoan ngoãn học tập một tháng, bây giờ da thịt đã thô ráp hơn rất nhiều.
Hoắc tam thúc cho cậu nghỉ, để cậu về nhà suy nghĩ thật kỹ một chút, về sau muốn làm gì, vì sao muốn đọc sách, chờ sau khi trả lời được hai câu hỏi này, Hoắc tam thúc mới có thể cho câu trả lời chắc chắn cuối cùng.
Cho nên giờ phút này, ba người tổ tôn ngồi với nhau, vừa dùng bữa, vừa cùng nhau nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước.
"Gần đây Chước Nhi có thời gian rảnh không? Ta muốn đến cổng thành dựng một lều cháo, phát cháo làm việc thiện, con thay ta đi một chuyến được chứ? Chỉ là hơi vất vả chút, tốt nhất là ở đó mấy ngày..." Lão thái thái từ ái nhìn nàng, thăm dò hỏi.
Tiêu Vân Chước ngẩng đầu: "Tổ mẫu, nhà chúng ta trước đây rất ít khi phát cháo, cho dù đã chuẩn bị xong gạo, cũng chưa xếp hàng tới đâu?"
Kinh thành có nhiều hộ nhà giàu, càng muốn có tiếng tăm tốt hơn, cho nên lều cháo ngoài thành vẫn rất quý hiếm.
"..." Lão thái thái yên lặng thở dài: "Vậy... gần đây con ra ngoài dạo chơi nhiều chút... Lúc trước mẫu thân con vẫn luôn đến chùa miếu thắp hương bái phật, một lần đi như vậy, rất nhiều người đều có thể thấy được sự thành tâm của nó, hay là con cũng học theo một ít..."
"Tổ mẫu khó chịu trong người sao? Con thấy người nét mặt hồng hào, gần đây sẽ không bị bệnh, hơn nữa bảo con đi cầu thần bái phật, chẳng bằng để con ở nhà tu thân dưỡng tính nhiều hơn, thành tâm thì bái thần phật ở đâu cũng giống nhau." Tiêu Vân Chước lại toét miệng cười nói.
Nàng mặt mày hớn hở, tâm tình rất tốt.
Lão thái thái có nhiều lời muốn nói nhưng lại bị chặn ở cổ họng.
Mà lúc này, Tiêu Văn Yến nói thẳng: "Lúc ta trở về, Hoắc phu tử bảo ta an ủi tỷ, nói đừng để ý người khác nói cái gì... Tiêu... Đại tỷ, người khác nói ngươi cái gì rồi hả? Gần đây ta cả ngày đều cúi đầu làm việc, chuyện trong nhà hoàn toàn không rõ ràng."
Gần đây cuộc sống của cậu trôi qua cũng không dễ dàng.
Cậu đường đường là một thiếu gia, đi ra ngoài chăn trâu chăn dê, nào cậu có biết những việc đó?
Ban đầu, những con trâu này không biết nổi điên cái gì, ba chân bốn cẳng chạy mất, cậu ngã lăn trên mặt đất mấy vòng, thiếu chút ngã chết! Còn có dê núi nhỏ kia, cứ thích bất ngờ húc cậu, cậu cũng đã bị bay mấy lần.
Bị đập bị đụng, Hoắc phu tử rất quan tâm, sẽ giúp cậu bó thuốc, nhưng đám trẻ con trong thôn kia lại sẽ châm biếm cậu.
Thân thể đau đớn vẫn còn hơn là bị đả kích về mặt tâm lý!
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Giờ phút này Tiêu Vân Chước giống như là có được một gợi ý mới, tâm trạng có hơi hưng phấn."Tiên tử hạ phàm" nào có thể khiến người ta kinh ngạc hãi hùng hơn "Dạ Xoa chuyển thế" cơ chứ? Nàng nghĩ thoáng ra, thà là thuận theo tự nhiên còn hơn ăn năn hối hận, có danh tiếng như thế, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, lúc nàng đi ra ngoài làm việc, nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.Chỉ là...Tiêu Vân Chước sờ lên mặt, mặt nàng còn non nớt, nếu thật sự bị nhìn thấy dung nhan, thì chưa chắc có thể khiến cho người khác tâm phục.Có cần tìm một cái mặt nạ nghiêm túc để đeo lên hay không?Tiêu Vân Chước rất ít khi để tâm đến những chuyện vụn vặt, thanh danh là thứ mà căn bản trong chốc lát không giải quyết được, nếu như đã bất lực, vậy thì lợi dụng một chút, cũng không tổn thất!Tâm trạng của nàng vô cùng tốt, mặc dù không bảo người ta đi chế tạo mặt nạ, nhưng thật sự đã tìm gia đinh đi bày quầy bán hàng rồi.Chỉ là mặc dù nàng không lo lắng, nhưng ba người khác của Tiêu gia đều bó tay toàn tập rồi.Lão thái thái dĩ nhiên là người lo lắng nhất, nhìn tôn nữ ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích của mình, chỉ cảm thấy những người bên ngoài đều mù mắt hết rồi.Mà sắc mặt Tiêu Văn Việt càng âm trầm hơn, vừa nhìn đã biết hắn không vui, trong mắt như đang bốc hỏa.Tiêu Văn Yến cũng đã trở về từ chỗ Hoắc tam thúc, cậu ngoan ngoãn học tập một tháng, bây giờ da thịt đã thô ráp hơn rất nhiều.Hoắc tam thúc cho cậu nghỉ, để cậu về nhà suy nghĩ thật kỹ một chút, về sau muốn làm gì, vì sao muốn đọc sách, chờ sau khi trả lời được hai câu hỏi này, Hoắc tam thúc mới có thể cho câu trả lời chắc chắn cuối cùng.Cho nên giờ phút này, ba người tổ tôn ngồi với nhau, vừa dùng bữa, vừa cùng nhau nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước."Gần đây Chước Nhi có thời gian rảnh không? Ta muốn đến cổng thành dựng một lều cháo, phát cháo làm việc thiện, con thay ta đi một chuyến được chứ? Chỉ là hơi vất vả chút, tốt nhất là ở đó mấy ngày..." Lão thái thái từ ái nhìn nàng, thăm dò hỏi.Tiêu Vân Chước ngẩng đầu: "Tổ mẫu, nhà chúng ta trước đây rất ít khi phát cháo, cho dù đã chuẩn bị xong gạo, cũng chưa xếp hàng tới đâu?"Kinh thành có nhiều hộ nhà giàu, càng muốn có tiếng tăm tốt hơn, cho nên lều cháo ngoài thành vẫn rất quý hiếm."..." Lão thái thái yên lặng thở dài: "Vậy... gần đây con ra ngoài dạo chơi nhiều chút... Lúc trước mẫu thân con vẫn luôn đến chùa miếu thắp hương bái phật, một lần đi như vậy, rất nhiều người đều có thể thấy được sự thành tâm của nó, hay là con cũng học theo một ít...""Tổ mẫu khó chịu trong người sao? Con thấy người nét mặt hồng hào, gần đây sẽ không bị bệnh, hơn nữa bảo con đi cầu thần bái phật, chẳng bằng để con ở nhà tu thân dưỡng tính nhiều hơn, thành tâm thì bái thần phật ở đâu cũng giống nhau." Tiêu Vân Chước lại toét miệng cười nói.Nàng mặt mày hớn hở, tâm tình rất tốt.Lão thái thái có nhiều lời muốn nói nhưng lại bị chặn ở cổ họng.Mà lúc này, Tiêu Văn Yến nói thẳng: "Lúc ta trở về, Hoắc phu tử bảo ta an ủi tỷ, nói đừng để ý người khác nói cái gì... Tiêu... Đại tỷ, người khác nói ngươi cái gì rồi hả? Gần đây ta cả ngày đều cúi đầu làm việc, chuyện trong nhà hoàn toàn không rõ ràng."Gần đây cuộc sống của cậu trôi qua cũng không dễ dàng.Cậu đường đường là một thiếu gia, đi ra ngoài chăn trâu chăn dê, nào cậu có biết những việc đó?Ban đầu, những con trâu này không biết nổi điên cái gì, ba chân bốn cẳng chạy mất, cậu ngã lăn trên mặt đất mấy vòng, thiếu chút ngã chết! Còn có dê núi nhỏ kia, cứ thích bất ngờ húc cậu, cậu cũng đã bị bay mấy lần.Bị đập bị đụng, Hoắc phu tử rất quan tâm, sẽ giúp cậu bó thuốc, nhưng đám trẻ con trong thôn kia lại sẽ châm biếm cậu.Thân thể đau đớn vẫn còn hơn là bị đả kích về mặt tâm lý!