Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 337

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… "Ngươi yên tâm, ta có thể bảo đảm, lúc thằng bé bước vào Tề Hoan Lâu này của ngươi, tuyệt đối không có một sợi lông nào bị thương tổn." Tiêu Vân Chước nói chắc chắn, sau đó nhìn hắn ta như này, lại châm chọc một tiếng: "Nếu như ngươi không muốn nhận việc này thì thôi, ta dẫn đệ đệ đến nơi khác chơi, trong kinh nơi thú vị không ít, chẳng qua là thấy nơi này của ngươi thoải mái thú vị hơn mấy phần, so ra thì mới mẻ thôi, nhưng mới mẻ thì mới mẻ, cũng không biết có an toàn hay không, ta chỉ có một đệ đệ, nếu như sứt đầu mẻ trán, vậy chính là khoét tâm can máu thịt của ta ra..."Nàng nói như này Lương chưởng quỹ vội vàng nói: "Thành giao! Ngài cứ việc đưa người đến là được, tiểu nhân bảo đảm cậu ấy sẽ chơi rất vui ở chỗ ta, tuyệt đối không có chuyện!""Được thôi, nha hoàn nhà ta đã ra bên ngoài tìm người làm chứng rồi, chờ người đến ngươi ký vào đi." Tiêu Vân Chước cao ngạo nói, còn vô cùng sảng khoái móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu.Con số cũng không chỉ là một ngàn lượng.Nhìn khoản tiền lớn này, Lương chưởng quỹ trợn cả mắt lên."Đệ đệ ta hiếu học, không thể ngày nào cũng đến, cho nên chỉ mua một ngày, nhưng một tháng thằng bé cũng được nghỉ ngơi một lần, nếu biểu hiện của ngươi không tệ, lần sau sẽ tính theo con số này, nhà ta đại nghiệp lớn, chỉ cần có thể khiến cho đệ đệ ta vui vẻ, chút tiền bạc ấy tính là gì?" Tiêu Vân Chước nói nhảm.Lúc nàng ra khỏi cửa chắc chắn sẽ mang theo chút tiền bạc.Bởi vì không chắc chắn rằng mình có gặp phải quỷ nghèo vô cùng hay không, ngộ nhỡ phải dùng bạc, còn phải về nhà lấy, quá phiền toái.Người làm chứng này cũng dễ tìm, người có tiếng tăm nhất ở con phố khác là được, Tùng Thuý rất nhanh đã đưa người đến, có người ngoài làm chứng, thứ này mới có thể có hiệu lực.Rất nhanh đã được ghi chép xong.Lương chưởng quỹ tranh thủ nhét một ngàn lượng ngân phiếu vào trong ngực: "Cô nương lúc nào thì đưa lệnh đệ đến? Tiểu nhân tự mình tiếp đón, tuyệt đối không để cậu ấy chịu ủy khuất!""Nó ấy à? Cực kỳ ngang bướng, trước đó đã chạy ra ngoài, hiện tại... Chắc cũng đã đang chơi vui vẻ ở trong Tề Hoan Lâu này của ngươi rồi?" Tiêu Vân Chước lông mày cũng không thèm nhếch lên một chút.Lương chưởng quỹ sửng sốt.Đã tới rồi?!Hắn ta cố gắng hồi tưởng lại một phen, hôm nay công tử tới đây phần lớn đều là gương mặt quen thuộc, đệ đệ của cô nương phú quý này, rốt cuộc là ai?"Được rồi, mặc kệ nó, ta cũng mệt rồi, ngồi đây chờ thằng bé, chờ đệ đệ ta chơi chán, ta dẫn thằng bé trở về, cho ngươi thêm chút tiền thưởng." Tiêu Vân Chước khẩu khí rất lớn.Chút bất an trong lòng chưởng quỹ trong nháy mắt lại đè xuống.Tiêu Vân Chước an vị dưới hiên, Lương chưởng quỹ còn vội vàng bảo người mang trà và thoại bản lưu hành nhất bây giờ tới, đặt ở bên cạnh nàng.Hầu hạ rất chu đáo, Tiêu Vân Chước cũng đều nhận lấy.Lương chưởng quỹ nhìn tên trên khế ước này một chút, nhớ lại thân phận của những khách nhân.Hôm nay công tử họ Tiêu... Hình như cũng chỉ một người?Lương chưởng quỹ nghĩ một chút, hắn nhớ kỹ vị Tiêu công tử kia trong nhà cũng là làm quan, vị tiểu công tử kia tuổi tác cũng không lớn, cũng không tính là đặc biệt khó phục vụ, người này mỗi lần đều tới cùng bằng hữu, ít khi có chủ ý của mình, tính tình cũng coi như hiền lành, bình thường không quá thích giày vò người khác, mỗi lần đi ra, đều sẽ cho tiền thưởng.Nếu là vị kia, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề.Có điều Tiêu công tử kia trong nhà phú quý như thế sao? Tỷ tỷ của cậu ấy ra tay lại hào phóng như vậy!Hơn nữa, cũng không phải lần đầu đến, vì sao lại không yên tâm như vậy?Lương chưởng quỹ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, hắn ta nhìn Tiêu Vân Chước một chút, bước chân chần chừ hai lần, dự định qua chỗ mấy vị công tử nhìn một cái.Mà lúc này, Tiêu Vân Chước lại mở miệng nói chuyện: "Nghe nói lúc trước nơi này của Lương chưởng quỹ là thiện đường, bên trong nuôi không ít trẻ con? Đám nhỏ này, là người hầu hạ những quý công tử ở bên kia hả?"

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… "Ngươi yên tâm, ta có thể bảo đảm, lúc thằng bé bước vào Tề Hoan Lâu này của ngươi, tuyệt đối không có một sợi lông nào bị thương tổn." Tiêu Vân Chước nói chắc chắn, sau đó nhìn hắn ta như này, lại châm chọc một tiếng: "Nếu như ngươi không muốn nhận việc này thì thôi, ta dẫn đệ đệ đến nơi khác chơi, trong kinh nơi thú vị không ít, chẳng qua là thấy nơi này của ngươi thoải mái thú vị hơn mấy phần, so ra thì mới mẻ thôi, nhưng mới mẻ thì mới mẻ, cũng không biết có an toàn hay không, ta chỉ có một đệ đệ, nếu như sứt đầu mẻ trán, vậy chính là khoét tâm can máu thịt của ta ra..."Nàng nói như này Lương chưởng quỹ vội vàng nói: "Thành giao! Ngài cứ việc đưa người đến là được, tiểu nhân bảo đảm cậu ấy sẽ chơi rất vui ở chỗ ta, tuyệt đối không có chuyện!""Được thôi, nha hoàn nhà ta đã ra bên ngoài tìm người làm chứng rồi, chờ người đến ngươi ký vào đi." Tiêu Vân Chước cao ngạo nói, còn vô cùng sảng khoái móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu.Con số cũng không chỉ là một ngàn lượng.Nhìn khoản tiền lớn này, Lương chưởng quỹ trợn cả mắt lên."Đệ đệ ta hiếu học, không thể ngày nào cũng đến, cho nên chỉ mua một ngày, nhưng một tháng thằng bé cũng được nghỉ ngơi một lần, nếu biểu hiện của ngươi không tệ, lần sau sẽ tính theo con số này, nhà ta đại nghiệp lớn, chỉ cần có thể khiến cho đệ đệ ta vui vẻ, chút tiền bạc ấy tính là gì?" Tiêu Vân Chước nói nhảm.Lúc nàng ra khỏi cửa chắc chắn sẽ mang theo chút tiền bạc.Bởi vì không chắc chắn rằng mình có gặp phải quỷ nghèo vô cùng hay không, ngộ nhỡ phải dùng bạc, còn phải về nhà lấy, quá phiền toái.Người làm chứng này cũng dễ tìm, người có tiếng tăm nhất ở con phố khác là được, Tùng Thuý rất nhanh đã đưa người đến, có người ngoài làm chứng, thứ này mới có thể có hiệu lực.Rất nhanh đã được ghi chép xong.Lương chưởng quỹ tranh thủ nhét một ngàn lượng ngân phiếu vào trong ngực: "Cô nương lúc nào thì đưa lệnh đệ đến? Tiểu nhân tự mình tiếp đón, tuyệt đối không để cậu ấy chịu ủy khuất!""Nó ấy à? Cực kỳ ngang bướng, trước đó đã chạy ra ngoài, hiện tại... Chắc cũng đã đang chơi vui vẻ ở trong Tề Hoan Lâu này của ngươi rồi?" Tiêu Vân Chước lông mày cũng không thèm nhếch lên một chút.Lương chưởng quỹ sửng sốt.Đã tới rồi?!Hắn ta cố gắng hồi tưởng lại một phen, hôm nay công tử tới đây phần lớn đều là gương mặt quen thuộc, đệ đệ của cô nương phú quý này, rốt cuộc là ai?"Được rồi, mặc kệ nó, ta cũng mệt rồi, ngồi đây chờ thằng bé, chờ đệ đệ ta chơi chán, ta dẫn thằng bé trở về, cho ngươi thêm chút tiền thưởng." Tiêu Vân Chước khẩu khí rất lớn.Chút bất an trong lòng chưởng quỹ trong nháy mắt lại đè xuống.Tiêu Vân Chước an vị dưới hiên, Lương chưởng quỹ còn vội vàng bảo người mang trà và thoại bản lưu hành nhất bây giờ tới, đặt ở bên cạnh nàng.Hầu hạ rất chu đáo, Tiêu Vân Chước cũng đều nhận lấy.Lương chưởng quỹ nhìn tên trên khế ước này một chút, nhớ lại thân phận của những khách nhân.Hôm nay công tử họ Tiêu... Hình như cũng chỉ một người?Lương chưởng quỹ nghĩ một chút, hắn nhớ kỹ vị Tiêu công tử kia trong nhà cũng là làm quan, vị tiểu công tử kia tuổi tác cũng không lớn, cũng không tính là đặc biệt khó phục vụ, người này mỗi lần đều tới cùng bằng hữu, ít khi có chủ ý của mình, tính tình cũng coi như hiền lành, bình thường không quá thích giày vò người khác, mỗi lần đi ra, đều sẽ cho tiền thưởng.Nếu là vị kia, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề.Có điều Tiêu công tử kia trong nhà phú quý như thế sao? Tỷ tỷ của cậu ấy ra tay lại hào phóng như vậy!Hơn nữa, cũng không phải lần đầu đến, vì sao lại không yên tâm như vậy?Lương chưởng quỹ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, hắn ta nhìn Tiêu Vân Chước một chút, bước chân chần chừ hai lần, dự định qua chỗ mấy vị công tử nhìn một cái.Mà lúc này, Tiêu Vân Chước lại mở miệng nói chuyện: "Nghe nói lúc trước nơi này của Lương chưởng quỹ là thiện đường, bên trong nuôi không ít trẻ con? Đám nhỏ này, là người hầu hạ những quý công tử ở bên kia hả?"

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… "Ngươi yên tâm, ta có thể bảo đảm, lúc thằng bé bước vào Tề Hoan Lâu này của ngươi, tuyệt đối không có một sợi lông nào bị thương tổn." Tiêu Vân Chước nói chắc chắn, sau đó nhìn hắn ta như này, lại châm chọc một tiếng: "Nếu như ngươi không muốn nhận việc này thì thôi, ta dẫn đệ đệ đến nơi khác chơi, trong kinh nơi thú vị không ít, chẳng qua là thấy nơi này của ngươi thoải mái thú vị hơn mấy phần, so ra thì mới mẻ thôi, nhưng mới mẻ thì mới mẻ, cũng không biết có an toàn hay không, ta chỉ có một đệ đệ, nếu như sứt đầu mẻ trán, vậy chính là khoét tâm can máu thịt của ta ra..."Nàng nói như này Lương chưởng quỹ vội vàng nói: "Thành giao! Ngài cứ việc đưa người đến là được, tiểu nhân bảo đảm cậu ấy sẽ chơi rất vui ở chỗ ta, tuyệt đối không có chuyện!""Được thôi, nha hoàn nhà ta đã ra bên ngoài tìm người làm chứng rồi, chờ người đến ngươi ký vào đi." Tiêu Vân Chước cao ngạo nói, còn vô cùng sảng khoái móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu.Con số cũng không chỉ là một ngàn lượng.Nhìn khoản tiền lớn này, Lương chưởng quỹ trợn cả mắt lên."Đệ đệ ta hiếu học, không thể ngày nào cũng đến, cho nên chỉ mua một ngày, nhưng một tháng thằng bé cũng được nghỉ ngơi một lần, nếu biểu hiện của ngươi không tệ, lần sau sẽ tính theo con số này, nhà ta đại nghiệp lớn, chỉ cần có thể khiến cho đệ đệ ta vui vẻ, chút tiền bạc ấy tính là gì?" Tiêu Vân Chước nói nhảm.Lúc nàng ra khỏi cửa chắc chắn sẽ mang theo chút tiền bạc.Bởi vì không chắc chắn rằng mình có gặp phải quỷ nghèo vô cùng hay không, ngộ nhỡ phải dùng bạc, còn phải về nhà lấy, quá phiền toái.Người làm chứng này cũng dễ tìm, người có tiếng tăm nhất ở con phố khác là được, Tùng Thuý rất nhanh đã đưa người đến, có người ngoài làm chứng, thứ này mới có thể có hiệu lực.Rất nhanh đã được ghi chép xong.Lương chưởng quỹ tranh thủ nhét một ngàn lượng ngân phiếu vào trong ngực: "Cô nương lúc nào thì đưa lệnh đệ đến? Tiểu nhân tự mình tiếp đón, tuyệt đối không để cậu ấy chịu ủy khuất!""Nó ấy à? Cực kỳ ngang bướng, trước đó đã chạy ra ngoài, hiện tại... Chắc cũng đã đang chơi vui vẻ ở trong Tề Hoan Lâu này của ngươi rồi?" Tiêu Vân Chước lông mày cũng không thèm nhếch lên một chút.Lương chưởng quỹ sửng sốt.Đã tới rồi?!Hắn ta cố gắng hồi tưởng lại một phen, hôm nay công tử tới đây phần lớn đều là gương mặt quen thuộc, đệ đệ của cô nương phú quý này, rốt cuộc là ai?"Được rồi, mặc kệ nó, ta cũng mệt rồi, ngồi đây chờ thằng bé, chờ đệ đệ ta chơi chán, ta dẫn thằng bé trở về, cho ngươi thêm chút tiền thưởng." Tiêu Vân Chước khẩu khí rất lớn.Chút bất an trong lòng chưởng quỹ trong nháy mắt lại đè xuống.Tiêu Vân Chước an vị dưới hiên, Lương chưởng quỹ còn vội vàng bảo người mang trà và thoại bản lưu hành nhất bây giờ tới, đặt ở bên cạnh nàng.Hầu hạ rất chu đáo, Tiêu Vân Chước cũng đều nhận lấy.Lương chưởng quỹ nhìn tên trên khế ước này một chút, nhớ lại thân phận của những khách nhân.Hôm nay công tử họ Tiêu... Hình như cũng chỉ một người?Lương chưởng quỹ nghĩ một chút, hắn nhớ kỹ vị Tiêu công tử kia trong nhà cũng là làm quan, vị tiểu công tử kia tuổi tác cũng không lớn, cũng không tính là đặc biệt khó phục vụ, người này mỗi lần đều tới cùng bằng hữu, ít khi có chủ ý của mình, tính tình cũng coi như hiền lành, bình thường không quá thích giày vò người khác, mỗi lần đi ra, đều sẽ cho tiền thưởng.Nếu là vị kia, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề.Có điều Tiêu công tử kia trong nhà phú quý như thế sao? Tỷ tỷ của cậu ấy ra tay lại hào phóng như vậy!Hơn nữa, cũng không phải lần đầu đến, vì sao lại không yên tâm như vậy?Lương chưởng quỹ luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, hắn ta nhìn Tiêu Vân Chước một chút, bước chân chần chừ hai lần, dự định qua chỗ mấy vị công tử nhìn một cái.Mà lúc này, Tiêu Vân Chước lại mở miệng nói chuyện: "Nghe nói lúc trước nơi này của Lương chưởng quỹ là thiện đường, bên trong nuôi không ít trẻ con? Đám nhỏ này, là người hầu hạ những quý công tử ở bên kia hả?"

Chương 337