> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 359
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Một bên là bị đánh thành người thực vật lại còn bị cha mang đi, một bên nữa là rơi vào tay nữ nhân đáng sợ này, sau này sống cuộc đời sống không bằng chết!“Ta…Ta ở đây làm chưởng quỹ…” Chọn tới chọn lui, Lương chưởng quỹ giãy dụa rồi chọn vế sau.Hắn không biết liệu nữ tử này có thể g.i.ế.t. hắn hay không.Nhưng cha hắn là một người tốt bụng, vì mấy hài tử trong thiện đường mà thực sự có thể g.i.ế.t. chết hắn.“Được.” Tiêu Vân Chước gật đầu: “Hai mươi năm, mỗi tháng hai lượng bạc, làm tốt sẽ thưởng thêm. Tề Hoan Lâu này vốn là sản nghiệp của cha ngươi, mà ta đã bàn bạc với cha ngươi rồi. Tiền ta bỏ ra mua nhà này cần phải giao tận tay cho thê tử và nữ nhi của ngươi, ngươi chỉ cần phụ trách ký tên là được rồi.”“…” Lương chưởng quỹ mặt xám mày tro, lúc này quả thật không nói nên lời.Quả nhiên cha hắn và nữ nhân này cùng một phe với nhau.Hắn bại trận hoàn toàn, chỉ có thể cụp mi rũ mắt ký tên, lại giao hai ngàn lượng bạc còn nợ cho Tiêu Vân Chước.“Ta nghe lời ngươi hết, ngươi có thể bảo cha ta đừng quấn lấy ta nữa được không?” Lương chưởng quỹ sợ hãi hỏi.“Chỉ cần ngươi đáp ứng mọi yêu cầu của cha ngươi thì tự nhiên ông ấy sẽ rời đi.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.Thiện đường mà Lương Thiện Nhân lo lắng đã không còn việc gì, nhưng ông ấy vẫn không thể yên tâm về thê tử và nữ nhi của Lương chưởng quỹ. Hiện giờ ông ấy đang muốn nhi tử và con dâu hòa ly, không chỉ như thế, lão nhân còn muốn đứa con hoang đàng này giao hết gia sản cho con dâu và cháu gái…Đối với nhi tử này, ông ấy không hề có chút tín nhiệm nào hết.Lương Thiện Nhân đã nghĩ rất rõ ràng, nhi tử làm chưởng quỹ ở đây sẽ không bị chết đói, nhưng cháu gái của ông ấy thì chưa chắc…Tiêu Vân Chước vừa nói như vậy, Lương chưởng quỹ liền trưng vẻ mặt đau khổ, muốn cười cũng không cười nổi.Ngay sau đó, Lương chưởng quỹ cố lê thân thể rã rời buồn ngủ của mình, đưa thê tử và nữ nhi tới đây.Bốn người, cả thê tử và nữ nhi đều nhìn Lương chưởng quỹ bằng ánh mắt sợ hãi, co rúm người lại, tỏ vẻ rất bất an.Tiêu Vân Chước cũng không nói nhiều, sau khi đã làm xong khế ước mua bán, liền giao ngân phiếu sáu ngàn lượng bạc cho vị phụ nhân kia.Lương chưởng quỹ cố gắng hết sức quay đầu sang chỗ khác, cũng không dám nhìn số bạc vốn thuộc về hắn kia nữa, sợ rằng mình tiếc của mà xông tới giành…Sau khi mọi thủ tục đã hoàn tất thì trời cũng đã tối, Tiêu Vân Chước lúc này mới quay trở về khách điếm, nhưng Lương Thiện Nhân vẫn chưa dừng lại. Sau khi Lương chưởng quỹ ngủ say, ông ấy lại chạy tới nói cho hắn một trận.Đã nhiều lần gặp cha mình nên lúc này Lương chưởng quỹ cũng không còn ngạc nhiên nữa.Chỉ ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, nhìn cha đang cầm thước dặn dò.“Tuy rằng ngươi không g.i.ế.t. người, nhưng chính bởi vì sự tàn nhẫn và lơ là của ngươi mà khiến cho hài tử trong thiện đường này phải chết! Tội lỗi lớn như vậy, vốn ngươi phải đền mạng rồi, nếu không phải lúc ta còn sống làm rất nhiều chuyện tốt, đại sư cảm thấy ta đáng thương nên mới buông tha cho ngươi như vậy!”“Cho nên ngươi phải nghe lời ta, hai mươi năm tới đây nhớ phải thành thật làm việc. Đại sư chính là phụ mẫu tái sinh của ngươi, nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ thỉnh đại sư nghiêm khắc dạy dỗ ngươi! Trên đời này còn có rất nhiều oan hồn lệ quỷ, ngươi thậm chí còn không có cơ hội đầu thai chuyển thế đâu!”“Về phần thê tử và nữ nhi của ngươi… nếu nàng đồng ý hòa li thì hòa li, ngươi không được ngăn cản. Toàn bộ sản nghiệp trong nhà phải giao cho bọn họ, từ nay về sau, ngươi cứ coi như mình là một người xuất gia. Nếu như ngươi còn phạm lỗi gì nữa, nhất định ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”Suốt cả một đêm, ma âm lọt vào tai.Lương chưởng quỹ cảm thấy giấc ngủ của mình lần này vô cùng thống khổ.So lại thì Tiêu Vân Chước thoải mái hơn nhiều, khế đất khế nhà đều đã có, bước tiếp theo chính là cải tạo lại Tề Hoan Đường.Tiêu Vân Chước vui vẻ bắt đầu thu xếp, bước đầu tiên là hạ tấm biển Tề Hoan Đường xuống. Tiêu Văn Yến nhờ người cõng, một bước không rời đi theo Tiêu Vân Chước, muốn nhìn xem nàng muốn làm gì.Chỉ là khi nhìn thấy nàng khí thế ngất trời thay đổi hết toàn bộ Tề Hoan Đường, Tiêu Văn Yến chỉ cảm thấy đầu mình bị tin tức này làm cho choáng váng…
Một bên là bị đánh thành người thực vật lại còn bị cha mang đi, một bên nữa là rơi vào tay nữ nhân đáng sợ này, sau này sống cuộc đời sống không bằng chết!
“Ta…Ta ở đây làm chưởng quỹ…” Chọn tới chọn lui, Lương chưởng quỹ giãy dụa rồi chọn vế sau.
Hắn không biết liệu nữ tử này có thể g.i.ế.t. hắn hay không.
Nhưng cha hắn là một người tốt bụng, vì mấy hài tử trong thiện đường mà thực sự có thể g.i.ế.t. chết hắn.
“Được.” Tiêu Vân Chước gật đầu: “Hai mươi năm, mỗi tháng hai lượng bạc, làm tốt sẽ thưởng thêm. Tề Hoan Lâu này vốn là sản nghiệp của cha ngươi, mà ta đã bàn bạc với cha ngươi rồi. Tiền ta bỏ ra mua nhà này cần phải giao tận tay cho thê tử và nữ nhi của ngươi, ngươi chỉ cần phụ trách ký tên là được rồi.”
“…” Lương chưởng quỹ mặt xám mày tro, lúc này quả thật không nói nên lời.
Quả nhiên cha hắn và nữ nhân này cùng một phe với nhau.
Hắn bại trận hoàn toàn, chỉ có thể cụp mi rũ mắt ký tên, lại giao hai ngàn lượng bạc còn nợ cho Tiêu Vân Chước.
“Ta nghe lời ngươi hết, ngươi có thể bảo cha ta đừng quấn lấy ta nữa được không?” Lương chưởng quỹ sợ hãi hỏi.
“Chỉ cần ngươi đáp ứng mọi yêu cầu của cha ngươi thì tự nhiên ông ấy sẽ rời đi.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.
Thiện đường mà Lương Thiện Nhân lo lắng đã không còn việc gì, nhưng ông ấy vẫn không thể yên tâm về thê tử và nữ nhi của Lương chưởng quỹ. Hiện giờ ông ấy đang muốn nhi tử và con dâu hòa ly, không chỉ như thế, lão nhân còn muốn đứa con hoang đàng này giao hết gia sản cho con dâu và cháu gái…
Đối với nhi tử này, ông ấy không hề có chút tín nhiệm nào hết.
Lương Thiện Nhân đã nghĩ rất rõ ràng, nhi tử làm chưởng quỹ ở đây sẽ không bị chết đói, nhưng cháu gái của ông ấy thì chưa chắc…
Tiêu Vân Chước vừa nói như vậy, Lương chưởng quỹ liền trưng vẻ mặt đau khổ, muốn cười cũng không cười nổi.
Ngay sau đó, Lương chưởng quỹ cố lê thân thể rã rời buồn ngủ của mình, đưa thê tử và nữ nhi tới đây.
Bốn người, cả thê tử và nữ nhi đều nhìn Lương chưởng quỹ bằng ánh mắt sợ hãi, co rúm người lại, tỏ vẻ rất bất an.
Tiêu Vân Chước cũng không nói nhiều, sau khi đã làm xong khế ước mua bán, liền giao ngân phiếu sáu ngàn lượng bạc cho vị phụ nhân kia.
Lương chưởng quỹ cố gắng hết sức quay đầu sang chỗ khác, cũng không dám nhìn số bạc vốn thuộc về hắn kia nữa, sợ rằng mình tiếc của mà xông tới giành…
Sau khi mọi thủ tục đã hoàn tất thì trời cũng đã tối, Tiêu Vân Chước lúc này mới quay trở về khách điếm, nhưng Lương Thiện Nhân vẫn chưa dừng lại. Sau khi Lương chưởng quỹ ngủ say, ông ấy lại chạy tới nói cho hắn một trận.
Đã nhiều lần gặp cha mình nên lúc này Lương chưởng quỹ cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Chỉ ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, nhìn cha đang cầm thước dặn dò.
“Tuy rằng ngươi không g.i.ế.t. người, nhưng chính bởi vì sự tàn nhẫn và lơ là của ngươi mà khiến cho hài tử trong thiện đường này phải chết! Tội lỗi lớn như vậy, vốn ngươi phải đền mạng rồi, nếu không phải lúc ta còn sống làm rất nhiều chuyện tốt, đại sư cảm thấy ta đáng thương nên mới buông tha cho ngươi như vậy!”
“Cho nên ngươi phải nghe lời ta, hai mươi năm tới đây nhớ phải thành thật làm việc. Đại sư chính là phụ mẫu tái sinh của ngươi, nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ thỉnh đại sư nghiêm khắc dạy dỗ ngươi! Trên đời này còn có rất nhiều oan hồn lệ quỷ, ngươi thậm chí còn không có cơ hội đầu thai chuyển thế đâu!”
“Về phần thê tử và nữ nhi của ngươi… nếu nàng đồng ý hòa li thì hòa li, ngươi không được ngăn cản. Toàn bộ sản nghiệp trong nhà phải giao cho bọn họ, từ nay về sau, ngươi cứ coi như mình là một người xuất gia. Nếu như ngươi còn phạm lỗi gì nữa, nhất định ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Suốt cả một đêm, ma âm lọt vào tai.
Lương chưởng quỹ cảm thấy giấc ngủ của mình lần này vô cùng thống khổ.
So lại thì Tiêu Vân Chước thoải mái hơn nhiều, khế đất khế nhà đều đã có, bước tiếp theo chính là cải tạo lại Tề Hoan Đường.
Tiêu Vân Chước vui vẻ bắt đầu thu xếp, bước đầu tiên là hạ tấm biển Tề Hoan Đường xuống. Tiêu Văn Yến nhờ người cõng, một bước không rời đi theo Tiêu Vân Chước, muốn nhìn xem nàng muốn làm gì.
Chỉ là khi nhìn thấy nàng khí thế ngất trời thay đổi hết toàn bộ Tề Hoan Đường, Tiêu Văn Yến chỉ cảm thấy đầu mình bị tin tức này làm cho choáng váng…
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Một bên là bị đánh thành người thực vật lại còn bị cha mang đi, một bên nữa là rơi vào tay nữ nhân đáng sợ này, sau này sống cuộc đời sống không bằng chết!“Ta…Ta ở đây làm chưởng quỹ…” Chọn tới chọn lui, Lương chưởng quỹ giãy dụa rồi chọn vế sau.Hắn không biết liệu nữ tử này có thể g.i.ế.t. hắn hay không.Nhưng cha hắn là một người tốt bụng, vì mấy hài tử trong thiện đường mà thực sự có thể g.i.ế.t. chết hắn.“Được.” Tiêu Vân Chước gật đầu: “Hai mươi năm, mỗi tháng hai lượng bạc, làm tốt sẽ thưởng thêm. Tề Hoan Lâu này vốn là sản nghiệp của cha ngươi, mà ta đã bàn bạc với cha ngươi rồi. Tiền ta bỏ ra mua nhà này cần phải giao tận tay cho thê tử và nữ nhi của ngươi, ngươi chỉ cần phụ trách ký tên là được rồi.”“…” Lương chưởng quỹ mặt xám mày tro, lúc này quả thật không nói nên lời.Quả nhiên cha hắn và nữ nhân này cùng một phe với nhau.Hắn bại trận hoàn toàn, chỉ có thể cụp mi rũ mắt ký tên, lại giao hai ngàn lượng bạc còn nợ cho Tiêu Vân Chước.“Ta nghe lời ngươi hết, ngươi có thể bảo cha ta đừng quấn lấy ta nữa được không?” Lương chưởng quỹ sợ hãi hỏi.“Chỉ cần ngươi đáp ứng mọi yêu cầu của cha ngươi thì tự nhiên ông ấy sẽ rời đi.” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.Thiện đường mà Lương Thiện Nhân lo lắng đã không còn việc gì, nhưng ông ấy vẫn không thể yên tâm về thê tử và nữ nhi của Lương chưởng quỹ. Hiện giờ ông ấy đang muốn nhi tử và con dâu hòa ly, không chỉ như thế, lão nhân còn muốn đứa con hoang đàng này giao hết gia sản cho con dâu và cháu gái…Đối với nhi tử này, ông ấy không hề có chút tín nhiệm nào hết.Lương Thiện Nhân đã nghĩ rất rõ ràng, nhi tử làm chưởng quỹ ở đây sẽ không bị chết đói, nhưng cháu gái của ông ấy thì chưa chắc…Tiêu Vân Chước vừa nói như vậy, Lương chưởng quỹ liền trưng vẻ mặt đau khổ, muốn cười cũng không cười nổi.Ngay sau đó, Lương chưởng quỹ cố lê thân thể rã rời buồn ngủ của mình, đưa thê tử và nữ nhi tới đây.Bốn người, cả thê tử và nữ nhi đều nhìn Lương chưởng quỹ bằng ánh mắt sợ hãi, co rúm người lại, tỏ vẻ rất bất an.Tiêu Vân Chước cũng không nói nhiều, sau khi đã làm xong khế ước mua bán, liền giao ngân phiếu sáu ngàn lượng bạc cho vị phụ nhân kia.Lương chưởng quỹ cố gắng hết sức quay đầu sang chỗ khác, cũng không dám nhìn số bạc vốn thuộc về hắn kia nữa, sợ rằng mình tiếc của mà xông tới giành…Sau khi mọi thủ tục đã hoàn tất thì trời cũng đã tối, Tiêu Vân Chước lúc này mới quay trở về khách điếm, nhưng Lương Thiện Nhân vẫn chưa dừng lại. Sau khi Lương chưởng quỹ ngủ say, ông ấy lại chạy tới nói cho hắn một trận.Đã nhiều lần gặp cha mình nên lúc này Lương chưởng quỹ cũng không còn ngạc nhiên nữa.Chỉ ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, nhìn cha đang cầm thước dặn dò.“Tuy rằng ngươi không g.i.ế.t. người, nhưng chính bởi vì sự tàn nhẫn và lơ là của ngươi mà khiến cho hài tử trong thiện đường này phải chết! Tội lỗi lớn như vậy, vốn ngươi phải đền mạng rồi, nếu không phải lúc ta còn sống làm rất nhiều chuyện tốt, đại sư cảm thấy ta đáng thương nên mới buông tha cho ngươi như vậy!”“Cho nên ngươi phải nghe lời ta, hai mươi năm tới đây nhớ phải thành thật làm việc. Đại sư chính là phụ mẫu tái sinh của ngươi, nếu ngươi còn không nghe lời, ta sẽ thỉnh đại sư nghiêm khắc dạy dỗ ngươi! Trên đời này còn có rất nhiều oan hồn lệ quỷ, ngươi thậm chí còn không có cơ hội đầu thai chuyển thế đâu!”“Về phần thê tử và nữ nhi của ngươi… nếu nàng đồng ý hòa li thì hòa li, ngươi không được ngăn cản. Toàn bộ sản nghiệp trong nhà phải giao cho bọn họ, từ nay về sau, ngươi cứ coi như mình là một người xuất gia. Nếu như ngươi còn phạm lỗi gì nữa, nhất định ta sẽ không tha thứ cho ngươi!”Suốt cả một đêm, ma âm lọt vào tai.Lương chưởng quỹ cảm thấy giấc ngủ của mình lần này vô cùng thống khổ.So lại thì Tiêu Vân Chước thoải mái hơn nhiều, khế đất khế nhà đều đã có, bước tiếp theo chính là cải tạo lại Tề Hoan Đường.Tiêu Vân Chước vui vẻ bắt đầu thu xếp, bước đầu tiên là hạ tấm biển Tề Hoan Đường xuống. Tiêu Văn Yến nhờ người cõng, một bước không rời đi theo Tiêu Vân Chước, muốn nhìn xem nàng muốn làm gì.Chỉ là khi nhìn thấy nàng khí thế ngất trời thay đổi hết toàn bộ Tề Hoan Đường, Tiêu Văn Yến chỉ cảm thấy đầu mình bị tin tức này làm cho choáng váng…