Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 371

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Trừng phạt kẻ ác? Nhạc phụ và Sài Nữ ba năm trước đã rời xa nơi chôn rau cắt rốn, bốn năm, khi đó biểu muội Tiêu gia cũng mới mười ba mười bốn tuổi mà thôi.Hơn nữa, ban đầu lúc nhạc phụ và Tiêu biểu muội quen biết, chắc là còn sớm hơn mấy năm...Một tiểu hài tử, vậy mà khiến cho nhạc phụ đại nhân cảm kích mà lập bài vị sống? Hắn nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng hiếm lạ, vô cùng kỳ lạ."Khi đó ta cũng không phải mỗi ngày đều đi ra ngoài, hơn nữa cha ngươi là đại tiêu đầu, ta đi ra ngoài bên ngoài, có đôi khi mời một tiêu sư bình thường bảo vệ là được rồi, dĩ nhiên không thể tìm cha ngươi nhiều, vô cùng đắt đỏ." Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật."Đáng tiếc cha ta thấy ta và tướng công thành hôn xong thì đã mất rồi, nếu như ông ấy biết hiện tại ngài còn sống tốt như vậy, chắc chắn sẽ rất vui." Quách Sài Nữ nói xong, lại chuyển chủ đề: "Tướng công này, ta thật sự không gả uổng rồi, nếu không phải thành thân với hắn, hiện tại ta nào có cơ hội gặp ngươi chứ?""..." Hoắc Kiệt cảm thấy bị người khác vả vào mặt.Tác dụng của hắn, chính là vì để thê tử gặp được biểu muội Tiêu gia sao?"Nương tử, trước đó không phải nàng nói, nhóm biểu muội nhà ta cũng không dễ đối phó sao?" Hoắc Kiệt âm thầm nói một câu.Quách Sài Nữ nghe xong, lập tức lớn giọng: "Chàng nói bậy bạ gì đó! Trước đó ta chỉ nói là, các biểu muội của nhà chàng nhìn non nớt, ta không dám so. Hơn nữa, biểu muội khác có thể giống như Tiêu sư phụ sao? Nàng xinh đẹp, cũng là người tốt, nàng sẽ không ghét bỏ ta, cũng sẽ không cảm thấy ta cướp được chàng."Hoắc Kiệt cười khổ một cái: Không, hiện tại hắn cảm thấy... Biểu muội cướp thê tử của hắn.Lúc còn bé hắn cũng đã gặp Tiêu Vân Chước, nhưng khi đó Tiêu Vân Chước quá nhỏ, không có gì đặc biệt.Chỉ là không nghĩ tới, bây giờ lại trưởng thành thành người biết ăn nói còn biết dỗ người khác như thế, Sài Nữ nhà hắn cũng thành tiểu tùy tùng của nàng rồi.Còn có, quan hệ giữa Hoắc gia và Tiêu gia rõ ràng rất lạnh nhạt, vì sao bây giờ lại thay đổi?Cha hắn vậy mà lại dạy thằng nhóc thối Tiêu Văn Yến này, đơn giản là kỳ quái, lúc hắn không ở đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?Hoắc Kiệt tràn đầy nghi vấn.Rất nhanh, một đoàn người đã gặp được Hoắc tam thúc.Hoắc tam thúc vừa nhìn thấy người đến, mặt mo cũng có chút không nhịn được nữa rồi, ánh mắt hết sức phức tạp.Mấy người tới này... Nhi tử là quỷ đòi nợ, con dâu ông ấy không thân, Tiêu Vân Chước là đứa thông minh... Tóm lại, không có người nào ông ấy muốn gặp, thậm chí so sánh ra thì... Tiêu Văn Yến còn là đứa thuận mắt nhất...Hoắc tam thúc khẽ cười với Tiêu Văn Yến, còn vẫy tay, giống như không nhìn thấy người khác: "Đứa nhỏ này bị thương rồi hả? Phải chịu uỷ khuất gì rồi?""???" Tiêu Văn Yến đột nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy."Tam biểu thúc tại sao lại cười đùa với ta? Trước đó ngài không như vậy?" Tiêu Văn Yến vô cùng khó hiểu lại chân thành hỏi."..." Khóe miệng Hoắc tam thúc khẽ giật một cái, được lắm, cái đứa không có nhãn lực đến độc đáo này, cũng là thứ khiến người ta ghét.Hoắc tam thúc thu hồi nụ cười, để sách trong tay xuống: "Được rồi, đến cũng đến rồi, tất cả ngồi xuống đi... Ai..."Hoắc Kiệt cung kính hành lễ với cha ruột, Tiêu Vân Chước nhìn hai cha con này, lại giống như người xa lạ, quan hệ đúng là vô cùng không thân thiết.Trước đó nhị ca đã nói với nàng, Hoắc tam thúc vào lúc tay phải Hoắc Kiệt bị thương, chỉ lo dạy nhi tử bắt đầu lại từ đầu, thái độ lại quá nghiêm khắc, vậy nên mới khiến tình cảm cha con rạn nứt."Cha, tướng công làm rất nhiều đồ ăn, con cũng bảo hắn mang đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, Tiêu sư... Biểu muội gầy teo, xem ra cũng đang bị đói." Quách Sài Nữ lập tức nói, giọng điệu có hơi lo lắng.

Trừng phạt kẻ ác? Nhạc phụ và Sài Nữ ba năm trước đã rời xa nơi chôn rau cắt rốn, bốn năm, khi đó biểu muội Tiêu gia cũng mới mười ba mười bốn tuổi mà thôi.

Hơn nữa, ban đầu lúc nhạc phụ và Tiêu biểu muội quen biết, chắc là còn sớm hơn mấy năm...

Một tiểu hài tử, vậy mà khiến cho nhạc phụ đại nhân cảm kích mà lập bài vị sống? Hắn nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng hiếm lạ, vô cùng kỳ lạ.

"Khi đó ta cũng không phải mỗi ngày đều đi ra ngoài, hơn nữa cha ngươi là đại tiêu đầu, ta đi ra ngoài bên ngoài, có đôi khi mời một tiêu sư bình thường bảo vệ là được rồi, dĩ nhiên không thể tìm cha ngươi nhiều, vô cùng đắt đỏ." Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.

"Đáng tiếc cha ta thấy ta và tướng công thành hôn xong thì đã mất rồi, nếu như ông ấy biết hiện tại ngài còn sống tốt như vậy, chắc chắn sẽ rất vui." Quách Sài Nữ nói xong, lại chuyển chủ đề: "Tướng công này, ta thật sự không gả uổng rồi, nếu không phải thành thân với hắn, hiện tại ta nào có cơ hội gặp ngươi chứ?"

"..." Hoắc Kiệt cảm thấy bị người khác vả vào mặt.

Tác dụng của hắn, chính là vì để thê tử gặp được biểu muội Tiêu gia sao?

"Nương tử, trước đó không phải nàng nói, nhóm biểu muội nhà ta cũng không dễ đối phó sao?" Hoắc Kiệt âm thầm nói một câu.

Quách Sài Nữ nghe xong, lập tức lớn giọng: "Chàng nói bậy bạ gì đó! Trước đó ta chỉ nói là, các biểu muội của nhà chàng nhìn non nớt, ta không dám so. Hơn nữa, biểu muội khác có thể giống như Tiêu sư phụ sao? Nàng xinh đẹp, cũng là người tốt, nàng sẽ không ghét bỏ ta, cũng sẽ không cảm thấy ta cướp được chàng."

Hoắc Kiệt cười khổ một cái: Không, hiện tại hắn cảm thấy... Biểu muội cướp thê tử của hắn.

Lúc còn bé hắn cũng đã gặp Tiêu Vân Chước, nhưng khi đó Tiêu Vân Chước quá nhỏ, không có gì đặc biệt.

Chỉ là không nghĩ tới, bây giờ lại trưởng thành thành người biết ăn nói còn biết dỗ người khác như thế, Sài Nữ nhà hắn cũng thành tiểu tùy tùng của nàng rồi.

Còn có, quan hệ giữa Hoắc gia và Tiêu gia rõ ràng rất lạnh nhạt, vì sao bây giờ lại thay đổi?

Cha hắn vậy mà lại dạy thằng nhóc thối Tiêu Văn Yến này, đơn giản là kỳ quái, lúc hắn không ở đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?

Hoắc Kiệt tràn đầy nghi vấn.

Rất nhanh, một đoàn người đã gặp được Hoắc tam thúc.

Hoắc tam thúc vừa nhìn thấy người đến, mặt mo cũng có chút không nhịn được nữa rồi, ánh mắt hết sức phức tạp.

Mấy người tới này... Nhi tử là quỷ đòi nợ, con dâu ông ấy không thân, Tiêu Vân Chước là đứa thông minh... Tóm lại, không có người nào ông ấy muốn gặp, thậm chí so sánh ra thì... Tiêu Văn Yến còn là đứa thuận mắt nhất...

Hoắc tam thúc khẽ cười với Tiêu Văn Yến, còn vẫy tay, giống như không nhìn thấy người khác: "Đứa nhỏ này bị thương rồi hả? Phải chịu uỷ khuất gì rồi?"

"???" Tiêu Văn Yến đột nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Tam biểu thúc tại sao lại cười đùa với ta? Trước đó ngài không như vậy?" Tiêu Văn Yến vô cùng khó hiểu lại chân thành hỏi.

"..." Khóe miệng Hoắc tam thúc khẽ giật một cái, được lắm, cái đứa không có nhãn lực đến độc đáo này, cũng là thứ khiến người ta ghét.

Hoắc tam thúc thu hồi nụ cười, để sách trong tay xuống: "Được rồi, đến cũng đến rồi, tất cả ngồi xuống đi... Ai..."

Hoắc Kiệt cung kính hành lễ với cha ruột, Tiêu Vân Chước nhìn hai cha con này, lại giống như người xa lạ, quan hệ đúng là vô cùng không thân thiết.

Trước đó nhị ca đã nói với nàng, Hoắc tam thúc vào lúc tay phải Hoắc Kiệt bị thương, chỉ lo dạy nhi tử bắt đầu lại từ đầu, thái độ lại quá nghiêm khắc, vậy nên mới khiến tình cảm cha con rạn nứt.

"Cha, tướng công làm rất nhiều đồ ăn, con cũng bảo hắn mang đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, Tiêu sư... Biểu muội gầy teo, xem ra cũng đang bị đói." Quách Sài Nữ lập tức nói, giọng điệu có hơi lo lắng.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Trừng phạt kẻ ác? Nhạc phụ và Sài Nữ ba năm trước đã rời xa nơi chôn rau cắt rốn, bốn năm, khi đó biểu muội Tiêu gia cũng mới mười ba mười bốn tuổi mà thôi.Hơn nữa, ban đầu lúc nhạc phụ và Tiêu biểu muội quen biết, chắc là còn sớm hơn mấy năm...Một tiểu hài tử, vậy mà khiến cho nhạc phụ đại nhân cảm kích mà lập bài vị sống? Hắn nghĩ thế nào cũng thấy vô cùng hiếm lạ, vô cùng kỳ lạ."Khi đó ta cũng không phải mỗi ngày đều đi ra ngoài, hơn nữa cha ngươi là đại tiêu đầu, ta đi ra ngoài bên ngoài, có đôi khi mời một tiêu sư bình thường bảo vệ là được rồi, dĩ nhiên không thể tìm cha ngươi nhiều, vô cùng đắt đỏ." Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật."Đáng tiếc cha ta thấy ta và tướng công thành hôn xong thì đã mất rồi, nếu như ông ấy biết hiện tại ngài còn sống tốt như vậy, chắc chắn sẽ rất vui." Quách Sài Nữ nói xong, lại chuyển chủ đề: "Tướng công này, ta thật sự không gả uổng rồi, nếu không phải thành thân với hắn, hiện tại ta nào có cơ hội gặp ngươi chứ?""..." Hoắc Kiệt cảm thấy bị người khác vả vào mặt.Tác dụng của hắn, chính là vì để thê tử gặp được biểu muội Tiêu gia sao?"Nương tử, trước đó không phải nàng nói, nhóm biểu muội nhà ta cũng không dễ đối phó sao?" Hoắc Kiệt âm thầm nói một câu.Quách Sài Nữ nghe xong, lập tức lớn giọng: "Chàng nói bậy bạ gì đó! Trước đó ta chỉ nói là, các biểu muội của nhà chàng nhìn non nớt, ta không dám so. Hơn nữa, biểu muội khác có thể giống như Tiêu sư phụ sao? Nàng xinh đẹp, cũng là người tốt, nàng sẽ không ghét bỏ ta, cũng sẽ không cảm thấy ta cướp được chàng."Hoắc Kiệt cười khổ một cái: Không, hiện tại hắn cảm thấy... Biểu muội cướp thê tử của hắn.Lúc còn bé hắn cũng đã gặp Tiêu Vân Chước, nhưng khi đó Tiêu Vân Chước quá nhỏ, không có gì đặc biệt.Chỉ là không nghĩ tới, bây giờ lại trưởng thành thành người biết ăn nói còn biết dỗ người khác như thế, Sài Nữ nhà hắn cũng thành tiểu tùy tùng của nàng rồi.Còn có, quan hệ giữa Hoắc gia và Tiêu gia rõ ràng rất lạnh nhạt, vì sao bây giờ lại thay đổi?Cha hắn vậy mà lại dạy thằng nhóc thối Tiêu Văn Yến này, đơn giản là kỳ quái, lúc hắn không ở đây, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?Hoắc Kiệt tràn đầy nghi vấn.Rất nhanh, một đoàn người đã gặp được Hoắc tam thúc.Hoắc tam thúc vừa nhìn thấy người đến, mặt mo cũng có chút không nhịn được nữa rồi, ánh mắt hết sức phức tạp.Mấy người tới này... Nhi tử là quỷ đòi nợ, con dâu ông ấy không thân, Tiêu Vân Chước là đứa thông minh... Tóm lại, không có người nào ông ấy muốn gặp, thậm chí so sánh ra thì... Tiêu Văn Yến còn là đứa thuận mắt nhất...Hoắc tam thúc khẽ cười với Tiêu Văn Yến, còn vẫy tay, giống như không nhìn thấy người khác: "Đứa nhỏ này bị thương rồi hả? Phải chịu uỷ khuất gì rồi?""???" Tiêu Văn Yến đột nhiên có loại cảm giác rợn cả tóc gáy."Tam biểu thúc tại sao lại cười đùa với ta? Trước đó ngài không như vậy?" Tiêu Văn Yến vô cùng khó hiểu lại chân thành hỏi."..." Khóe miệng Hoắc tam thúc khẽ giật một cái, được lắm, cái đứa không có nhãn lực đến độc đáo này, cũng là thứ khiến người ta ghét.Hoắc tam thúc thu hồi nụ cười, để sách trong tay xuống: "Được rồi, đến cũng đến rồi, tất cả ngồi xuống đi... Ai..."Hoắc Kiệt cung kính hành lễ với cha ruột, Tiêu Vân Chước nhìn hai cha con này, lại giống như người xa lạ, quan hệ đúng là vô cùng không thân thiết.Trước đó nhị ca đã nói với nàng, Hoắc tam thúc vào lúc tay phải Hoắc Kiệt bị thương, chỉ lo dạy nhi tử bắt đầu lại từ đầu, thái độ lại quá nghiêm khắc, vậy nên mới khiến tình cảm cha con rạn nứt."Cha, tướng công làm rất nhiều đồ ăn, con cũng bảo hắn mang đi, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, Tiêu sư... Biểu muội gầy teo, xem ra cũng đang bị đói." Quách Sài Nữ lập tức nói, giọng điệu có hơi lo lắng.

Chương 371