Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 413

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Âm khí bên cạnh Khương Nguyên mãi vẫn chưa tan đi, thậm chí từ trong Độ Linh Các này, còn có hai âm hồn bay ra ngoài, cả đường đi theo nàng ta.Lúc trước nàng ta chưa từng tới con đường này, căn bản không biết đường, bốn phía lại nhiều hẻm nhỏ, đi tới đi lui, làm thế nào cũng không tìm được phương hướng chính xác.Hơn nữa sắc trời đã tối, người đi đường vậy mà cũng không thấy một ai.Khương Nguyên bắt đầu lo lắng, đi nhanh chóng, nhưng đi tới đi lui, lại cứ luôn dạo quanh mấy con phố này, tới tới lui lui nhiều lần! Nhất thời khiến cho nàng ta hoảng hốt đến đỏ cả mắt.Trong lòng nàng ta càng bất an, bắt đầu quay sang bốn phía kêu to lên, muốn tìm người trợ giúp, nhưng cho dù nàng ta có gọi thế nào, cũng không có ai mở cửa, cũng không có ai phản ứng tới nàng ta.Bốn phía, bị hắc khí bao phủ, xung quanh im ắng.Khương Nguyên chỉ cảm thấy rùng mình, vẻ mặt sợ hãi co lại trong góc xó, ôm đầu gối run lẩy bẩy.Thời gian trôi qua cực chậm, Khương Nguyên sợ hãi đến mức không ngủ được, chỉ có thể vùi đầu vào trước gối, cũng không dám liếc nhìn xung quanh một chút.Cuối cùng, đêm tối qua đi nghênh đón ánh bình minh.Lại thấy nàng ta ngồi dưới một gốc cây hòe lớn, xung quanh có không ít người, quay về phía nàng ta chỉ trỏ."Cô nương này chắc chắn là bị điên, cả đêm hôm qua chạy tới chạy lui ở chỗ này, người khác gọi thế nào nàng ta cũng không để ý!""Như này cả đêm cũng chưa về nhà đâu, cũng không biết nha đầu nhà ai, quá đáng thương, tuổi còn nhỏ đã điên rồi, sau này thì sống thế nào...""Cô nương này ăn mặc cũng không giống như kẻ điên, ngươi nói xem có phải đã gặp Quỷ Đả Tường hay không? Ta thấy hôm qua dáng vẻ nàng ta sợ hãi rất đáng sợ, giống như mất hồn vậy...""..."Khương Nguyên hoảng hốt phát hiện, trước mắt vậy mà có rất nhiều người.Trong miệng những người này còn đang lải nhải, còn không ngừng nói xấu nàng ta, nói đêm qua nàng ta chạy lung tung rồi gọi bậy như nổi điên?!Nhưng rõ ràng tối hôm qua nàng ta đang tìm đường, không có ai giúp nàng ta, bốn phía yên lặng... Khương Nguyên càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, run rẩy đứng dậy, vừa nhấc chân, phát hiện trên người bẩn thỉu, hơn nữa dưới chân còn dính tiền giấy..."A..." Nàng ta bị dọa đến mức hét to một tiếng."Phía đông có một lão thái thái qua đời, đang dựng lều xử lý tang sự, hôm qua ngươi đi đến trước quan tài của người ta, không phải vỗ quan tài của người ta bảo lão thái thái kia mở cửa cho ngươi... Người nhà kia đương nhiên không đồng ý, ngươi khóc sướt mướt chạy ra, còn dọa sợ không ít người... Về sau ngươi yên lặng ngủ ở chỗ này, lúc này mới không đi báo quan, nếu không hôm nay ngươi đã tỉnh lại ở trong nha môn rồi...""..." Toàn thân Khương Nguyên run rẩy.Nàng ta... Nàng ta đêm qua đập quan tài?Lúc này, trong đầu nàng ta đột nhiên nghĩ đến lời mà Tiêu Vân Chước nói...Quản Trân Nhi đã chết... Sẽ không phải là nàng ta chứ...Khương Nguyên nghĩ như vậy, chịu không được kích thích, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.Mọi người thấy nàng ta như này, muốn giúp đỡ, nhưng cũng có chút sợ hãi, dù sao hôm qua nữ tử này giống như bị trúng tà, nhìn vô cùng xúi quẩy.Nhưng một cô nương, cũng không thể cứ để cho nàng ta nằm ở đây, cho nên vẫn có người có lòng tốt hỗ trợ, mời quan phủ tới, đưa người trở về.Trước đó, hai con quỷ đi theo ra ngoài đã trở về rồi.Tiêu Vân Chước cũng không ở đây, nhưng không ảnh hưởng đến đám quỷ hồn này tràn đầy phấn khởi chia sẻ chiến tích với đám bạn quỷ khác."Hôm qua chúng ta che mắt của nàng ta, là để cho nàng ta kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, xem nàng ta còn dám phách lối, còn muốn đặt chân lên lãnh địa của chúng ta? Chuyện này không thể trách chúng ta trả thù?"“Đúng vậy, cũng không phải đòi mạng của nàng ta, đều là tự nàng ta tìm tới.""Ta thấy nữ nhân kia gần đây chắc chắn là không dám tới, vậy gần đây chúng ta nên trung thực chút, mặc dù không hại tính mạng người khác, nhưng dùng nhiều âm khí như vậy, vẫn có chút tổn thương, phải nuôi dưỡng một đợt..."

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Âm khí bên cạnh Khương Nguyên mãi vẫn chưa tan đi, thậm chí từ trong Độ Linh Các này, còn có hai âm hồn bay ra ngoài, cả đường đi theo nàng ta.Lúc trước nàng ta chưa từng tới con đường này, căn bản không biết đường, bốn phía lại nhiều hẻm nhỏ, đi tới đi lui, làm thế nào cũng không tìm được phương hướng chính xác.Hơn nữa sắc trời đã tối, người đi đường vậy mà cũng không thấy một ai.Khương Nguyên bắt đầu lo lắng, đi nhanh chóng, nhưng đi tới đi lui, lại cứ luôn dạo quanh mấy con phố này, tới tới lui lui nhiều lần! Nhất thời khiến cho nàng ta hoảng hốt đến đỏ cả mắt.Trong lòng nàng ta càng bất an, bắt đầu quay sang bốn phía kêu to lên, muốn tìm người trợ giúp, nhưng cho dù nàng ta có gọi thế nào, cũng không có ai mở cửa, cũng không có ai phản ứng tới nàng ta.Bốn phía, bị hắc khí bao phủ, xung quanh im ắng.Khương Nguyên chỉ cảm thấy rùng mình, vẻ mặt sợ hãi co lại trong góc xó, ôm đầu gối run lẩy bẩy.Thời gian trôi qua cực chậm, Khương Nguyên sợ hãi đến mức không ngủ được, chỉ có thể vùi đầu vào trước gối, cũng không dám liếc nhìn xung quanh một chút.Cuối cùng, đêm tối qua đi nghênh đón ánh bình minh.Lại thấy nàng ta ngồi dưới một gốc cây hòe lớn, xung quanh có không ít người, quay về phía nàng ta chỉ trỏ."Cô nương này chắc chắn là bị điên, cả đêm hôm qua chạy tới chạy lui ở chỗ này, người khác gọi thế nào nàng ta cũng không để ý!""Như này cả đêm cũng chưa về nhà đâu, cũng không biết nha đầu nhà ai, quá đáng thương, tuổi còn nhỏ đã điên rồi, sau này thì sống thế nào...""Cô nương này ăn mặc cũng không giống như kẻ điên, ngươi nói xem có phải đã gặp Quỷ Đả Tường hay không? Ta thấy hôm qua dáng vẻ nàng ta sợ hãi rất đáng sợ, giống như mất hồn vậy...""..."Khương Nguyên hoảng hốt phát hiện, trước mắt vậy mà có rất nhiều người.Trong miệng những người này còn đang lải nhải, còn không ngừng nói xấu nàng ta, nói đêm qua nàng ta chạy lung tung rồi gọi bậy như nổi điên?!Nhưng rõ ràng tối hôm qua nàng ta đang tìm đường, không có ai giúp nàng ta, bốn phía yên lặng... Khương Nguyên càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, run rẩy đứng dậy, vừa nhấc chân, phát hiện trên người bẩn thỉu, hơn nữa dưới chân còn dính tiền giấy..."A..." Nàng ta bị dọa đến mức hét to một tiếng."Phía đông có một lão thái thái qua đời, đang dựng lều xử lý tang sự, hôm qua ngươi đi đến trước quan tài của người ta, không phải vỗ quan tài của người ta bảo lão thái thái kia mở cửa cho ngươi... Người nhà kia đương nhiên không đồng ý, ngươi khóc sướt mướt chạy ra, còn dọa sợ không ít người... Về sau ngươi yên lặng ngủ ở chỗ này, lúc này mới không đi báo quan, nếu không hôm nay ngươi đã tỉnh lại ở trong nha môn rồi...""..." Toàn thân Khương Nguyên run rẩy.Nàng ta... Nàng ta đêm qua đập quan tài?Lúc này, trong đầu nàng ta đột nhiên nghĩ đến lời mà Tiêu Vân Chước nói...Quản Trân Nhi đã chết... Sẽ không phải là nàng ta chứ...Khương Nguyên nghĩ như vậy, chịu không được kích thích, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.Mọi người thấy nàng ta như này, muốn giúp đỡ, nhưng cũng có chút sợ hãi, dù sao hôm qua nữ tử này giống như bị trúng tà, nhìn vô cùng xúi quẩy.Nhưng một cô nương, cũng không thể cứ để cho nàng ta nằm ở đây, cho nên vẫn có người có lòng tốt hỗ trợ, mời quan phủ tới, đưa người trở về.Trước đó, hai con quỷ đi theo ra ngoài đã trở về rồi.Tiêu Vân Chước cũng không ở đây, nhưng không ảnh hưởng đến đám quỷ hồn này tràn đầy phấn khởi chia sẻ chiến tích với đám bạn quỷ khác."Hôm qua chúng ta che mắt của nàng ta, là để cho nàng ta kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, xem nàng ta còn dám phách lối, còn muốn đặt chân lên lãnh địa của chúng ta? Chuyện này không thể trách chúng ta trả thù?"“Đúng vậy, cũng không phải đòi mạng của nàng ta, đều là tự nàng ta tìm tới.""Ta thấy nữ nhân kia gần đây chắc chắn là không dám tới, vậy gần đây chúng ta nên trung thực chút, mặc dù không hại tính mạng người khác, nhưng dùng nhiều âm khí như vậy, vẫn có chút tổn thương, phải nuôi dưỡng một đợt..."

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Âm khí bên cạnh Khương Nguyên mãi vẫn chưa tan đi, thậm chí từ trong Độ Linh Các này, còn có hai âm hồn bay ra ngoài, cả đường đi theo nàng ta.Lúc trước nàng ta chưa từng tới con đường này, căn bản không biết đường, bốn phía lại nhiều hẻm nhỏ, đi tới đi lui, làm thế nào cũng không tìm được phương hướng chính xác.Hơn nữa sắc trời đã tối, người đi đường vậy mà cũng không thấy một ai.Khương Nguyên bắt đầu lo lắng, đi nhanh chóng, nhưng đi tới đi lui, lại cứ luôn dạo quanh mấy con phố này, tới tới lui lui nhiều lần! Nhất thời khiến cho nàng ta hoảng hốt đến đỏ cả mắt.Trong lòng nàng ta càng bất an, bắt đầu quay sang bốn phía kêu to lên, muốn tìm người trợ giúp, nhưng cho dù nàng ta có gọi thế nào, cũng không có ai mở cửa, cũng không có ai phản ứng tới nàng ta.Bốn phía, bị hắc khí bao phủ, xung quanh im ắng.Khương Nguyên chỉ cảm thấy rùng mình, vẻ mặt sợ hãi co lại trong góc xó, ôm đầu gối run lẩy bẩy.Thời gian trôi qua cực chậm, Khương Nguyên sợ hãi đến mức không ngủ được, chỉ có thể vùi đầu vào trước gối, cũng không dám liếc nhìn xung quanh một chút.Cuối cùng, đêm tối qua đi nghênh đón ánh bình minh.Lại thấy nàng ta ngồi dưới một gốc cây hòe lớn, xung quanh có không ít người, quay về phía nàng ta chỉ trỏ."Cô nương này chắc chắn là bị điên, cả đêm hôm qua chạy tới chạy lui ở chỗ này, người khác gọi thế nào nàng ta cũng không để ý!""Như này cả đêm cũng chưa về nhà đâu, cũng không biết nha đầu nhà ai, quá đáng thương, tuổi còn nhỏ đã điên rồi, sau này thì sống thế nào...""Cô nương này ăn mặc cũng không giống như kẻ điên, ngươi nói xem có phải đã gặp Quỷ Đả Tường hay không? Ta thấy hôm qua dáng vẻ nàng ta sợ hãi rất đáng sợ, giống như mất hồn vậy...""..."Khương Nguyên hoảng hốt phát hiện, trước mắt vậy mà có rất nhiều người.Trong miệng những người này còn đang lải nhải, còn không ngừng nói xấu nàng ta, nói đêm qua nàng ta chạy lung tung rồi gọi bậy như nổi điên?!Nhưng rõ ràng tối hôm qua nàng ta đang tìm đường, không có ai giúp nàng ta, bốn phía yên lặng... Khương Nguyên càng nghĩ càng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, run rẩy đứng dậy, vừa nhấc chân, phát hiện trên người bẩn thỉu, hơn nữa dưới chân còn dính tiền giấy..."A..." Nàng ta bị dọa đến mức hét to một tiếng."Phía đông có một lão thái thái qua đời, đang dựng lều xử lý tang sự, hôm qua ngươi đi đến trước quan tài của người ta, không phải vỗ quan tài của người ta bảo lão thái thái kia mở cửa cho ngươi... Người nhà kia đương nhiên không đồng ý, ngươi khóc sướt mướt chạy ra, còn dọa sợ không ít người... Về sau ngươi yên lặng ngủ ở chỗ này, lúc này mới không đi báo quan, nếu không hôm nay ngươi đã tỉnh lại ở trong nha môn rồi...""..." Toàn thân Khương Nguyên run rẩy.Nàng ta... Nàng ta đêm qua đập quan tài?Lúc này, trong đầu nàng ta đột nhiên nghĩ đến lời mà Tiêu Vân Chước nói...Quản Trân Nhi đã chết... Sẽ không phải là nàng ta chứ...Khương Nguyên nghĩ như vậy, chịu không được kích thích, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.Mọi người thấy nàng ta như này, muốn giúp đỡ, nhưng cũng có chút sợ hãi, dù sao hôm qua nữ tử này giống như bị trúng tà, nhìn vô cùng xúi quẩy.Nhưng một cô nương, cũng không thể cứ để cho nàng ta nằm ở đây, cho nên vẫn có người có lòng tốt hỗ trợ, mời quan phủ tới, đưa người trở về.Trước đó, hai con quỷ đi theo ra ngoài đã trở về rồi.Tiêu Vân Chước cũng không ở đây, nhưng không ảnh hưởng đến đám quỷ hồn này tràn đầy phấn khởi chia sẻ chiến tích với đám bạn quỷ khác."Hôm qua chúng ta che mắt của nàng ta, là để cho nàng ta kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, xem nàng ta còn dám phách lối, còn muốn đặt chân lên lãnh địa của chúng ta? Chuyện này không thể trách chúng ta trả thù?"“Đúng vậy, cũng không phải đòi mạng của nàng ta, đều là tự nàng ta tìm tới.""Ta thấy nữ nhân kia gần đây chắc chắn là không dám tới, vậy gần đây chúng ta nên trung thực chút, mặc dù không hại tính mạng người khác, nhưng dùng nhiều âm khí như vậy, vẫn có chút tổn thương, phải nuôi dưỡng một đợt..."

Chương 413