> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 443
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… “Đại tẩu, đêm hôm khuya khoắt ngươi đến phòng ta làm gì? Bị điên rồi phải không?” Tần nhị thúc vô cùng chán ghét nói.Ông ta giữ đại tẩu lại chẳng qua chỉ là để bịt miệng mấy tộc nhân khác, bằng không thì đã đuổi bà ta ra ngoài từ lâu rồi.“Nhị thúc…Nhị thúc, tại sao ngươi lại dùng lá bùa màu vàng để trấn áp ta? Ngươi có biết lá bùa vàng kia thiêu đốt ta cả đêm lẫn ngày không hả?” “Tần mẫu” nói, ánh sáng sắc lạnh trong tay lóe lên, lập tức nhào tới.Tần nhị thúc hoảng sợ, lập tức ngăn cản.Lại không ngờ sức lực của người trước mặt mình mạnh như núi, ông ta hoàn toàn không thể ngăn cản nổi!Phụ nhân bên cạnh hoảng sợ, liên tục hét lên, nhưng cũng không thể trốn thoát.Cuối cùng Tần nhị thúc vẫn không thể chống lại được lưỡi d.a.o kia, hắn tận mắt nhìn thấy lưỡi d.a.o kia đ.â.m sâu vào trong n.g.ự.c mình, sau đó hết nhát này đến nhát khác, ông ta và phụ nhân ở bên cạnh nhanh chóng mất mạng.Năm đó lúc Tần nhị thúc muốn chọn người làm nhục Tần Xán Như, vì lợi ích của mình nên đương nhiên không dám chọn người quá thành thật, sợ không kín miệng nên quản sự và hạ nhân được chọn đều là người của Tần phụ, là người hầu đã ký văn tự bán đứt trong nhà này.Tần Xán Như mượn thân thể của Tần mẫu, nhanh chóng tìm được bọn hắn, lại bắt đầu ra tay như trước.Động tĩnh của nàng ấy quá lớn nên trong viện của Tần nhị thúc liên tục vang lên những âm thanh hoảng loạn, tuy nhiên đã bị lớp sương mù dày đặc bao phủ nên người bên ngoài căn bản không thể nghe thấy gì.Tiêu Vân Chước và Tần Xán Như có mối liên hệ âm khí nên bất cứ lúc nào nàng cũng có thể cảm nhận được tình trạng của nàng ấy, một khi quỷ hồn này chuẩn bị làm tổn thương người vô tội thì nàng sẽ lập tức thu nàng ấy lại.Tần Xán Như g.i.ế.c người xong lại từng bước trở về.Nàng ấy quay về viện tử của Tần mẫu.“Đều là một lũ người đáng chết…Bọn hắn như vậy, mà ngươi cũng thế…Ha ha…” Giọng nói của nàng ấy cuồng loạn, lưỡi d.a.o sắc bén trong tay cắm thẳng vào cơ thể Tần mẫu, cảm nhận được huyết dịch lưu động.Tần mẫu không muốn chết, nhưng bà ta không thể khống chế được con d.a.o trong tay mình, chỉ có thể cảm nhận được cái c.h.ế.t đang từ từ đến gần.Thậm chí trong nháy mắt khi hồn phách bà ta rời khỏi cơ thể, còn chưa kịp trốn thoát đã bị Tần Xán Như ăn sạch.Trên bầu trời vang lên một tiếng ầm yếu ớt.Khi Tiêu Vân Chước đi tới, Tần mẫu đã c.h.ế.t rồi.Tần Xán Như đã mất đi hình dáng ban đầu, nàng ấy quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Chước, phảng phất như đã quên hết tất cả, gầm lên một tiếng giống như dã thú gào thét, lại tấn công về phía nàng.Tiêu Vân Chước biết Tần Xán Như đã liên tiếp nuốt chửng mấy quỷ hồn, lại dính quá nhiều huyết sắc nên một khi đã oán hận thì sẽ không thể kiềm chế được mình.Nàng dứt khoát đánh ra mấy lá bùa liên tiếp.Qua một lúc lâu, Tần Xán Như không thể giãy dụa được, dường như đã tỉnh táo lại một chút. Nàng ấy nhìn Tiêu Vân Chước, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau đó liền tiêu tán, chỉ còn lại một luồng sát khí tản ra bốn phía, lại rơi xuống mấy tòa nhà xung quanh.Tiêu Vân Chước hiểu rõ, nàng ấy hận rất nhiều người, ngoại trừ những người trực tiếp hãm hại nàng thì còn có rất nhiều tộc nhân khác.Những người kia có thể không biết toàn bộ chân tướng.Nhưng bọn hắn lại dung túng, trơ mắt nhìn Tần nhị thúc gả nàng cho gã vô lại. Những người kia đều nhìn chằm chằm gia sản của nàng, cũng vui vẻ khi nhìn thấy kết cục của nàng.Trong mắt Tần Xán Như, những trưởng bối kia ai nấy đều tham lam, nhưng nàng ấy lại không thể một mẻ hốt gọn, liền xem như tội lỗi của bọn hắn không đáng chết…Nhưng nếu như hoàn toàn buông tha thì lại không cam lòng.Bởi vậy nàng ấy lưu lại một luồng sát khí không lớn, sẽ không gây tổn hại đến tính mạng của bọn hắn nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định, ít nhất là trong vòng mười năm, Tần gia không còn vận may.Tần Xán Như biến mất, làn sương mù mà đen cũng tản ra.Bên trong Tần gia đã trở lại yên tĩnh.Mà bọn hạ nhân của nhị phòng Tần gia đã sợ đến hai chân run rẩy, có mấy người muốn mở cửa chạy ra nhưng cánh cửa kia dường như bị đóng kín lại, không thể nào mở ra được.Đến khi trời đã gần sáng, cánh cửa mới hoàn toàn buông lỏng, cuối cùng bọn hắn mới xông được ra ngoài.Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng la hét vang dội khắp các con đường ngõ hẻm.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… “Đại tẩu, đêm hôm khuya khoắt ngươi đến phòng ta làm gì? Bị điên rồi phải không?” Tần nhị thúc vô cùng chán ghét nói.Ông ta giữ đại tẩu lại chẳng qua chỉ là để bịt miệng mấy tộc nhân khác, bằng không thì đã đuổi bà ta ra ngoài từ lâu rồi.“Nhị thúc…Nhị thúc, tại sao ngươi lại dùng lá bùa màu vàng để trấn áp ta? Ngươi có biết lá bùa vàng kia thiêu đốt ta cả đêm lẫn ngày không hả?” “Tần mẫu” nói, ánh sáng sắc lạnh trong tay lóe lên, lập tức nhào tới.Tần nhị thúc hoảng sợ, lập tức ngăn cản.Lại không ngờ sức lực của người trước mặt mình mạnh như núi, ông ta hoàn toàn không thể ngăn cản nổi!Phụ nhân bên cạnh hoảng sợ, liên tục hét lên, nhưng cũng không thể trốn thoát.Cuối cùng Tần nhị thúc vẫn không thể chống lại được lưỡi d.a.o kia, hắn tận mắt nhìn thấy lưỡi d.a.o kia đ.â.m sâu vào trong n.g.ự.c mình, sau đó hết nhát này đến nhát khác, ông ta và phụ nhân ở bên cạnh nhanh chóng mất mạng.Năm đó lúc Tần nhị thúc muốn chọn người làm nhục Tần Xán Như, vì lợi ích của mình nên đương nhiên không dám chọn người quá thành thật, sợ không kín miệng nên quản sự và hạ nhân được chọn đều là người của Tần phụ, là người hầu đã ký văn tự bán đứt trong nhà này.Tần Xán Như mượn thân thể của Tần mẫu, nhanh chóng tìm được bọn hắn, lại bắt đầu ra tay như trước.Động tĩnh của nàng ấy quá lớn nên trong viện của Tần nhị thúc liên tục vang lên những âm thanh hoảng loạn, tuy nhiên đã bị lớp sương mù dày đặc bao phủ nên người bên ngoài căn bản không thể nghe thấy gì.Tiêu Vân Chước và Tần Xán Như có mối liên hệ âm khí nên bất cứ lúc nào nàng cũng có thể cảm nhận được tình trạng của nàng ấy, một khi quỷ hồn này chuẩn bị làm tổn thương người vô tội thì nàng sẽ lập tức thu nàng ấy lại.Tần Xán Như g.i.ế.c người xong lại từng bước trở về.Nàng ấy quay về viện tử của Tần mẫu.“Đều là một lũ người đáng chết…Bọn hắn như vậy, mà ngươi cũng thế…Ha ha…” Giọng nói của nàng ấy cuồng loạn, lưỡi d.a.o sắc bén trong tay cắm thẳng vào cơ thể Tần mẫu, cảm nhận được huyết dịch lưu động.Tần mẫu không muốn chết, nhưng bà ta không thể khống chế được con d.a.o trong tay mình, chỉ có thể cảm nhận được cái c.h.ế.t đang từ từ đến gần.Thậm chí trong nháy mắt khi hồn phách bà ta rời khỏi cơ thể, còn chưa kịp trốn thoát đã bị Tần Xán Như ăn sạch.Trên bầu trời vang lên một tiếng ầm yếu ớt.Khi Tiêu Vân Chước đi tới, Tần mẫu đã c.h.ế.t rồi.Tần Xán Như đã mất đi hình dáng ban đầu, nàng ấy quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Chước, phảng phất như đã quên hết tất cả, gầm lên một tiếng giống như dã thú gào thét, lại tấn công về phía nàng.Tiêu Vân Chước biết Tần Xán Như đã liên tiếp nuốt chửng mấy quỷ hồn, lại dính quá nhiều huyết sắc nên một khi đã oán hận thì sẽ không thể kiềm chế được mình.Nàng dứt khoát đánh ra mấy lá bùa liên tiếp.Qua một lúc lâu, Tần Xán Như không thể giãy dụa được, dường như đã tỉnh táo lại một chút. Nàng ấy nhìn Tiêu Vân Chước, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau đó liền tiêu tán, chỉ còn lại một luồng sát khí tản ra bốn phía, lại rơi xuống mấy tòa nhà xung quanh.Tiêu Vân Chước hiểu rõ, nàng ấy hận rất nhiều người, ngoại trừ những người trực tiếp hãm hại nàng thì còn có rất nhiều tộc nhân khác.Những người kia có thể không biết toàn bộ chân tướng.Nhưng bọn hắn lại dung túng, trơ mắt nhìn Tần nhị thúc gả nàng cho gã vô lại. Những người kia đều nhìn chằm chằm gia sản của nàng, cũng vui vẻ khi nhìn thấy kết cục của nàng.Trong mắt Tần Xán Như, những trưởng bối kia ai nấy đều tham lam, nhưng nàng ấy lại không thể một mẻ hốt gọn, liền xem như tội lỗi của bọn hắn không đáng chết…Nhưng nếu như hoàn toàn buông tha thì lại không cam lòng.Bởi vậy nàng ấy lưu lại một luồng sát khí không lớn, sẽ không gây tổn hại đến tính mạng của bọn hắn nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định, ít nhất là trong vòng mười năm, Tần gia không còn vận may.Tần Xán Như biến mất, làn sương mù mà đen cũng tản ra.Bên trong Tần gia đã trở lại yên tĩnh.Mà bọn hạ nhân của nhị phòng Tần gia đã sợ đến hai chân run rẩy, có mấy người muốn mở cửa chạy ra nhưng cánh cửa kia dường như bị đóng kín lại, không thể nào mở ra được.Đến khi trời đã gần sáng, cánh cửa mới hoàn toàn buông lỏng, cuối cùng bọn hắn mới xông được ra ngoài.Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng la hét vang dội khắp các con đường ngõ hẻm.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… “Đại tẩu, đêm hôm khuya khoắt ngươi đến phòng ta làm gì? Bị điên rồi phải không?” Tần nhị thúc vô cùng chán ghét nói.Ông ta giữ đại tẩu lại chẳng qua chỉ là để bịt miệng mấy tộc nhân khác, bằng không thì đã đuổi bà ta ra ngoài từ lâu rồi.“Nhị thúc…Nhị thúc, tại sao ngươi lại dùng lá bùa màu vàng để trấn áp ta? Ngươi có biết lá bùa vàng kia thiêu đốt ta cả đêm lẫn ngày không hả?” “Tần mẫu” nói, ánh sáng sắc lạnh trong tay lóe lên, lập tức nhào tới.Tần nhị thúc hoảng sợ, lập tức ngăn cản.Lại không ngờ sức lực của người trước mặt mình mạnh như núi, ông ta hoàn toàn không thể ngăn cản nổi!Phụ nhân bên cạnh hoảng sợ, liên tục hét lên, nhưng cũng không thể trốn thoát.Cuối cùng Tần nhị thúc vẫn không thể chống lại được lưỡi d.a.o kia, hắn tận mắt nhìn thấy lưỡi d.a.o kia đ.â.m sâu vào trong n.g.ự.c mình, sau đó hết nhát này đến nhát khác, ông ta và phụ nhân ở bên cạnh nhanh chóng mất mạng.Năm đó lúc Tần nhị thúc muốn chọn người làm nhục Tần Xán Như, vì lợi ích của mình nên đương nhiên không dám chọn người quá thành thật, sợ không kín miệng nên quản sự và hạ nhân được chọn đều là người của Tần phụ, là người hầu đã ký văn tự bán đứt trong nhà này.Tần Xán Như mượn thân thể của Tần mẫu, nhanh chóng tìm được bọn hắn, lại bắt đầu ra tay như trước.Động tĩnh của nàng ấy quá lớn nên trong viện của Tần nhị thúc liên tục vang lên những âm thanh hoảng loạn, tuy nhiên đã bị lớp sương mù dày đặc bao phủ nên người bên ngoài căn bản không thể nghe thấy gì.Tiêu Vân Chước và Tần Xán Như có mối liên hệ âm khí nên bất cứ lúc nào nàng cũng có thể cảm nhận được tình trạng của nàng ấy, một khi quỷ hồn này chuẩn bị làm tổn thương người vô tội thì nàng sẽ lập tức thu nàng ấy lại.Tần Xán Như g.i.ế.c người xong lại từng bước trở về.Nàng ấy quay về viện tử của Tần mẫu.“Đều là một lũ người đáng chết…Bọn hắn như vậy, mà ngươi cũng thế…Ha ha…” Giọng nói của nàng ấy cuồng loạn, lưỡi d.a.o sắc bén trong tay cắm thẳng vào cơ thể Tần mẫu, cảm nhận được huyết dịch lưu động.Tần mẫu không muốn chết, nhưng bà ta không thể khống chế được con d.a.o trong tay mình, chỉ có thể cảm nhận được cái c.h.ế.t đang từ từ đến gần.Thậm chí trong nháy mắt khi hồn phách bà ta rời khỏi cơ thể, còn chưa kịp trốn thoát đã bị Tần Xán Như ăn sạch.Trên bầu trời vang lên một tiếng ầm yếu ớt.Khi Tiêu Vân Chước đi tới, Tần mẫu đã c.h.ế.t rồi.Tần Xán Như đã mất đi hình dáng ban đầu, nàng ấy quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Chước, phảng phất như đã quên hết tất cả, gầm lên một tiếng giống như dã thú gào thét, lại tấn công về phía nàng.Tiêu Vân Chước biết Tần Xán Như đã liên tiếp nuốt chửng mấy quỷ hồn, lại dính quá nhiều huyết sắc nên một khi đã oán hận thì sẽ không thể kiềm chế được mình.Nàng dứt khoát đánh ra mấy lá bùa liên tiếp.Qua một lúc lâu, Tần Xán Như không thể giãy dụa được, dường như đã tỉnh táo lại một chút. Nàng ấy nhìn Tiêu Vân Chước, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau đó liền tiêu tán, chỉ còn lại một luồng sát khí tản ra bốn phía, lại rơi xuống mấy tòa nhà xung quanh.Tiêu Vân Chước hiểu rõ, nàng ấy hận rất nhiều người, ngoại trừ những người trực tiếp hãm hại nàng thì còn có rất nhiều tộc nhân khác.Những người kia có thể không biết toàn bộ chân tướng.Nhưng bọn hắn lại dung túng, trơ mắt nhìn Tần nhị thúc gả nàng cho gã vô lại. Những người kia đều nhìn chằm chằm gia sản của nàng, cũng vui vẻ khi nhìn thấy kết cục của nàng.Trong mắt Tần Xán Như, những trưởng bối kia ai nấy đều tham lam, nhưng nàng ấy lại không thể một mẻ hốt gọn, liền xem như tội lỗi của bọn hắn không đáng chết…Nhưng nếu như hoàn toàn buông tha thì lại không cam lòng.Bởi vậy nàng ấy lưu lại một luồng sát khí không lớn, sẽ không gây tổn hại đến tính mạng của bọn hắn nhưng cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định, ít nhất là trong vòng mười năm, Tần gia không còn vận may.Tần Xán Như biến mất, làn sương mù mà đen cũng tản ra.Bên trong Tần gia đã trở lại yên tĩnh.Mà bọn hạ nhân của nhị phòng Tần gia đã sợ đến hai chân run rẩy, có mấy người muốn mở cửa chạy ra nhưng cánh cửa kia dường như bị đóng kín lại, không thể nào mở ra được.Đến khi trời đã gần sáng, cánh cửa mới hoàn toàn buông lỏng, cuối cùng bọn hắn mới xông được ra ngoài.Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng la hét vang dội khắp các con đường ngõ hẻm.