Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 447

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… “Siêu độ như thế đó à? Một đêm chết mấy mạng người. Rốt cuộc cháu là Phật sống hay là vua của địa ngục?” Hoắc lục thúc đau đầu, những vụ án mà nha đầu này dính vào trước kia đều coi như giúp ông ấy một tay, để ông ấy chỉ trong một thời gian cực ngắn biết rõ chân tướng.Nhưng quá trình tra án trước đây không hề bạo lực như vậy!“Siêu độ, ngài nhìn là chết mấy người, nhưng liệu nếu như cháu không xuất hiện thì tương lai còn chết nhiều người hơn nữa thì sao? Hơn nữa, mấy người chết ở đây đều là đáng chết cả…Biểu thúc ngài làm quan lâu như vậy rồi, chẳng lẽ ngài chưa từng nghe nói về những chuyện lạ không thể giải thích được sao?” Tiêu Vân Chước chỉ vào những thi thể phủ vải trắng nằm trên mặt đất: “Làm nhục đường muội chính là phải chịu lăng trì, ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng. Bây giờ bị nữ quỷ đòi mạng, cũng là bọn hắn đáng đời.”Tiêu Vân Chước rất nghiêm túc với những lời mình nói.Oán khí của Tần Xán Như rất lớn, nếu không phải gặp được nàng thì tương lai có lẽ sẽ trở thành một đại quỷ ở gần Hoa Thần Pha. Đến lúc đó, phàm là người bước vào địa giới của nàng ấy thì dù là người tốt hay người xấu đều sẽ phải chịu tai vạ bất ngờ.Cho nên, ai dám nói chuyện nàng làm không phải là chuyện tốt.Sắc mặt Hoắc Tuân rất nghiêm túc.Mấy năm đầu ông ấy không làm quan ở kinh thành mà ra ngoại thành làm Huyện lệnh trong ba năm. Lúc đó…cũng quả thật là ông ấy đã được chứng kiến những chuyện quỷ dị khó có thể diễn ta bằng lời.Lúc bấy giờ có một thôn hẻo lánh, không hiểu sao mà liên tục có người chết bất đắc kỳ tử.Lúc đầu còn tưởng rằng là do ôn dịch, mấy đại phu đã đến kiểm tra xem thử nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường cả.Về sau, sau khi điều tra cẩn thận, ông ấy phát hiện ra trong thôn này có một số tập tục không tốt…Bởi vậy rất nhiều người đều cho rằng đó là do oán quỷ đòi mạng.Vùng đó mấy năm trước có xảy ra mấy trận lũ lụt, trong khi các thôn khác đều thành thật nghe lời quan phủ, hàng năm đều phái tráng đinh trong thôn đào mương xây đập, có sự chuẩn bị từ trước, duy chỉ có thôn kia lại không đồng ý.Những người ở đó ngoan cố ương ngạnh, cứ nói rằng phong thủy do tổ tông để lại không được động tới, nói rằng mảnh đất của bọn hắn là bảo địa, một kia đào mương sẽ phá vỡ phong thủy. Quan phủ phái người ra mặt thì từng nhà trong đó đều vác cuốc ra chống lại, mấy đời Huyện lệnh tiền nhiệm đều không có cách nào, chỉ có thể để mặc bọn hắn.Mà phong tục của thôn này cũng khác so với những thôn khác. Về sau ông ấy mới biết được, cứ cách vài năm thôn này lại chọn người còn sống mang ra hiến tế cho Vũ Thần, hy vọng Vũ Thần bớt giận, mà người bị hiến tế này đương nhiên không phải là tráng đinh trong thôn, chỉ có thể là nữ tử hoặc hài đồng.Không biết có phải do làm quá nhiều chuyện ác hay không mà trong thôn bắt đầu liên tục xảy ra vấn đề.Về sau nam đinh trong thôn lần lượt chết đi, dần dần, những người có thể chạy được đều chạy hết.Ông ấy cũng đã từng tới thôn kia, thậm chí còn ở lại đó một đêm để điều tra. Cảm giác lúc đó…rất kỳ lạ, nhất là vào ban đêm, thường xuyên có ma trơi lơ lửng, ngay cả khi ông ấy ngủ thiếp đi cũng dễ bị ác mộng làm cho thức giấc, vô cùng kỳ quái.Hoắc Tuân lại nhìn Tần gia này…Giữa ban ngày ban mặt, mặt trời chiếu sáng, nhìn qua chẳng có gì bất thường cả.Nhưng mấy hạ nhân này đều nói rằng đêm qua cuồng phong gào thét, sương đen tràn ngập, còn nói rằng sắc mặt Tần mẫu trông rất quỷ dị, không nghe lời ai hết, giống như một cuồng ma khát máu vậy…Mọi người đều nói như vậy cả.Nhưng…rõ ràng đêm qua ông ấy còn ngắm trăng, mà thời tiết cũng rất đẹp, không hề có gió cũng không có sương mù.Ngoài ra, ngỗ tác cũng đã kiểm tra rất kỹ, từ góc độ vết thương của Tần mẫu mà nói thì chính là do bà ta ra tay, chỉ là không biết tại sao bà ta có thể chịu đựng được cơn đau dữ dội, ra tay nặng như vậy thôi…Đương nhiên, tối qua Tần mẫu có uống rượu, có lẽ cũng có tác dụng giảm bớt cảm giác đau đớn một chút…

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… “Siêu độ như thế đó à? Một đêm chết mấy mạng người. Rốt cuộc cháu là Phật sống hay là vua của địa ngục?” Hoắc lục thúc đau đầu, những vụ án mà nha đầu này dính vào trước kia đều coi như giúp ông ấy một tay, để ông ấy chỉ trong một thời gian cực ngắn biết rõ chân tướng.Nhưng quá trình tra án trước đây không hề bạo lực như vậy!“Siêu độ, ngài nhìn là chết mấy người, nhưng liệu nếu như cháu không xuất hiện thì tương lai còn chết nhiều người hơn nữa thì sao? Hơn nữa, mấy người chết ở đây đều là đáng chết cả…Biểu thúc ngài làm quan lâu như vậy rồi, chẳng lẽ ngài chưa từng nghe nói về những chuyện lạ không thể giải thích được sao?” Tiêu Vân Chước chỉ vào những thi thể phủ vải trắng nằm trên mặt đất: “Làm nhục đường muội chính là phải chịu lăng trì, ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng. Bây giờ bị nữ quỷ đòi mạng, cũng là bọn hắn đáng đời.”Tiêu Vân Chước rất nghiêm túc với những lời mình nói.Oán khí của Tần Xán Như rất lớn, nếu không phải gặp được nàng thì tương lai có lẽ sẽ trở thành một đại quỷ ở gần Hoa Thần Pha. Đến lúc đó, phàm là người bước vào địa giới của nàng ấy thì dù là người tốt hay người xấu đều sẽ phải chịu tai vạ bất ngờ.Cho nên, ai dám nói chuyện nàng làm không phải là chuyện tốt.Sắc mặt Hoắc Tuân rất nghiêm túc.Mấy năm đầu ông ấy không làm quan ở kinh thành mà ra ngoại thành làm Huyện lệnh trong ba năm. Lúc đó…cũng quả thật là ông ấy đã được chứng kiến những chuyện quỷ dị khó có thể diễn ta bằng lời.Lúc bấy giờ có một thôn hẻo lánh, không hiểu sao mà liên tục có người chết bất đắc kỳ tử.Lúc đầu còn tưởng rằng là do ôn dịch, mấy đại phu đã đến kiểm tra xem thử nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường cả.Về sau, sau khi điều tra cẩn thận, ông ấy phát hiện ra trong thôn này có một số tập tục không tốt…Bởi vậy rất nhiều người đều cho rằng đó là do oán quỷ đòi mạng.Vùng đó mấy năm trước có xảy ra mấy trận lũ lụt, trong khi các thôn khác đều thành thật nghe lời quan phủ, hàng năm đều phái tráng đinh trong thôn đào mương xây đập, có sự chuẩn bị từ trước, duy chỉ có thôn kia lại không đồng ý.Những người ở đó ngoan cố ương ngạnh, cứ nói rằng phong thủy do tổ tông để lại không được động tới, nói rằng mảnh đất của bọn hắn là bảo địa, một kia đào mương sẽ phá vỡ phong thủy. Quan phủ phái người ra mặt thì từng nhà trong đó đều vác cuốc ra chống lại, mấy đời Huyện lệnh tiền nhiệm đều không có cách nào, chỉ có thể để mặc bọn hắn.Mà phong tục của thôn này cũng khác so với những thôn khác. Về sau ông ấy mới biết được, cứ cách vài năm thôn này lại chọn người còn sống mang ra hiến tế cho Vũ Thần, hy vọng Vũ Thần bớt giận, mà người bị hiến tế này đương nhiên không phải là tráng đinh trong thôn, chỉ có thể là nữ tử hoặc hài đồng.Không biết có phải do làm quá nhiều chuyện ác hay không mà trong thôn bắt đầu liên tục xảy ra vấn đề.Về sau nam đinh trong thôn lần lượt chết đi, dần dần, những người có thể chạy được đều chạy hết.Ông ấy cũng đã từng tới thôn kia, thậm chí còn ở lại đó một đêm để điều tra. Cảm giác lúc đó…rất kỳ lạ, nhất là vào ban đêm, thường xuyên có ma trơi lơ lửng, ngay cả khi ông ấy ngủ thiếp đi cũng dễ bị ác mộng làm cho thức giấc, vô cùng kỳ quái.Hoắc Tuân lại nhìn Tần gia này…Giữa ban ngày ban mặt, mặt trời chiếu sáng, nhìn qua chẳng có gì bất thường cả.Nhưng mấy hạ nhân này đều nói rằng đêm qua cuồng phong gào thét, sương đen tràn ngập, còn nói rằng sắc mặt Tần mẫu trông rất quỷ dị, không nghe lời ai hết, giống như một cuồng ma khát máu vậy…Mọi người đều nói như vậy cả.Nhưng…rõ ràng đêm qua ông ấy còn ngắm trăng, mà thời tiết cũng rất đẹp, không hề có gió cũng không có sương mù.Ngoài ra, ngỗ tác cũng đã kiểm tra rất kỹ, từ góc độ vết thương của Tần mẫu mà nói thì chính là do bà ta ra tay, chỉ là không biết tại sao bà ta có thể chịu đựng được cơn đau dữ dội, ra tay nặng như vậy thôi…Đương nhiên, tối qua Tần mẫu có uống rượu, có lẽ cũng có tác dụng giảm bớt cảm giác đau đớn một chút…

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… “Siêu độ như thế đó à? Một đêm chết mấy mạng người. Rốt cuộc cháu là Phật sống hay là vua của địa ngục?” Hoắc lục thúc đau đầu, những vụ án mà nha đầu này dính vào trước kia đều coi như giúp ông ấy một tay, để ông ấy chỉ trong một thời gian cực ngắn biết rõ chân tướng.Nhưng quá trình tra án trước đây không hề bạo lực như vậy!“Siêu độ, ngài nhìn là chết mấy người, nhưng liệu nếu như cháu không xuất hiện thì tương lai còn chết nhiều người hơn nữa thì sao? Hơn nữa, mấy người chết ở đây đều là đáng chết cả…Biểu thúc ngài làm quan lâu như vậy rồi, chẳng lẽ ngài chưa từng nghe nói về những chuyện lạ không thể giải thích được sao?” Tiêu Vân Chước chỉ vào những thi thể phủ vải trắng nằm trên mặt đất: “Làm nhục đường muội chính là phải chịu lăng trì, ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng. Bây giờ bị nữ quỷ đòi mạng, cũng là bọn hắn đáng đời.”Tiêu Vân Chước rất nghiêm túc với những lời mình nói.Oán khí của Tần Xán Như rất lớn, nếu không phải gặp được nàng thì tương lai có lẽ sẽ trở thành một đại quỷ ở gần Hoa Thần Pha. Đến lúc đó, phàm là người bước vào địa giới của nàng ấy thì dù là người tốt hay người xấu đều sẽ phải chịu tai vạ bất ngờ.Cho nên, ai dám nói chuyện nàng làm không phải là chuyện tốt.Sắc mặt Hoắc Tuân rất nghiêm túc.Mấy năm đầu ông ấy không làm quan ở kinh thành mà ra ngoại thành làm Huyện lệnh trong ba năm. Lúc đó…cũng quả thật là ông ấy đã được chứng kiến những chuyện quỷ dị khó có thể diễn ta bằng lời.Lúc bấy giờ có một thôn hẻo lánh, không hiểu sao mà liên tục có người chết bất đắc kỳ tử.Lúc đầu còn tưởng rằng là do ôn dịch, mấy đại phu đã đến kiểm tra xem thử nhưng không hề phát hiện ra điều gì bất thường cả.Về sau, sau khi điều tra cẩn thận, ông ấy phát hiện ra trong thôn này có một số tập tục không tốt…Bởi vậy rất nhiều người đều cho rằng đó là do oán quỷ đòi mạng.Vùng đó mấy năm trước có xảy ra mấy trận lũ lụt, trong khi các thôn khác đều thành thật nghe lời quan phủ, hàng năm đều phái tráng đinh trong thôn đào mương xây đập, có sự chuẩn bị từ trước, duy chỉ có thôn kia lại không đồng ý.Những người ở đó ngoan cố ương ngạnh, cứ nói rằng phong thủy do tổ tông để lại không được động tới, nói rằng mảnh đất của bọn hắn là bảo địa, một kia đào mương sẽ phá vỡ phong thủy. Quan phủ phái người ra mặt thì từng nhà trong đó đều vác cuốc ra chống lại, mấy đời Huyện lệnh tiền nhiệm đều không có cách nào, chỉ có thể để mặc bọn hắn.Mà phong tục của thôn này cũng khác so với những thôn khác. Về sau ông ấy mới biết được, cứ cách vài năm thôn này lại chọn người còn sống mang ra hiến tế cho Vũ Thần, hy vọng Vũ Thần bớt giận, mà người bị hiến tế này đương nhiên không phải là tráng đinh trong thôn, chỉ có thể là nữ tử hoặc hài đồng.Không biết có phải do làm quá nhiều chuyện ác hay không mà trong thôn bắt đầu liên tục xảy ra vấn đề.Về sau nam đinh trong thôn lần lượt chết đi, dần dần, những người có thể chạy được đều chạy hết.Ông ấy cũng đã từng tới thôn kia, thậm chí còn ở lại đó một đêm để điều tra. Cảm giác lúc đó…rất kỳ lạ, nhất là vào ban đêm, thường xuyên có ma trơi lơ lửng, ngay cả khi ông ấy ngủ thiếp đi cũng dễ bị ác mộng làm cho thức giấc, vô cùng kỳ quái.Hoắc Tuân lại nhìn Tần gia này…Giữa ban ngày ban mặt, mặt trời chiếu sáng, nhìn qua chẳng có gì bất thường cả.Nhưng mấy hạ nhân này đều nói rằng đêm qua cuồng phong gào thét, sương đen tràn ngập, còn nói rằng sắc mặt Tần mẫu trông rất quỷ dị, không nghe lời ai hết, giống như một cuồng ma khát máu vậy…Mọi người đều nói như vậy cả.Nhưng…rõ ràng đêm qua ông ấy còn ngắm trăng, mà thời tiết cũng rất đẹp, không hề có gió cũng không có sương mù.Ngoài ra, ngỗ tác cũng đã kiểm tra rất kỹ, từ góc độ vết thương của Tần mẫu mà nói thì chính là do bà ta ra tay, chỉ là không biết tại sao bà ta có thể chịu đựng được cơn đau dữ dội, ra tay nặng như vậy thôi…Đương nhiên, tối qua Tần mẫu có uống rượu, có lẽ cũng có tác dụng giảm bớt cảm giác đau đớn một chút…

Chương 447