> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 452
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Bọn hắn đều là quân hộ, đã mấy thế hệ đều tòng quân.Tổ tông đều là quân lính dưới tay Tiêu gia tằng tổ phụ, được che chở thì sẽ càng có nhiều cơ hội trở nên nổi bật hơn. Chỉ tiếc Tiêu gia tằng tổ phụ mất sớm, không sống lâu như Lục lão tướng quân. Dần dần, lòng người cũng tản ra.Nhưng đã nhập binh nghiệp thì phải tìm một lão đại đáng tin cậy để đi theo, nếu có thể thủ có thể công, xem mạng của bọn hắn như mạng mình mới được.Nếu không đừng nói đến kiến công lập nghiệp, có thể giữ được mạng hoặc nguyên vẹn về nhà cũng khó lắm rồi.Nhưng lão đại này cũng không dễ tìm như thế, hầu hết các tướng quân lợi hại bây giờ ở trong triều đình đều đã có thuộc hạ mà mình tín nhiệm, nào sẽ bồi dưỡng người của nhà khác?Cho nên nếu như Tiêu gia không Đông Sơn tái khởi, bọn hắn lại không thể tìm được chỗ dựa khác thì kết quả là đa số sẽ nước chảy bèo trôi, từ quân hộ hơi có chút tiềm lực biến thành mấy gia đình bình thường tìm đường sống, khó có thể càng ngày càng tốt hơn.Năm nay Tiêu gia rõ ràng đã nhìn thấy mầm chồi mới sinh ra sau đợt cháy, cũng mang lại cho bọn hắn hy vọng.Bọn hắn và Tiêu gia, có thể nói là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.Đừng nói là ra tay đòi lại công bằng cho Tiêu cô nương, cho dù là liều mạng vì tiểu thư thì họ cũng phải liều!Người theo binh nghiệp, nếu như muốn lập danh thì phải chịu mạo hiểm, nếu như không dám g.i.ế.t. ra ngoài thì đó chính là ăn rồi ngồi chờ chết.Lại nói, theo như bọn hắn nghĩ, đây không phải là trút giận cho Tiêu cô nương mà là lập uy.Đã nhớ mình là Tiêu gia thì không thể sợ hãi. Nhà võ tướng nếu bị người đè đầu đè cổ, trốn ở trong chăn khóc, ai dám đi theo một tướng quân như thế?Cho nên giờ phút này, khí thế của mấy bộ hạ cũ kia so với khí thế của mấy hộ viện Tiêu gia còn lớn hơn.Ân Nguyên Phu lúc này vẫn đang nằm trên giường dưỡng bệnh.Lần này hắn bị bệnh rất nặng, thuốc cũng đã uống rồi nhưng vẫn chẳng thấy chút thay đổi nào cả. Bây giờ đầu còn choáng váng, đi được mấy bước toàn thân đã mềm oặt ra, ban đêm càng không thể ngủ ngon được, ác mộng tới liên tục, khó có thể bình an.Trong miệng Ân Nguyên Phu đắng nghét, cảm giác rất khó chịu.Nghe nói buổi chầu sáng hôm nay, đã có người dâng bài thơ kia lên cho bệ hạ.Hắn mới xin nghỉ mấy ngày mà đã có người không thể nhịn được rồi…Nhưng hắn có thể đi tới vị trí bây giờ cũng không phải hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh làm thơ vẽ tranh, quan trọng nhất chính là tình cảm của hắn với bệ hạ!Phụ thân của hắn chính là thư đồng của bệ hạ. Phụ thân xuất thân thần đồng, đi theo bên cạnh bệ hạ đã không ít lần giúp đỡ bệ hạ học tập, lại còn bày mưu tính kế, cho nên bệ hạ mới nâng đỡ hắn như vậy!Hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà ngoại tổ phụ, lại không có thân tộc giúp đỡ. Trong mắt bệ hạ, hắn lẻ loi hiu quạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn cô đơn chiếc bóng lại nghĩ đến phụ thân của hắn, đương nhiên sẽ đối xử đặc biệt với hắn.Nói hắn là nghĩa tử của bệ hạ cũng không ngoa, những người tầm thường khác làm sao có thể so sánh với hắn được?Trong lòng Ân Nguyên Phu trào phúng, mà đúng lúc này, bên ngoài có người tới bẩm báo, nói rằng người Tiêu gia đã đánh đến tận cửa.Ân Nguyên Phu vừa nghe cũng hơi kinh ngạc: “Chẳng qua chỉ là một bài thơ mà thôi, Tiêu Vân Chước lại cả gan dẫn người tìm tới cửa à? Vậy ngươi đi ra nói với bọn họ là ta bị bệnh, đang nghỉ ngơi, ai cũng không gặp.”Tiêu gia này chẳng qua chỉ là mấy người sa cơ thất thế mà thôi.Hắn thường xuyên đi theo bên cạnh bệ hạ, thỉnh thoảng cũng nghe bệ hạ nhắc đến. Trong lời nói luôn nói Tiêu gia không biết phấn đấu, thậm chí cũng mấy lần nổi giận với Tiêu Trấn Quan, nói ông ấy không biết tốt xấu, hận không thể chém ông ấy luôn!Tiêu Vân Chước lại còn dám gây chuyện cho cha mình à?“Bọn hắn nói nếu hôm nay không gặp được ngài thì sẽ đánh thẳng vào…Đại nhân, ngài không biết đâu, mấy người Tiêu gia kia ai nấy đều hung thần ác sát, cao to cường tráng, gia đinh trong phủ chúng ta quả thực không dùng được, chỉ sợ chỉ hai ba lần đã bị đánh tan…” Quản gia cũng cuống lên.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Bọn hắn đều là quân hộ, đã mấy thế hệ đều tòng quân.Tổ tông đều là quân lính dưới tay Tiêu gia tằng tổ phụ, được che chở thì sẽ càng có nhiều cơ hội trở nên nổi bật hơn. Chỉ tiếc Tiêu gia tằng tổ phụ mất sớm, không sống lâu như Lục lão tướng quân. Dần dần, lòng người cũng tản ra.Nhưng đã nhập binh nghiệp thì phải tìm một lão đại đáng tin cậy để đi theo, nếu có thể thủ có thể công, xem mạng của bọn hắn như mạng mình mới được.Nếu không đừng nói đến kiến công lập nghiệp, có thể giữ được mạng hoặc nguyên vẹn về nhà cũng khó lắm rồi.Nhưng lão đại này cũng không dễ tìm như thế, hầu hết các tướng quân lợi hại bây giờ ở trong triều đình đều đã có thuộc hạ mà mình tín nhiệm, nào sẽ bồi dưỡng người của nhà khác?Cho nên nếu như Tiêu gia không Đông Sơn tái khởi, bọn hắn lại không thể tìm được chỗ dựa khác thì kết quả là đa số sẽ nước chảy bèo trôi, từ quân hộ hơi có chút tiềm lực biến thành mấy gia đình bình thường tìm đường sống, khó có thể càng ngày càng tốt hơn.Năm nay Tiêu gia rõ ràng đã nhìn thấy mầm chồi mới sinh ra sau đợt cháy, cũng mang lại cho bọn hắn hy vọng.Bọn hắn và Tiêu gia, có thể nói là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.Đừng nói là ra tay đòi lại công bằng cho Tiêu cô nương, cho dù là liều mạng vì tiểu thư thì họ cũng phải liều!Người theo binh nghiệp, nếu như muốn lập danh thì phải chịu mạo hiểm, nếu như không dám g.i.ế.t. ra ngoài thì đó chính là ăn rồi ngồi chờ chết.Lại nói, theo như bọn hắn nghĩ, đây không phải là trút giận cho Tiêu cô nương mà là lập uy.Đã nhớ mình là Tiêu gia thì không thể sợ hãi. Nhà võ tướng nếu bị người đè đầu đè cổ, trốn ở trong chăn khóc, ai dám đi theo một tướng quân như thế?Cho nên giờ phút này, khí thế của mấy bộ hạ cũ kia so với khí thế của mấy hộ viện Tiêu gia còn lớn hơn.Ân Nguyên Phu lúc này vẫn đang nằm trên giường dưỡng bệnh.Lần này hắn bị bệnh rất nặng, thuốc cũng đã uống rồi nhưng vẫn chẳng thấy chút thay đổi nào cả. Bây giờ đầu còn choáng váng, đi được mấy bước toàn thân đã mềm oặt ra, ban đêm càng không thể ngủ ngon được, ác mộng tới liên tục, khó có thể bình an.Trong miệng Ân Nguyên Phu đắng nghét, cảm giác rất khó chịu.Nghe nói buổi chầu sáng hôm nay, đã có người dâng bài thơ kia lên cho bệ hạ.Hắn mới xin nghỉ mấy ngày mà đã có người không thể nhịn được rồi…Nhưng hắn có thể đi tới vị trí bây giờ cũng không phải hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh làm thơ vẽ tranh, quan trọng nhất chính là tình cảm của hắn với bệ hạ!Phụ thân của hắn chính là thư đồng của bệ hạ. Phụ thân xuất thân thần đồng, đi theo bên cạnh bệ hạ đã không ít lần giúp đỡ bệ hạ học tập, lại còn bày mưu tính kế, cho nên bệ hạ mới nâng đỡ hắn như vậy!Hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà ngoại tổ phụ, lại không có thân tộc giúp đỡ. Trong mắt bệ hạ, hắn lẻ loi hiu quạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn cô đơn chiếc bóng lại nghĩ đến phụ thân của hắn, đương nhiên sẽ đối xử đặc biệt với hắn.Nói hắn là nghĩa tử của bệ hạ cũng không ngoa, những người tầm thường khác làm sao có thể so sánh với hắn được?Trong lòng Ân Nguyên Phu trào phúng, mà đúng lúc này, bên ngoài có người tới bẩm báo, nói rằng người Tiêu gia đã đánh đến tận cửa.Ân Nguyên Phu vừa nghe cũng hơi kinh ngạc: “Chẳng qua chỉ là một bài thơ mà thôi, Tiêu Vân Chước lại cả gan dẫn người tìm tới cửa à? Vậy ngươi đi ra nói với bọn họ là ta bị bệnh, đang nghỉ ngơi, ai cũng không gặp.”Tiêu gia này chẳng qua chỉ là mấy người sa cơ thất thế mà thôi.Hắn thường xuyên đi theo bên cạnh bệ hạ, thỉnh thoảng cũng nghe bệ hạ nhắc đến. Trong lời nói luôn nói Tiêu gia không biết phấn đấu, thậm chí cũng mấy lần nổi giận với Tiêu Trấn Quan, nói ông ấy không biết tốt xấu, hận không thể chém ông ấy luôn!Tiêu Vân Chước lại còn dám gây chuyện cho cha mình à?“Bọn hắn nói nếu hôm nay không gặp được ngài thì sẽ đánh thẳng vào…Đại nhân, ngài không biết đâu, mấy người Tiêu gia kia ai nấy đều hung thần ác sát, cao to cường tráng, gia đinh trong phủ chúng ta quả thực không dùng được, chỉ sợ chỉ hai ba lần đã bị đánh tan…” Quản gia cũng cuống lên.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Bọn hắn đều là quân hộ, đã mấy thế hệ đều tòng quân.Tổ tông đều là quân lính dưới tay Tiêu gia tằng tổ phụ, được che chở thì sẽ càng có nhiều cơ hội trở nên nổi bật hơn. Chỉ tiếc Tiêu gia tằng tổ phụ mất sớm, không sống lâu như Lục lão tướng quân. Dần dần, lòng người cũng tản ra.Nhưng đã nhập binh nghiệp thì phải tìm một lão đại đáng tin cậy để đi theo, nếu có thể thủ có thể công, xem mạng của bọn hắn như mạng mình mới được.Nếu không đừng nói đến kiến công lập nghiệp, có thể giữ được mạng hoặc nguyên vẹn về nhà cũng khó lắm rồi.Nhưng lão đại này cũng không dễ tìm như thế, hầu hết các tướng quân lợi hại bây giờ ở trong triều đình đều đã có thuộc hạ mà mình tín nhiệm, nào sẽ bồi dưỡng người của nhà khác?Cho nên nếu như Tiêu gia không Đông Sơn tái khởi, bọn hắn lại không thể tìm được chỗ dựa khác thì kết quả là đa số sẽ nước chảy bèo trôi, từ quân hộ hơi có chút tiềm lực biến thành mấy gia đình bình thường tìm đường sống, khó có thể càng ngày càng tốt hơn.Năm nay Tiêu gia rõ ràng đã nhìn thấy mầm chồi mới sinh ra sau đợt cháy, cũng mang lại cho bọn hắn hy vọng.Bọn hắn và Tiêu gia, có thể nói là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng.Đừng nói là ra tay đòi lại công bằng cho Tiêu cô nương, cho dù là liều mạng vì tiểu thư thì họ cũng phải liều!Người theo binh nghiệp, nếu như muốn lập danh thì phải chịu mạo hiểm, nếu như không dám g.i.ế.t. ra ngoài thì đó chính là ăn rồi ngồi chờ chết.Lại nói, theo như bọn hắn nghĩ, đây không phải là trút giận cho Tiêu cô nương mà là lập uy.Đã nhớ mình là Tiêu gia thì không thể sợ hãi. Nhà võ tướng nếu bị người đè đầu đè cổ, trốn ở trong chăn khóc, ai dám đi theo một tướng quân như thế?Cho nên giờ phút này, khí thế của mấy bộ hạ cũ kia so với khí thế của mấy hộ viện Tiêu gia còn lớn hơn.Ân Nguyên Phu lúc này vẫn đang nằm trên giường dưỡng bệnh.Lần này hắn bị bệnh rất nặng, thuốc cũng đã uống rồi nhưng vẫn chẳng thấy chút thay đổi nào cả. Bây giờ đầu còn choáng váng, đi được mấy bước toàn thân đã mềm oặt ra, ban đêm càng không thể ngủ ngon được, ác mộng tới liên tục, khó có thể bình an.Trong miệng Ân Nguyên Phu đắng nghét, cảm giác rất khó chịu.Nghe nói buổi chầu sáng hôm nay, đã có người dâng bài thơ kia lên cho bệ hạ.Hắn mới xin nghỉ mấy ngày mà đã có người không thể nhịn được rồi…Nhưng hắn có thể đi tới vị trí bây giờ cũng không phải hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh làm thơ vẽ tranh, quan trọng nhất chính là tình cảm của hắn với bệ hạ!Phụ thân của hắn chính là thư đồng của bệ hạ. Phụ thân xuất thân thần đồng, đi theo bên cạnh bệ hạ đã không ít lần giúp đỡ bệ hạ học tập, lại còn bày mưu tính kế, cho nên bệ hạ mới nâng đỡ hắn như vậy!Hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà ngoại tổ phụ, lại không có thân tộc giúp đỡ. Trong mắt bệ hạ, hắn lẻ loi hiu quạnh, mỗi lần nhìn thấy hắn cô đơn chiếc bóng lại nghĩ đến phụ thân của hắn, đương nhiên sẽ đối xử đặc biệt với hắn.Nói hắn là nghĩa tử của bệ hạ cũng không ngoa, những người tầm thường khác làm sao có thể so sánh với hắn được?Trong lòng Ân Nguyên Phu trào phúng, mà đúng lúc này, bên ngoài có người tới bẩm báo, nói rằng người Tiêu gia đã đánh đến tận cửa.Ân Nguyên Phu vừa nghe cũng hơi kinh ngạc: “Chẳng qua chỉ là một bài thơ mà thôi, Tiêu Vân Chước lại cả gan dẫn người tìm tới cửa à? Vậy ngươi đi ra nói với bọn họ là ta bị bệnh, đang nghỉ ngơi, ai cũng không gặp.”Tiêu gia này chẳng qua chỉ là mấy người sa cơ thất thế mà thôi.Hắn thường xuyên đi theo bên cạnh bệ hạ, thỉnh thoảng cũng nghe bệ hạ nhắc đến. Trong lời nói luôn nói Tiêu gia không biết phấn đấu, thậm chí cũng mấy lần nổi giận với Tiêu Trấn Quan, nói ông ấy không biết tốt xấu, hận không thể chém ông ấy luôn!Tiêu Vân Chước lại còn dám gây chuyện cho cha mình à?“Bọn hắn nói nếu hôm nay không gặp được ngài thì sẽ đánh thẳng vào…Đại nhân, ngài không biết đâu, mấy người Tiêu gia kia ai nấy đều hung thần ác sát, cao to cường tráng, gia đinh trong phủ chúng ta quả thực không dùng được, chỉ sợ chỉ hai ba lần đã bị đánh tan…” Quản gia cũng cuống lên.