> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 527
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Vân Chước nghe vậy, lại bật cười một tiếng.“Hôm nay nếu ta thả ngươi, ngày sau, chắc chắn ngươi sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cấu kết với một ít lệ quỷ trở về tìm ta báo thù. Ngươi sẽ hy vọng nhìn thấy ta bị lệ quỷ thôn phệ, nhìn ta hồn phi phách tán, mới có thể thống khoái, đúng không?” Tiêu Vân Chước chỉ hời hợt nói.Khương Nguyên ngơ ngác một chút: “Sao, sao có thể như vậy...”Tiêu Vân Chước có thể chất như vậy, tất nhiên là có thể hấp dẫn những lệ quỷ kia đến đây...Nàng ta thật sự... nghĩ như vậy.“Lúc ngươi còn sống, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, chỉ tiếc ngươi không biết quý trọng. Bây giờ ngươi c.h.ế.t rồi, ngươi cảm thấy sự kiên nhẫn của ta dành cho ngươi còn nữa không?” Tiêu Vân Chước thong thả nói một câu.“Ta sai rồi! Biểu tỷ, một lần cuối cùng, ta nhất định sẽ quý trọng!” Khương Nguyên vội vàng quỳ xuống, không ngừng cầu xin.Nàng ta có thể cảm giác được, hiện tại Tiêu Vân Chước có thể g.i.ế.c mình.Nếu bây giờ c.h.ế.t thêm một lần nữa, nàng ta sẽ hoàn toàn không còn, cái gì mà kiếp này kiếp sau, toàn bộ hóa thành hư không!Nàng ta không muốn như vậy!“Ta hối hận rồi, ta tuyệt đối sẽ không muốn báo thù nữa, ta muốn đầu thai, muốn bắt đầu lại từ đầu... Biểu tỷ...” Khương Nguyên vội vàng dập đầu.“Đừng, ngươi không có cơ hội đầu thai đâu. Ngươi muốn báo thù, tuy ta không giúp ngươi, nhưng cũng không nói sẽ lập tức g.i.ế.c ngươi không phải sao?” Tiêu Vân Chước cười với nàng ta: “Ngươi muốn mượn tay lệ quỷ hại ta, vậy sao được? Thay vì cầu người khác, không bằng cầu chính mình, ta chờ ngày ngươi biến thành lệ quỷ. Đến lúc đó, nếu ngươi còn có thể ăn ta, vậy ngươi sẽ thành vạn quỷ chi vương.”“Biểu muội, ngươi cũng nhớ mẫu thân ta chứ?” Tiêu Vân Chước lại nhẹ nhàng nói một câu.“...” Khương Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên.“Sao vậy? Không nhớ à? Thôi vậy, ta không thích ép buộc.” Tiêu Vân Chước bùi ngùi thở dài.Khương Nguyên hiểu rồi...Nàng ta căn bản không trốn thoát, hiện giờ rơi vào tay Tiêu Vân Chước, sinh tử đều do nàng định. Mà nàng ta đối với Tiêu Vân Chước mà nói, tác dụng duy nhất còn lại chính là “cô mẫu”...Mà cô mẫu... Nàng ta sao mà không hận chứ!Nàng ta không tiếc nịnh nọt Quản thị, không tiếc vạch trần Tiêu Vân Chước trước mặt mọi người, cũng muốn làm chủ cho cô mẫu, nhưng cô mẫu đối xử với nàng ta như thế nào?Nếu không phải cô mẫu dứt khoát vứt bỏ nàng ta thì nàng ta làm sao có thể rơi vào kết cục như vậy!“Biểu tỷ! Ta nhớ, ta nhớ cô mẫu... Chỉ là ta không vào được Tiêu gia... Cầu biểu tỷ, người giúp ta...” Khương Nguyên cắn răng, hướng về phía Tiêu Vân Chước nói.Nếu đã trốn không thoát, vậy nàng ta còn cố kỵ cái gì?Cô mẫu hại nàng ta, cho dù chết, nàng ta cũng muốn kéo cô mẫu cùng đi!Trong từ đường Tiêu gia có bài vị tổ tông, tiểu quỷ bình thường đương nhiên không thể tới gần, nhưng nếu bị Tiêu Vân Chước mang vào thì lại khác.“Biểu muội khi còn sống ở nhà ta nhiều năm, sau khi c.h.ế.t lưu luyến cũng là bình thường. Nể tình ngươi gọi ta một tiếng biểu tỷ, ta sẽ dẫn ngươi đến Tiêu gia ở lại một thời gian.” Tiêu Vân Chước mỉm cười nhìn nàng ta.Khương Nguyên không rét mà run.Cho đến giờ phút này, nàng ta mới đột nhiên phát hiện, thì ra nàng ta thật sự đã sai rồi... Tiêu Vân Chước khống chế sinh tử của quỷ hồn, nàng ta làm sao đấu với nàng đây?Thì ra từ lúc bắt đầu, nàng ta đã thua rồi!
Tiêu Vân Chước nghe vậy, lại bật cười một tiếng.
“Hôm nay nếu ta thả ngươi, ngày sau, chắc chắn ngươi sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cấu kết với một ít lệ quỷ trở về tìm ta báo thù. Ngươi sẽ hy vọng nhìn thấy ta bị lệ quỷ thôn phệ, nhìn ta hồn phi phách tán, mới có thể thống khoái, đúng không?” Tiêu Vân Chước chỉ hời hợt nói.
Khương Nguyên ngơ ngác một chút: “Sao, sao có thể như vậy...”
Tiêu Vân Chước có thể chất như vậy, tất nhiên là có thể hấp dẫn những lệ quỷ kia đến đây...
Nàng ta thật sự... nghĩ như vậy.
“Lúc ngươi còn sống, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, chỉ tiếc ngươi không biết quý trọng. Bây giờ ngươi c.h.ế.t rồi, ngươi cảm thấy sự kiên nhẫn của ta dành cho ngươi còn nữa không?” Tiêu Vân Chước thong thả nói một câu.
“Ta sai rồi! Biểu tỷ, một lần cuối cùng, ta nhất định sẽ quý trọng!” Khương Nguyên vội vàng quỳ xuống, không ngừng cầu xin.
Nàng ta có thể cảm giác được, hiện tại Tiêu Vân Chước có thể g.i.ế.c mình.
Nếu bây giờ c.h.ế.t thêm một lần nữa, nàng ta sẽ hoàn toàn không còn, cái gì mà kiếp này kiếp sau, toàn bộ hóa thành hư không!
Nàng ta không muốn như vậy!
“Ta hối hận rồi, ta tuyệt đối sẽ không muốn báo thù nữa, ta muốn đầu thai, muốn bắt đầu lại từ đầu... Biểu tỷ...” Khương Nguyên vội vàng dập đầu.
“Đừng, ngươi không có cơ hội đầu thai đâu. Ngươi muốn báo thù, tuy ta không giúp ngươi, nhưng cũng không nói sẽ lập tức g.i.ế.c ngươi không phải sao?” Tiêu Vân Chước cười với nàng ta: “Ngươi muốn mượn tay lệ quỷ hại ta, vậy sao được? Thay vì cầu người khác, không bằng cầu chính mình, ta chờ ngày ngươi biến thành lệ quỷ. Đến lúc đó, nếu ngươi còn có thể ăn ta, vậy ngươi sẽ thành vạn quỷ chi vương.”
“Biểu muội, ngươi cũng nhớ mẫu thân ta chứ?” Tiêu Vân Chước lại nhẹ nhàng nói một câu.
“...” Khương Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Sao vậy? Không nhớ à? Thôi vậy, ta không thích ép buộc.” Tiêu Vân Chước bùi ngùi thở dài.
Khương Nguyên hiểu rồi...
Nàng ta căn bản không trốn thoát, hiện giờ rơi vào tay Tiêu Vân Chước, sinh tử đều do nàng định. Mà nàng ta đối với Tiêu Vân Chước mà nói, tác dụng duy nhất còn lại chính là “cô mẫu”...
Mà cô mẫu... Nàng ta sao mà không hận chứ!
Nàng ta không tiếc nịnh nọt Quản thị, không tiếc vạch trần Tiêu Vân Chước trước mặt mọi người, cũng muốn làm chủ cho cô mẫu, nhưng cô mẫu đối xử với nàng ta như thế nào?
Nếu không phải cô mẫu dứt khoát vứt bỏ nàng ta thì nàng ta làm sao có thể rơi vào kết cục như vậy!
“Biểu tỷ! Ta nhớ, ta nhớ cô mẫu... Chỉ là ta không vào được Tiêu gia... Cầu biểu tỷ, người giúp ta...” Khương Nguyên cắn răng, hướng về phía Tiêu Vân Chước nói.
Nếu đã trốn không thoát, vậy nàng ta còn cố kỵ cái gì?
Cô mẫu hại nàng ta, cho dù chết, nàng ta cũng muốn kéo cô mẫu cùng đi!
Trong từ đường Tiêu gia có bài vị tổ tông, tiểu quỷ bình thường đương nhiên không thể tới gần, nhưng nếu bị Tiêu Vân Chước mang vào thì lại khác.
“Biểu muội khi còn sống ở nhà ta nhiều năm, sau khi c.h.ế.t lưu luyến cũng là bình thường. Nể tình ngươi gọi ta một tiếng biểu tỷ, ta sẽ dẫn ngươi đến Tiêu gia ở lại một thời gian.” Tiêu Vân Chước mỉm cười nhìn nàng ta.
Khương Nguyên không rét mà run.
Cho đến giờ phút này, nàng ta mới đột nhiên phát hiện, thì ra nàng ta thật sự đã sai rồi... Tiêu Vân Chước khống chế sinh tử của quỷ hồn, nàng ta làm sao đấu với nàng đây?
Thì ra từ lúc bắt đầu, nàng ta đã thua rồi!
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Vân Chước nghe vậy, lại bật cười một tiếng.“Hôm nay nếu ta thả ngươi, ngày sau, chắc chắn ngươi sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cấu kết với một ít lệ quỷ trở về tìm ta báo thù. Ngươi sẽ hy vọng nhìn thấy ta bị lệ quỷ thôn phệ, nhìn ta hồn phi phách tán, mới có thể thống khoái, đúng không?” Tiêu Vân Chước chỉ hời hợt nói.Khương Nguyên ngơ ngác một chút: “Sao, sao có thể như vậy...”Tiêu Vân Chước có thể chất như vậy, tất nhiên là có thể hấp dẫn những lệ quỷ kia đến đây...Nàng ta thật sự... nghĩ như vậy.“Lúc ngươi còn sống, ta đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, chỉ tiếc ngươi không biết quý trọng. Bây giờ ngươi c.h.ế.t rồi, ngươi cảm thấy sự kiên nhẫn của ta dành cho ngươi còn nữa không?” Tiêu Vân Chước thong thả nói một câu.“Ta sai rồi! Biểu tỷ, một lần cuối cùng, ta nhất định sẽ quý trọng!” Khương Nguyên vội vàng quỳ xuống, không ngừng cầu xin.Nàng ta có thể cảm giác được, hiện tại Tiêu Vân Chước có thể g.i.ế.c mình.Nếu bây giờ c.h.ế.t thêm một lần nữa, nàng ta sẽ hoàn toàn không còn, cái gì mà kiếp này kiếp sau, toàn bộ hóa thành hư không!Nàng ta không muốn như vậy!“Ta hối hận rồi, ta tuyệt đối sẽ không muốn báo thù nữa, ta muốn đầu thai, muốn bắt đầu lại từ đầu... Biểu tỷ...” Khương Nguyên vội vàng dập đầu.“Đừng, ngươi không có cơ hội đầu thai đâu. Ngươi muốn báo thù, tuy ta không giúp ngươi, nhưng cũng không nói sẽ lập tức g.i.ế.c ngươi không phải sao?” Tiêu Vân Chước cười với nàng ta: “Ngươi muốn mượn tay lệ quỷ hại ta, vậy sao được? Thay vì cầu người khác, không bằng cầu chính mình, ta chờ ngày ngươi biến thành lệ quỷ. Đến lúc đó, nếu ngươi còn có thể ăn ta, vậy ngươi sẽ thành vạn quỷ chi vương.”“Biểu muội, ngươi cũng nhớ mẫu thân ta chứ?” Tiêu Vân Chước lại nhẹ nhàng nói một câu.“...” Khương Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên.“Sao vậy? Không nhớ à? Thôi vậy, ta không thích ép buộc.” Tiêu Vân Chước bùi ngùi thở dài.Khương Nguyên hiểu rồi...Nàng ta căn bản không trốn thoát, hiện giờ rơi vào tay Tiêu Vân Chước, sinh tử đều do nàng định. Mà nàng ta đối với Tiêu Vân Chước mà nói, tác dụng duy nhất còn lại chính là “cô mẫu”...Mà cô mẫu... Nàng ta sao mà không hận chứ!Nàng ta không tiếc nịnh nọt Quản thị, không tiếc vạch trần Tiêu Vân Chước trước mặt mọi người, cũng muốn làm chủ cho cô mẫu, nhưng cô mẫu đối xử với nàng ta như thế nào?Nếu không phải cô mẫu dứt khoát vứt bỏ nàng ta thì nàng ta làm sao có thể rơi vào kết cục như vậy!“Biểu tỷ! Ta nhớ, ta nhớ cô mẫu... Chỉ là ta không vào được Tiêu gia... Cầu biểu tỷ, người giúp ta...” Khương Nguyên cắn răng, hướng về phía Tiêu Vân Chước nói.Nếu đã trốn không thoát, vậy nàng ta còn cố kỵ cái gì?Cô mẫu hại nàng ta, cho dù chết, nàng ta cũng muốn kéo cô mẫu cùng đi!Trong từ đường Tiêu gia có bài vị tổ tông, tiểu quỷ bình thường đương nhiên không thể tới gần, nhưng nếu bị Tiêu Vân Chước mang vào thì lại khác.“Biểu muội khi còn sống ở nhà ta nhiều năm, sau khi c.h.ế.t lưu luyến cũng là bình thường. Nể tình ngươi gọi ta một tiếng biểu tỷ, ta sẽ dẫn ngươi đến Tiêu gia ở lại một thời gian.” Tiêu Vân Chước mỉm cười nhìn nàng ta.Khương Nguyên không rét mà run.Cho đến giờ phút này, nàng ta mới đột nhiên phát hiện, thì ra nàng ta thật sự đã sai rồi... Tiêu Vân Chước khống chế sinh tử của quỷ hồn, nàng ta làm sao đấu với nàng đây?Thì ra từ lúc bắt đầu, nàng ta đã thua rồi!