Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 293: Có đau không?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Tuyệt phẩm tiên hiệp -Đạo QuânÂu Dương Vô Thần nghe lời của cô nói, vẫn tiếp tục giữ im lặng không lên tiếng.Lần này, Âu Dương Thiên Thiên trực tiếp nổi khùng, cô bặm môi, quát nhỏ:- Rốt cuộc anh muốn cái gì? Sao không mở miệng ra nói chứ? Bây giờ mà anh không nói gì nữa là tôi đi thật đấy!Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên hất tay của người đàn ông ra, ánh mắt nghiêm khắc nhìn anh.Nói thì không nói, nắm nắm cái gì chứ!Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau lại, vài giây sau, anh đột nhiên nhăn nhó mặt mày, biểu hiện như đang đau lớn, nhỏ giọng lên tiếng:- A...đau...."...."Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngay lập tức mở to mắt, cô hoảng hốt cúi người nhìn anh, biểu hiện lo lắng, hỏi:- Sao vậy? Anh đau ở đâu? Tôi có đụng trúng chỗ nào sao? Tôi vẫn chưa làm gì cả mà?- Có đau lắm không? Đưa tay tôi xem xem.Âu Dương Thiên Thiên không ngờ đến một cái hất tay của mình lại có thể làm ra tình thế như vậy, cô luống cuống cầm tay của người đàn ông, ngó nghiêng qua lại với sự sợ hãi.- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Ai biết vết thương của anh nghiêm trọng đến vậy. Bị thương ở lưng mà lây sang tay luôn. Đau nhiều không?Âu Dương Thiên Thiên rối rít xin lỗi, cô dường như là thực sự lo lắng cho tình trạng của người đàn ông. Cứ nghĩ rằng mình đã làm anh đau rồi.Âu Dương Vô Thần nhìn biểu hiện của cô, khóe môi hơi nhếch lên, để lộ nụ cười hiếm có. Thế nhưng, đó là khi Âu Dương Thiên Thiên không thấy. Lúc cô ngẩng mặt lên hỏi, anh nhanh chóng trở về với bộ mặt nhăn nhó, trắng bệch như rất đau đớn.Một người như chuột lém lỉnh, một người lại như con mèo ngây thơ, hai người hai hình ảnh, hoàn toàn đối lập nhau.Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt lên, thấy trước cửa xuất hiện những chiếc bóng đen đang tiến tới.Khi thấy được người đó là ai, cô nhanh chóng dời người ra khỏi giường của Âu Dương Vô Thần, hô lên:- Chị Nhược Anh, chị đến thật đúng lúc, anh hai tỉnh lại rồi, chị xem cho anh ấy đi.Mã Nhược Anh vừa mới bước vào phòng, cô có chút ngạc nhiên khi thấy Âu Dương Thiên Thiên ở đây, nhưng rồi lời nói của cô ấy làm cô chú ý hơn cả, ngay lập tức tiến đến phía giường của Âu Dương Vô Thần.Người đàn ông cau mày nhìn Âu Dương Thiên Thiên, dường như rất không thích việc cô gọi người tới.Xem xem cái gì chứ? Có thứ nào đáng để xem đâu mà đi vào cho nhiều? Một mình Âu Dương Thiên Thiên xem là đủ rồi!!!!Mã Nhược Anh tiến gần tới chỗ giường bệnh, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi:- Có thấy chỗ nào khó chịu không? Vết thương có đau không? Tay chân hoạt động thế nào? Có mất sức nhiều không?Không dừng lại tại đó, theo sau Mã Nhược Anh, là hàng loạt những người khác nữa. Vivian, Andrew và Stefan đều cùng lúc đi vào, ánh mắt hướng về phía của Âu Dương Vô Thần.Đặc biệt là Elena, không biết vì vô tình hay cố ý, mà cô ta chen vào chỗ đứng của Âu Dương Thiên Thiên, đẩy hẳn thân thể cô ấy ra đằng sau....
Tuyệt phẩm tiên hiệp -
Đạo Quân
Âu Dương Vô Thần nghe lời của cô nói, vẫn tiếp tục giữ im lặng không lên tiếng.
Lần này, Âu Dương Thiên Thiên trực tiếp nổi khùng, cô bặm môi, quát nhỏ:
- Rốt cuộc anh muốn cái gì? Sao không mở miệng ra nói chứ? Bây giờ mà anh không nói gì nữa là tôi đi thật đấy!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên hất tay của người đàn ông ra, ánh mắt nghiêm khắc nhìn anh.
Nói thì không nói, nắm nắm cái gì chứ!
Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau lại, vài giây sau, anh đột nhiên nhăn nhó mặt mày, biểu hiện như đang đau lớn, nhỏ giọng lên tiếng:
- A...đau....
"...."
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngay lập tức mở to mắt, cô hoảng hốt cúi người nhìn anh, biểu hiện lo lắng, hỏi:
- Sao vậy? Anh đau ở đâu? Tôi có đụng trúng chỗ nào sao? Tôi vẫn chưa làm gì cả mà?
- Có đau lắm không? Đưa tay tôi xem xem.
Âu Dương Thiên Thiên không ngờ đến một cái hất tay của mình lại có thể làm ra tình thế như vậy, cô luống cuống cầm tay của người đàn ông, ngó nghiêng qua lại với sự sợ hãi.
- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Ai biết vết thương của anh nghiêm trọng đến vậy. Bị thương ở lưng mà lây sang tay luôn. Đau nhiều không?
Âu Dương Thiên Thiên rối rít xin lỗi, cô dường như là thực sự lo lắng cho tình trạng của người đàn ông. Cứ nghĩ rằng mình đã làm anh đau rồi.
Âu Dương Vô Thần nhìn biểu hiện của cô, khóe môi hơi nhếch lên, để lộ nụ cười hiếm có. Thế nhưng, đó là khi Âu Dương Thiên Thiên không thấy. Lúc cô ngẩng mặt lên hỏi, anh nhanh chóng trở về với bộ mặt nhăn nhó, trắng bệch như rất đau đớn.
Một người như chuột lém lỉnh, một người lại như con mèo ngây thơ, hai người hai hình ảnh, hoàn toàn đối lập nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt lên, thấy trước cửa xuất hiện những chiếc bóng đen đang tiến tới.
Khi thấy được người đó là ai, cô nhanh chóng dời người ra khỏi giường của Âu Dương Vô Thần, hô lên:
- Chị Nhược Anh, chị đến thật đúng lúc, anh hai tỉnh lại rồi, chị xem cho anh ấy đi.
Mã Nhược Anh vừa mới bước vào phòng, cô có chút ngạc nhiên khi thấy Âu Dương Thiên Thiên ở đây, nhưng rồi lời nói của cô ấy làm cô chú ý hơn cả, ngay lập tức tiến đến phía giường của Âu Dương Vô Thần.
Người đàn ông cau mày nhìn Âu Dương Thiên Thiên, dường như rất không thích việc cô gọi người tới.
Xem xem cái gì chứ? Có thứ nào đáng để xem đâu mà đi vào cho nhiều? Một mình Âu Dương Thiên Thiên xem là đủ rồi!!!!
Mã Nhược Anh tiến gần tới chỗ giường bệnh, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi:
- Có thấy chỗ nào khó chịu không? Vết thương có đau không? Tay chân hoạt động thế nào? Có mất sức nhiều không?
Không dừng lại tại đó, theo sau Mã Nhược Anh, là hàng loạt những người khác nữa. Vivian, Andrew và Stefan đều cùng lúc đi vào, ánh mắt hướng về phía của Âu Dương Vô Thần.
Đặc biệt là Elena, không biết vì vô tình hay cố ý, mà cô ta chen vào chỗ đứng của Âu Dương Thiên Thiên, đẩy hẳn thân thể cô ấy ra đằng sau....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Tuyệt phẩm tiên hiệp -Đạo QuânÂu Dương Vô Thần nghe lời của cô nói, vẫn tiếp tục giữ im lặng không lên tiếng.Lần này, Âu Dương Thiên Thiên trực tiếp nổi khùng, cô bặm môi, quát nhỏ:- Rốt cuộc anh muốn cái gì? Sao không mở miệng ra nói chứ? Bây giờ mà anh không nói gì nữa là tôi đi thật đấy!Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên hất tay của người đàn ông ra, ánh mắt nghiêm khắc nhìn anh.Nói thì không nói, nắm nắm cái gì chứ!Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau lại, vài giây sau, anh đột nhiên nhăn nhó mặt mày, biểu hiện như đang đau lớn, nhỏ giọng lên tiếng:- A...đau...."...."Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, ngay lập tức mở to mắt, cô hoảng hốt cúi người nhìn anh, biểu hiện lo lắng, hỏi:- Sao vậy? Anh đau ở đâu? Tôi có đụng trúng chỗ nào sao? Tôi vẫn chưa làm gì cả mà?- Có đau lắm không? Đưa tay tôi xem xem.Âu Dương Thiên Thiên không ngờ đến một cái hất tay của mình lại có thể làm ra tình thế như vậy, cô luống cuống cầm tay của người đàn ông, ngó nghiêng qua lại với sự sợ hãi.- Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Ai biết vết thương của anh nghiêm trọng đến vậy. Bị thương ở lưng mà lây sang tay luôn. Đau nhiều không?Âu Dương Thiên Thiên rối rít xin lỗi, cô dường như là thực sự lo lắng cho tình trạng của người đàn ông. Cứ nghĩ rằng mình đã làm anh đau rồi.Âu Dương Vô Thần nhìn biểu hiện của cô, khóe môi hơi nhếch lên, để lộ nụ cười hiếm có. Thế nhưng, đó là khi Âu Dương Thiên Thiên không thấy. Lúc cô ngẩng mặt lên hỏi, anh nhanh chóng trở về với bộ mặt nhăn nhó, trắng bệch như rất đau đớn.Một người như chuột lém lỉnh, một người lại như con mèo ngây thơ, hai người hai hình ảnh, hoàn toàn đối lập nhau.Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Âu Dương Thiên Thiên ngẩng mặt lên, thấy trước cửa xuất hiện những chiếc bóng đen đang tiến tới.Khi thấy được người đó là ai, cô nhanh chóng dời người ra khỏi giường của Âu Dương Vô Thần, hô lên:- Chị Nhược Anh, chị đến thật đúng lúc, anh hai tỉnh lại rồi, chị xem cho anh ấy đi.Mã Nhược Anh vừa mới bước vào phòng, cô có chút ngạc nhiên khi thấy Âu Dương Thiên Thiên ở đây, nhưng rồi lời nói của cô ấy làm cô chú ý hơn cả, ngay lập tức tiến đến phía giường của Âu Dương Vô Thần.Người đàn ông cau mày nhìn Âu Dương Thiên Thiên, dường như rất không thích việc cô gọi người tới.Xem xem cái gì chứ? Có thứ nào đáng để xem đâu mà đi vào cho nhiều? Một mình Âu Dương Thiên Thiên xem là đủ rồi!!!!Mã Nhược Anh tiến gần tới chỗ giường bệnh, cô nhìn Âu Dương Vô Thần, hỏi:- Có thấy chỗ nào khó chịu không? Vết thương có đau không? Tay chân hoạt động thế nào? Có mất sức nhiều không?Không dừng lại tại đó, theo sau Mã Nhược Anh, là hàng loạt những người khác nữa. Vivian, Andrew và Stefan đều cùng lúc đi vào, ánh mắt hướng về phía của Âu Dương Vô Thần.Đặc biệt là Elena, không biết vì vô tình hay cố ý, mà cô ta chen vào chỗ đứng của Âu Dương Thiên Thiên, đẩy hẳn thân thể cô ấy ra đằng sau....