Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 542

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Sau khi Tiêu Vân Chước rời đi, Khương thị vừa tức vừa mắng, mắng xong cũng không nhịn được khóc um lên.Bà ta hận lão thái thái ức hiếp mình, càng hận trượng phu không hiểu cho mình.Bà ta làm còn chưa đủ tốt sao? Sau khi vào cửa liền liên tiếp sinh con, hai đứa trước đều thuận lợi, duy chỉ có nha đầu này sinh ngược. Bà ta suýt chết cũng bởi vì nha đầu này, bà ta không thể oán được sao?Mà nha đầu chết tiệt này ở trong nhà mấy năm, mấy năm đó bà ta luôn cảm thấy buồn bực, sức khỏe cũng không tốt. Vừa vứt bỏ không đến hai năm liền dần dần khôi phục, về sau còn sinh thêm được Văn Yến nữa, đây không phải rõ ràng là bị Tiêu Vân Chước khắc sao?Khương thị tức giận, không bao lâu, Huệ ma ma tới nói tiếng khóc của bà ta quá to, làm lão thái thái phiền lòng, bảo bà ta buổi tối rồi trở về.Nhưng vẫn phải đến sớm về muộn, hầu hạ lão phu nhân không thể lười biếng.Mặt Khương thị cũng già đi mấy phần.Buổi tối, lúc Khương thị trở về, bốn phía im ắng, gió thu thổi tới mang theo cảm giác lạnh như băng. Cả một ngày nay bà ta cũng không hề nhớ tới Khương Nguyên, nhưng không biết vì sao, đến nửa đêm canh ba, khi đi ngang qua viện tử của Khương Nguyên thì lại nhịn không được nghĩ đến bộ dáng hài tử kia.Viện tử của bà ta và viện của Khương Nguyên chỉ cách nhau có một bức tường, rất gần.Mới từ cửa viện đi qua vài bước, Khương thị loáng thoáng nghe được âm thanh nho nhỏ, tựa như có người đang đánh đàn...“Nha đầu chết tiệt kia lại muốn dọa ta nữa!” Khương thị đen mặt, ngay trước mặt hạ nhân nói: “Các ngươi nhìn xem, trên đời lại có khuê nữ bất hiếu như vậy sao? Nếu để truyền ra ngoài sẽ tiếng xấu lan xa đấy!”Nha hoàn của Khương thị đã sớm bị thay đổi thành người khác, giờ phút này nghe Khương thị nói, đều cúi đầu không nói.Các nàng chỉ phụ trách đưa đón phu nhân, những thứ khác hoàn toàn mặc kệ...Hơn nữa đại tiểu thư đối xử với người khác vốn là lãnh đạm không thích thân cận, đừng nói là đối với Khương thị, cho dù là đối với lão thái thái cũng không phải ngày ngày đều tới gặp.Đại tiểu thư hôm nay vừa về còn cố tình nói tốt ở trước mặt lão thái thái, để phu nhân trở về viện của mình, đây không phải là đang biểu đạt ý tốt sao?Ngược lại là phu nhân, gần đây ngôn ngữ không sạch sẽ, hoàn toàn không có chút phong phạm chủ mẫu nào.Khương thị giả bộ như không nghe thấy, trở về chỗ ở của mình.Chỉ là tiếng đàn này vẫn như có như không bay tới.Ngay từ đầu Khương thị quả thực không thèm để ý, nhưng một lát sau, trong lòng bà ta cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp.Lúc trước là bà ta mời người đến dạy Khương Nguyên học đàn, cô cháu hai người còn thường xuyên cùng nhau luyện, tiếng đàn tương hòa, thường đàn mấy khúc như vậy, mà Khương Nguyên có một chỗ luôn đàn sai...Mà tiếng đàn này hết sức quen thuộc.Trong mơ hồ, bà ta giống như còn nghe được tiếng Khương Nguyên đang ngâm xướng, thanh âm kia mờ mịt không chân thực...“Các ngươi có nghe thấy không?” Khương thị bắt đầu hoảng hốt.“Nghe thấy cái gì?” Bọn nha hoàn lắc đầu: “Gần đây trời bắt đầu lạnh, dế cũng không kêu nữa, nhưng mà ngược lại có chút tiếng gió.”“Tiếng đàn đấy! Các ngươi không nghe thấy tiếng đàn sao?” Khương thị lập tức lại hỏi.“Không có mà. Phu nhân, đêm hôm khuya khoắt sao lại có người đánh đàn? Là ngài suy nghĩ nhiều rồi?” Nha hoàn vẻ mặt nghi hoặc hỏi.Khương thị nghi ngờ nhìn những nha hoàn này.Nhất định là các nàng đã thương lượng trước!Khương thị cắn chặt răng, làm bộ như không nghe thấy tiếng Khương Nguyên, cưỡng ép mình nghỉ ngơi. Chỉ là vừa nhắm mắt lại, phảng phất như có người không ngừng gọi “cô mẫu” bên tai mình.Khương thị liên tiếp giật mình tỉnh lại.Giờ phút này, Khương Nguyên đang tung bay ở trước giường Khương thị, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng quái dị. Tiếng của nàng ta thì người khác không nghe được, nhưng cô mẫu lại có thể, đó là bởi vì ban ngày khi Tiêu Vân Chước gặp cô mẫu đã động tay động chân một chút.Nhưng Tiêu Vân Chước cũng không cho nàng ta mượn âm khí, cho nên mặc dù cô mẫu có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng ta nhưng lại không rõ ràng.Nàng ta biết rõ, Tiêu Vân Chước không có ý định để Khương thị lập tức chết đi.Nếu không với bản lĩnh của nàng thì đại khái có thể mượn quỷ hồn của nàng ta để mang cô mẫu đi...Bây giờ nàng ta cũng không dám hỏi, linh hồn đã bị Tiêu Vân Chước khống chế, sao còn có cơ hội lựa chọn nữa đây?

Sau khi Tiêu Vân Chước rời đi, Khương thị vừa tức vừa mắng, mắng xong cũng không nhịn được khóc um lên.

Bà ta hận lão thái thái ức hiếp mình, càng hận trượng phu không hiểu cho mình.

Bà ta làm còn chưa đủ tốt sao? Sau khi vào cửa liền liên tiếp sinh con, hai đứa trước đều thuận lợi, duy chỉ có nha đầu này sinh ngược. Bà ta suýt chết cũng bởi vì nha đầu này, bà ta không thể oán được sao?

Mà nha đầu chết tiệt này ở trong nhà mấy năm, mấy năm đó bà ta luôn cảm thấy buồn bực, sức khỏe cũng không tốt. Vừa vứt bỏ không đến hai năm liền dần dần khôi phục, về sau còn sinh thêm được Văn Yến nữa, đây không phải rõ ràng là bị Tiêu Vân Chước khắc sao?

Khương thị tức giận, không bao lâu, Huệ ma ma tới nói tiếng khóc của bà ta quá to, làm lão thái thái phiền lòng, bảo bà ta buổi tối rồi trở về.

Nhưng vẫn phải đến sớm về muộn, hầu hạ lão phu nhân không thể lười biếng.

Mặt Khương thị cũng già đi mấy phần.

Buổi tối, lúc Khương thị trở về, bốn phía im ắng, gió thu thổi tới mang theo cảm giác lạnh như băng. Cả một ngày nay bà ta cũng không hề nhớ tới Khương Nguyên, nhưng không biết vì sao, đến nửa đêm canh ba, khi đi ngang qua viện tử của Khương Nguyên thì lại nhịn không được nghĩ đến bộ dáng hài tử kia.

Viện tử của bà ta và viện của Khương Nguyên chỉ cách nhau có một bức tường, rất gần.

Mới từ cửa viện đi qua vài bước, Khương thị loáng thoáng nghe được âm thanh nho nhỏ, tựa như có người đang đánh đàn...

“Nha đầu chết tiệt kia lại muốn dọa ta nữa!” Khương thị đen mặt, ngay trước mặt hạ nhân nói: “Các ngươi nhìn xem, trên đời lại có khuê nữ bất hiếu như vậy sao? Nếu để truyền ra ngoài sẽ tiếng xấu lan xa đấy!”

Nha hoàn của Khương thị đã sớm bị thay đổi thành người khác, giờ phút này nghe Khương thị nói, đều cúi đầu không nói.

Các nàng chỉ phụ trách đưa đón phu nhân, những thứ khác hoàn toàn mặc kệ...

Hơn nữa đại tiểu thư đối xử với người khác vốn là lãnh đạm không thích thân cận, đừng nói là đối với Khương thị, cho dù là đối với lão thái thái cũng không phải ngày ngày đều tới gặp.

Đại tiểu thư hôm nay vừa về còn cố tình nói tốt ở trước mặt lão thái thái, để phu nhân trở về viện của mình, đây không phải là đang biểu đạt ý tốt sao?

Ngược lại là phu nhân, gần đây ngôn ngữ không sạch sẽ, hoàn toàn không có chút phong phạm chủ mẫu nào.

Khương thị giả bộ như không nghe thấy, trở về chỗ ở của mình.

Chỉ là tiếng đàn này vẫn như có như không bay tới.

Ngay từ đầu Khương thị quả thực không thèm để ý, nhưng một lát sau, trong lòng bà ta cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

Lúc trước là bà ta mời người đến dạy Khương Nguyên học đàn, cô cháu hai người còn thường xuyên cùng nhau luyện, tiếng đàn tương hòa, thường đàn mấy khúc như vậy, mà Khương Nguyên có một chỗ luôn đàn sai...

Mà tiếng đàn này hết sức quen thuộc.

Trong mơ hồ, bà ta giống như còn nghe được tiếng Khương Nguyên đang ngâm xướng, thanh âm kia mờ mịt không chân thực...

“Các ngươi có nghe thấy không?” Khương thị bắt đầu hoảng hốt.

“Nghe thấy cái gì?” Bọn nha hoàn lắc đầu: “Gần đây trời bắt đầu lạnh, dế cũng không kêu nữa, nhưng mà ngược lại có chút tiếng gió.”

“Tiếng đàn đấy! Các ngươi không nghe thấy tiếng đàn sao?” Khương thị lập tức lại hỏi.

“Không có mà. Phu nhân, đêm hôm khuya khoắt sao lại có người đánh đàn? Là ngài suy nghĩ nhiều rồi?” Nha hoàn vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

Khương thị nghi ngờ nhìn những nha hoàn này.

Nhất định là các nàng đã thương lượng trước!

Khương thị cắn chặt răng, làm bộ như không nghe thấy tiếng Khương Nguyên, cưỡng ép mình nghỉ ngơi. Chỉ là vừa nhắm mắt lại, phảng phất như có người không ngừng gọi “cô mẫu” bên tai mình.

Khương thị liên tiếp giật mình tỉnh lại.

Giờ phút này, Khương Nguyên đang tung bay ở trước giường Khương thị, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng quái dị. Tiếng của nàng ta thì người khác không nghe được, nhưng cô mẫu lại có thể, đó là bởi vì ban ngày khi Tiêu Vân Chước gặp cô mẫu đã động tay động chân một chút.

Nhưng Tiêu Vân Chước cũng không cho nàng ta mượn âm khí, cho nên mặc dù cô mẫu có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng ta nhưng lại không rõ ràng.

Nàng ta biết rõ, Tiêu Vân Chước không có ý định để Khương thị lập tức chết đi.

Nếu không với bản lĩnh của nàng thì đại khái có thể mượn quỷ hồn của nàng ta để mang cô mẫu đi...

Bây giờ nàng ta cũng không dám hỏi, linh hồn đã bị Tiêu Vân Chước khống chế, sao còn có cơ hội lựa chọn nữa đây?

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Sau khi Tiêu Vân Chước rời đi, Khương thị vừa tức vừa mắng, mắng xong cũng không nhịn được khóc um lên.Bà ta hận lão thái thái ức hiếp mình, càng hận trượng phu không hiểu cho mình.Bà ta làm còn chưa đủ tốt sao? Sau khi vào cửa liền liên tiếp sinh con, hai đứa trước đều thuận lợi, duy chỉ có nha đầu này sinh ngược. Bà ta suýt chết cũng bởi vì nha đầu này, bà ta không thể oán được sao?Mà nha đầu chết tiệt này ở trong nhà mấy năm, mấy năm đó bà ta luôn cảm thấy buồn bực, sức khỏe cũng không tốt. Vừa vứt bỏ không đến hai năm liền dần dần khôi phục, về sau còn sinh thêm được Văn Yến nữa, đây không phải rõ ràng là bị Tiêu Vân Chước khắc sao?Khương thị tức giận, không bao lâu, Huệ ma ma tới nói tiếng khóc của bà ta quá to, làm lão thái thái phiền lòng, bảo bà ta buổi tối rồi trở về.Nhưng vẫn phải đến sớm về muộn, hầu hạ lão phu nhân không thể lười biếng.Mặt Khương thị cũng già đi mấy phần.Buổi tối, lúc Khương thị trở về, bốn phía im ắng, gió thu thổi tới mang theo cảm giác lạnh như băng. Cả một ngày nay bà ta cũng không hề nhớ tới Khương Nguyên, nhưng không biết vì sao, đến nửa đêm canh ba, khi đi ngang qua viện tử của Khương Nguyên thì lại nhịn không được nghĩ đến bộ dáng hài tử kia.Viện tử của bà ta và viện của Khương Nguyên chỉ cách nhau có một bức tường, rất gần.Mới từ cửa viện đi qua vài bước, Khương thị loáng thoáng nghe được âm thanh nho nhỏ, tựa như có người đang đánh đàn...“Nha đầu chết tiệt kia lại muốn dọa ta nữa!” Khương thị đen mặt, ngay trước mặt hạ nhân nói: “Các ngươi nhìn xem, trên đời lại có khuê nữ bất hiếu như vậy sao? Nếu để truyền ra ngoài sẽ tiếng xấu lan xa đấy!”Nha hoàn của Khương thị đã sớm bị thay đổi thành người khác, giờ phút này nghe Khương thị nói, đều cúi đầu không nói.Các nàng chỉ phụ trách đưa đón phu nhân, những thứ khác hoàn toàn mặc kệ...Hơn nữa đại tiểu thư đối xử với người khác vốn là lãnh đạm không thích thân cận, đừng nói là đối với Khương thị, cho dù là đối với lão thái thái cũng không phải ngày ngày đều tới gặp.Đại tiểu thư hôm nay vừa về còn cố tình nói tốt ở trước mặt lão thái thái, để phu nhân trở về viện của mình, đây không phải là đang biểu đạt ý tốt sao?Ngược lại là phu nhân, gần đây ngôn ngữ không sạch sẽ, hoàn toàn không có chút phong phạm chủ mẫu nào.Khương thị giả bộ như không nghe thấy, trở về chỗ ở của mình.Chỉ là tiếng đàn này vẫn như có như không bay tới.Ngay từ đầu Khương thị quả thực không thèm để ý, nhưng một lát sau, trong lòng bà ta cũng bắt đầu cảm thấy không thích hợp.Lúc trước là bà ta mời người đến dạy Khương Nguyên học đàn, cô cháu hai người còn thường xuyên cùng nhau luyện, tiếng đàn tương hòa, thường đàn mấy khúc như vậy, mà Khương Nguyên có một chỗ luôn đàn sai...Mà tiếng đàn này hết sức quen thuộc.Trong mơ hồ, bà ta giống như còn nghe được tiếng Khương Nguyên đang ngâm xướng, thanh âm kia mờ mịt không chân thực...“Các ngươi có nghe thấy không?” Khương thị bắt đầu hoảng hốt.“Nghe thấy cái gì?” Bọn nha hoàn lắc đầu: “Gần đây trời bắt đầu lạnh, dế cũng không kêu nữa, nhưng mà ngược lại có chút tiếng gió.”“Tiếng đàn đấy! Các ngươi không nghe thấy tiếng đàn sao?” Khương thị lập tức lại hỏi.“Không có mà. Phu nhân, đêm hôm khuya khoắt sao lại có người đánh đàn? Là ngài suy nghĩ nhiều rồi?” Nha hoàn vẻ mặt nghi hoặc hỏi.Khương thị nghi ngờ nhìn những nha hoàn này.Nhất định là các nàng đã thương lượng trước!Khương thị cắn chặt răng, làm bộ như không nghe thấy tiếng Khương Nguyên, cưỡng ép mình nghỉ ngơi. Chỉ là vừa nhắm mắt lại, phảng phất như có người không ngừng gọi “cô mẫu” bên tai mình.Khương thị liên tiếp giật mình tỉnh lại.Giờ phút này, Khương Nguyên đang tung bay ở trước giường Khương thị, thỉnh thoảng phát ra một vài tiếng quái dị. Tiếng của nàng ta thì người khác không nghe được, nhưng cô mẫu lại có thể, đó là bởi vì ban ngày khi Tiêu Vân Chước gặp cô mẫu đã động tay động chân một chút.Nhưng Tiêu Vân Chước cũng không cho nàng ta mượn âm khí, cho nên mặc dù cô mẫu có thể cảm giác được sự tồn tại của nàng ta nhưng lại không rõ ràng.Nàng ta biết rõ, Tiêu Vân Chước không có ý định để Khương thị lập tức chết đi.Nếu không với bản lĩnh của nàng thì đại khái có thể mượn quỷ hồn của nàng ta để mang cô mẫu đi...Bây giờ nàng ta cũng không dám hỏi, linh hồn đã bị Tiêu Vân Chước khống chế, sao còn có cơ hội lựa chọn nữa đây?

Chương 542