> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 580
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Văn Việt cũng rất lo lắng, chỉ là trong nhận thức của hắn, Tiêu Vân Chước không phải là người nhu nhược như vậy, cũng không dễ dàng ngã xuống như vậy. Có lẽ nàng đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nhưng năm đó nàng có thể sống sót ra khỏi đây, như vậy thì hôm nay tất nhiên cũng có thể làm được.Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy phản ứng của nàng có chút vấn đề.Đại ca mặc dù là người tập võ, nhĩ lực tốt, nhưng nghe vẫn không hiểu lắm.Mà hắn gần đây còn học môi ngữ, những lời thì thầm vừa rồi của Tiêu Vân Chước... không đúng lắm....Nàng bước những bước nho nhỏ, cứ đi, đi không dừng lại, nàng cảm thấy nơi này thật lớn, một mảnh rừng nối tiếp một mảnh rừng.Ban ngày tối tăm mờ mịt, ban đêm lại càng tối hơn, càng ngày càng có nhiều quỷ hồn vây quanh nàng. Nàng nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, có một số quỷ hồn thậm chí không khống chế được muốn thu lấy những âm khí sạch sẽ kia từ trên người nàng.Nàng nắm chặt lệnh bài Môn Chủ.“Hài tử ngoan, con đã làm rất tốt rồi. Nếu sợ thì cứ khóc đi, khóc hai tiếng rồi tâm tình cũng sẽ khá hơn một chút.” Lão đầu có chút không nhìn nổi nữa.Một hài tử nho nhỏ, giày đã bị mài rách, trên chân trên tay đều là máu, khuôn mặt nhỏ căng lại, vẫn luôn căng thẳng cực độ.“Mẫu thân ném con, mẫu thân ném con…vì sao vậy?” Nàng không hiểu.“Duyên phận trên đời rất phức tạp, có một vài nghiệt duyên chính là như thế, con chớ có suy nghĩ nhiều. Cái thể chất hiện giờ của con... Ài, tốt nhất là theo ta tới Thần Ẩn Môn, học chút bản lĩnh hộ thân. Chẳng qua con còn nhỏ, nếu muốn về nhà cũng được.” Lão đầu thở dài.“Không muốn... Con không muốn về nhà, con ghét về nhà, con ghét ngủ quan tài!” Nàng có chút tức giận, trong quan tài vừa tối vừa ngột ngạt, ở trong đó không thoải mái chút nào.“Được được, vậy chúng ta không về nữa, chỉ là con phải chuẩn bị sẵn sàng. Đoạn đường đi tới Thần Ẩn Môn rất xa, mà con nhỏ như vậy... không biết có thể sống sót được hay không.” Lão đầu cũng lo lắng đến hoảng.Thật là một hạt giống tốt!Tuổi còn nhỏ, chỉ là lần đầu tiên niệm chú theo ông ấy mà lại có hiệu quả lớn như vậy, trách không được nàng có đôi mắt này, hài tử này tâm chính trời sinh.Vốn là người có mệnh cách tốt, lại gặp phải chuyện như vậy, sau này sẽ phải long đong.“Quan tài rất nặng, sư phụ, quan tài thật sự rất nặng!” Nàng nhìn lão đầu nói nhỏ.“...” Quỷ hồn của lão đầu có chút mê mang, gãi gãi đầu: “Là rất nặng, khổ cho con rồi.”“Ngài xem tay của con đi, đều đã nát ra rồi! Nhưng con rất lợi hại, con đã đẩy ra được. Ngay cả quan tài mà con cũng có thể đẩy ra được, vậy là sức lực của con rất lớn, nhất định có thể đi tới nhà sư phụ được, đúng không?” Ánh mắt của nàng chết lặng, ngơ ngác hỏi.“...” Lão đầu sửng sốt một chút: “Con đang nói cái gì thế?”“Sư phụ, con đói rồi.” Nàng ngồi xổm ở đó, người co lại như một quả cầu.Sau khi lão đầu ngẩn ra một hồi, dường như đã hiểu ra điều gì, bàn tay hư vô đồng tình sờ sờ đầu nàng: “Vi sư biết, con còn nhỏ, một thân thể nho nhỏ thế này mà phải gánh chịu sấm sét mưa gió quá mãnh liệt, đương nhiên con sẽ sợ hãi, sẽ che lỗ tai, che mắt mình lại. Quên đi cũng tốt, chờ con trưởng thành rồi, cường đại rồi, những thứ đó sẽ không đủ làm cho con sợ hãi nữa.”“Sư phụ, cỏ này có thể ăn được không? Chắc không có độc chứ? Con ăn cỏ nhiều sẽ biến thành thỏ sao?”“...”Mất mấy ngày đêm, nàng mới bò lê lăn lộn, sống sót đi ra ngoài.Đi đến trên quan đạo, có hai phương hướng, sư phụ nói cho nàng phương hướng nào dẫn tới kinh thành. Nàng ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó đi về phía ngược lại.“Tiểu nha đầu, con chọn đường này sẽ không thể nào hối hận được nữa! Con đường phía trước rất xa, không chừng con còn có thể gặp phải người xấu, không phải con rất sợ người xấu sao?”“Con không sợ, không có ai xấu hơn mẫu thân con cả!” Có ánh nắng, nàng cũng bắt đầu cười, bước chân nhỏ cũng vừa đi vừa nghỉ.“Vậy tổ mẫu con, phụ thân con, đại ca nhị ca của con thì sao? Trước kia không phải con vẫn luôn lẩm bẩm nói bọn họ rất thương con à?”
Tiêu Văn Việt cũng rất lo lắng, chỉ là trong nhận thức của hắn, Tiêu Vân Chước không phải là người nhu nhược như vậy, cũng không dễ dàng ngã xuống như vậy. Có lẽ nàng đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nhưng năm đó nàng có thể sống sót ra khỏi đây, như vậy thì hôm nay tất nhiên cũng có thể làm được.
Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy phản ứng của nàng có chút vấn đề.
Đại ca mặc dù là người tập võ, nhĩ lực tốt, nhưng nghe vẫn không hiểu lắm.
Mà hắn gần đây còn học môi ngữ, những lời thì thầm vừa rồi của Tiêu Vân Chước... không đúng lắm.
...
Nàng bước những bước nho nhỏ, cứ đi, đi không dừng lại, nàng cảm thấy nơi này thật lớn, một mảnh rừng nối tiếp một mảnh rừng.
Ban ngày tối tăm mờ mịt, ban đêm lại càng tối hơn, càng ngày càng có nhiều quỷ hồn vây quanh nàng. Nàng nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, có một số quỷ hồn thậm chí không khống chế được muốn thu lấy những âm khí sạch sẽ kia từ trên người nàng.
Nàng nắm chặt lệnh bài Môn Chủ.
“Hài tử ngoan, con đã làm rất tốt rồi. Nếu sợ thì cứ khóc đi, khóc hai tiếng rồi tâm tình cũng sẽ khá hơn một chút.” Lão đầu có chút không nhìn nổi nữa.
Một hài tử nho nhỏ, giày đã bị mài rách, trên chân trên tay đều là máu, khuôn mặt nhỏ căng lại, vẫn luôn căng thẳng cực độ.
“Mẫu thân ném con, mẫu thân ném con…vì sao vậy?” Nàng không hiểu.
“Duyên phận trên đời rất phức tạp, có một vài nghiệt duyên chính là như thế, con chớ có suy nghĩ nhiều. Cái thể chất hiện giờ của con... Ài, tốt nhất là theo ta tới Thần Ẩn Môn, học chút bản lĩnh hộ thân. Chẳng qua con còn nhỏ, nếu muốn về nhà cũng được.” Lão đầu thở dài.
“Không muốn... Con không muốn về nhà, con ghét về nhà, con ghét ngủ quan tài!” Nàng có chút tức giận, trong quan tài vừa tối vừa ngột ngạt, ở trong đó không thoải mái chút nào.
“Được được, vậy chúng ta không về nữa, chỉ là con phải chuẩn bị sẵn sàng. Đoạn đường đi tới Thần Ẩn Môn rất xa, mà con nhỏ như vậy... không biết có thể sống sót được hay không.” Lão đầu cũng lo lắng đến hoảng.
Thật là một hạt giống tốt!
Tuổi còn nhỏ, chỉ là lần đầu tiên niệm chú theo ông ấy mà lại có hiệu quả lớn như vậy, trách không được nàng có đôi mắt này, hài tử này tâm chính trời sinh.
Vốn là người có mệnh cách tốt, lại gặp phải chuyện như vậy, sau này sẽ phải long đong.
“Quan tài rất nặng, sư phụ, quan tài thật sự rất nặng!” Nàng nhìn lão đầu nói nhỏ.
“...” Quỷ hồn của lão đầu có chút mê mang, gãi gãi đầu: “Là rất nặng, khổ cho con rồi.”
“Ngài xem tay của con đi, đều đã nát ra rồi! Nhưng con rất lợi hại, con đã đẩy ra được. Ngay cả quan tài mà con cũng có thể đẩy ra được, vậy là sức lực của con rất lớn, nhất định có thể đi tới nhà sư phụ được, đúng không?” Ánh mắt của nàng chết lặng, ngơ ngác hỏi.
“...” Lão đầu sửng sốt một chút: “Con đang nói cái gì thế?”
“Sư phụ, con đói rồi.” Nàng ngồi xổm ở đó, người co lại như một quả cầu.
Sau khi lão đầu ngẩn ra một hồi, dường như đã hiểu ra điều gì, bàn tay hư vô đồng tình sờ sờ đầu nàng: “Vi sư biết, con còn nhỏ, một thân thể nho nhỏ thế này mà phải gánh chịu sấm sét mưa gió quá mãnh liệt, đương nhiên con sẽ sợ hãi, sẽ che lỗ tai, che mắt mình lại. Quên đi cũng tốt, chờ con trưởng thành rồi, cường đại rồi, những thứ đó sẽ không đủ làm cho con sợ hãi nữa.”
“Sư phụ, cỏ này có thể ăn được không? Chắc không có độc chứ? Con ăn cỏ nhiều sẽ biến thành thỏ sao?”
“...”
Mất mấy ngày đêm, nàng mới bò lê lăn lộn, sống sót đi ra ngoài.
Đi đến trên quan đạo, có hai phương hướng, sư phụ nói cho nàng phương hướng nào dẫn tới kinh thành. Nàng ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó đi về phía ngược lại.
“Tiểu nha đầu, con chọn đường này sẽ không thể nào hối hận được nữa! Con đường phía trước rất xa, không chừng con còn có thể gặp phải người xấu, không phải con rất sợ người xấu sao?”
“Con không sợ, không có ai xấu hơn mẫu thân con cả!” Có ánh nắng, nàng cũng bắt đầu cười, bước chân nhỏ cũng vừa đi vừa nghỉ.
“Vậy tổ mẫu con, phụ thân con, đại ca nhị ca của con thì sao? Trước kia không phải con vẫn luôn lẩm bẩm nói bọn họ rất thương con à?”
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Văn Việt cũng rất lo lắng, chỉ là trong nhận thức của hắn, Tiêu Vân Chước không phải là người nhu nhược như vậy, cũng không dễ dàng ngã xuống như vậy. Có lẽ nàng đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, nhưng năm đó nàng có thể sống sót ra khỏi đây, như vậy thì hôm nay tất nhiên cũng có thể làm được.Hơn nữa, hắn mơ hồ cảm thấy phản ứng của nàng có chút vấn đề.Đại ca mặc dù là người tập võ, nhĩ lực tốt, nhưng nghe vẫn không hiểu lắm.Mà hắn gần đây còn học môi ngữ, những lời thì thầm vừa rồi của Tiêu Vân Chước... không đúng lắm....Nàng bước những bước nho nhỏ, cứ đi, đi không dừng lại, nàng cảm thấy nơi này thật lớn, một mảnh rừng nối tiếp một mảnh rừng.Ban ngày tối tăm mờ mịt, ban đêm lại càng tối hơn, càng ngày càng có nhiều quỷ hồn vây quanh nàng. Nàng nhìn qua có vẻ ăn rất ngon, có một số quỷ hồn thậm chí không khống chế được muốn thu lấy những âm khí sạch sẽ kia từ trên người nàng.Nàng nắm chặt lệnh bài Môn Chủ.“Hài tử ngoan, con đã làm rất tốt rồi. Nếu sợ thì cứ khóc đi, khóc hai tiếng rồi tâm tình cũng sẽ khá hơn một chút.” Lão đầu có chút không nhìn nổi nữa.Một hài tử nho nhỏ, giày đã bị mài rách, trên chân trên tay đều là máu, khuôn mặt nhỏ căng lại, vẫn luôn căng thẳng cực độ.“Mẫu thân ném con, mẫu thân ném con…vì sao vậy?” Nàng không hiểu.“Duyên phận trên đời rất phức tạp, có một vài nghiệt duyên chính là như thế, con chớ có suy nghĩ nhiều. Cái thể chất hiện giờ của con... Ài, tốt nhất là theo ta tới Thần Ẩn Môn, học chút bản lĩnh hộ thân. Chẳng qua con còn nhỏ, nếu muốn về nhà cũng được.” Lão đầu thở dài.“Không muốn... Con không muốn về nhà, con ghét về nhà, con ghét ngủ quan tài!” Nàng có chút tức giận, trong quan tài vừa tối vừa ngột ngạt, ở trong đó không thoải mái chút nào.“Được được, vậy chúng ta không về nữa, chỉ là con phải chuẩn bị sẵn sàng. Đoạn đường đi tới Thần Ẩn Môn rất xa, mà con nhỏ như vậy... không biết có thể sống sót được hay không.” Lão đầu cũng lo lắng đến hoảng.Thật là một hạt giống tốt!Tuổi còn nhỏ, chỉ là lần đầu tiên niệm chú theo ông ấy mà lại có hiệu quả lớn như vậy, trách không được nàng có đôi mắt này, hài tử này tâm chính trời sinh.Vốn là người có mệnh cách tốt, lại gặp phải chuyện như vậy, sau này sẽ phải long đong.“Quan tài rất nặng, sư phụ, quan tài thật sự rất nặng!” Nàng nhìn lão đầu nói nhỏ.“...” Quỷ hồn của lão đầu có chút mê mang, gãi gãi đầu: “Là rất nặng, khổ cho con rồi.”“Ngài xem tay của con đi, đều đã nát ra rồi! Nhưng con rất lợi hại, con đã đẩy ra được. Ngay cả quan tài mà con cũng có thể đẩy ra được, vậy là sức lực của con rất lớn, nhất định có thể đi tới nhà sư phụ được, đúng không?” Ánh mắt của nàng chết lặng, ngơ ngác hỏi.“...” Lão đầu sửng sốt một chút: “Con đang nói cái gì thế?”“Sư phụ, con đói rồi.” Nàng ngồi xổm ở đó, người co lại như một quả cầu.Sau khi lão đầu ngẩn ra một hồi, dường như đã hiểu ra điều gì, bàn tay hư vô đồng tình sờ sờ đầu nàng: “Vi sư biết, con còn nhỏ, một thân thể nho nhỏ thế này mà phải gánh chịu sấm sét mưa gió quá mãnh liệt, đương nhiên con sẽ sợ hãi, sẽ che lỗ tai, che mắt mình lại. Quên đi cũng tốt, chờ con trưởng thành rồi, cường đại rồi, những thứ đó sẽ không đủ làm cho con sợ hãi nữa.”“Sư phụ, cỏ này có thể ăn được không? Chắc không có độc chứ? Con ăn cỏ nhiều sẽ biến thành thỏ sao?”“...”Mất mấy ngày đêm, nàng mới bò lê lăn lộn, sống sót đi ra ngoài.Đi đến trên quan đạo, có hai phương hướng, sư phụ nói cho nàng phương hướng nào dẫn tới kinh thành. Nàng ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó đi về phía ngược lại.“Tiểu nha đầu, con chọn đường này sẽ không thể nào hối hận được nữa! Con đường phía trước rất xa, không chừng con còn có thể gặp phải người xấu, không phải con rất sợ người xấu sao?”“Con không sợ, không có ai xấu hơn mẫu thân con cả!” Có ánh nắng, nàng cũng bắt đầu cười, bước chân nhỏ cũng vừa đi vừa nghỉ.“Vậy tổ mẫu con, phụ thân con, đại ca nhị ca của con thì sao? Trước kia không phải con vẫn luôn lẩm bẩm nói bọn họ rất thương con à?”