Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 338: Đôi co!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn tấm thẻ, sau đó nhìn lại Âu Dương Na Na, nghiêng đầu không lên tiếng,Cô ta tốt vậy sao? Trả tiền giúp cô luôn? Tin được hay không đây?Tiền này 10 phần hết 9 phần 99 là độc rồi, ăn vào có khi cô quy tiên luôn, ai dám thử chứ?Âu Dương Thiên Thiên tặc lưỡi, muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng Âu Dương Na Na lại nhanh hơn, nói trước cô một bước:- Cầu xin em đi, em cho chị mượn tiền."....."Quách tờ hếch? Cái méo gì vậy, cô ta đang mơ à?Cô ta thực sự nghĩ rằng cô túng quẫn đến mức không biết xấu hổ mà mượn tiền sao? Lấy đâu ra cái tự tin thái quá đó vậy? Cô thậm chí còn chưa mở miệng nói chữ "mượn" nữa mà.Nhìn nụ cười vênh váo của Âu Dương Na Na, cô nhướn mày, nói:- Em gái, tôi có tiền, tôi tự trả được, không cần em nhọc lòng. Tôi thấy cái váy mà em đang mắc khá đắt đấy, em nên để dành tiền trả cho nó thì hơn.Âu Dương Na Na nghe lời của cô, nhếch môi đáp:- Đúng là chiếc váy này rất đắt, vì vậy nên... chỉ những ai có đủ tiền thì mới trả được. Còn những người dù muốn có, nhưng kinh tế thiếu thốn, thì làm sao trả nổi chứ? Như chị vậy.Âu Dương Thiên Thiên: "....."Cái giọng điệu này... đáng ghét quá! Cực kì đáng ghét! Nghe mà muốn đánh quá phải làm sao đây?Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô vốn muốn nói cho ra lẽ với Âu Dương Na Na, thế nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ lúc nãy và những người khác đang chờ đợi chiếc áo ấm dưới thời tiết giá rét hơn, thì cô lại thay đổi suy nghĩ.Bây giờ tranh chấp với cô ta cũng không được gì, ngược lại tốn thêm thời gian. Thay vì như vậy, cô tiết kiệm từng giây từng phút, để đưa những chiếc áo ấm này nhanh đến tay những người đang lạnh vì rét thì có lẽ tốt hơn.Cố kiềm nén cơn giận đang dần trào lên, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô mặc kệ lời mỉa mai của Âu Dương Na Na, quay mặt sang nhìn người nhân viên, lên tiếng:- Cô có thể đợi tôi một chút không? Tôi đi lấy tiền mặt, sẽ quay lại đây ngay.Người nhân viên gật đầu đồng ý, thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền xoay đầu, muốn đi ra ngoài. Thế nhưng, khi cô còn chưa đi được bước nào thì tay đột nhiên bj giữ lại, Âu Dương Na Na phía sau hô lên:- Chị đi đâu vậy? Bị em nói trúng sự thật nên muốn trốn à?Âu Dương Thiên Thiên nhướn môi, cô nhắm mắt mệt mỏi, quay lại nhìn người phía sau, nói:- Em gái, em cũng thấy là tiền trong thẻ tôi không đủ mà? Vậy nên bây giờ tôi phải đi lấy tiền mặt để trả. Em có thể đừng suy diễn lung tung được không?Âu Dương Na Na nhếch môi, tay vẫn không có ý định buông ra, đáp:- Cần gì phải đi đi lại lại tốn công thế chứ? Có em ở đây, mượn tiền em không phải nhanh hơn sao?Âu Dương Thiên Thiên lần này không nể mặt nữa, cô nhíu mày, nghiêm túc lên giọng:- Tôi không cần. Mau buông tay ra.Âu Dương Na Na vẫn tỏ thái độ ngông nghênh, cô ta cương mặt lên, tay chợt dùng sức nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, như thay cho câu trả lời.Cô ta không muốn buông.Âu Dương Thiên Thiên híp mắt, cô đành dùng đến biện pháp mạnh hơn, trực tiếp hất văng tay của Âu Dương Na Na ra, thế nhưng, cô ta vẫn không chịu thua, cứ nắm chặt lấy tay cô.Cả hai bên đều dùng lực, không ai chịu nhường ai, cuối cùng, Âu Dương Thiên Thiên thành công hất được tay của Âu Dương Na Na ra, còn cô ta, thì quệt vào chiếc ví của Âu Dương Thiên Thiên, khiến nó rơi xuống đất.Mọi thứ bên trong đều bị rơi hết ra ngoài, trong số đó, có một chiếc thẻ màu đen lấp lánh....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn tấm thẻ, sau đó nhìn lại Âu Dương Na Na, nghiêng đầu không lên tiếng,Cô ta tốt vậy sao? Trả tiền giúp cô luôn? Tin được hay không đây?Tiền này 10 phần hết 9 phần 99 là độc rồi, ăn vào có khi cô quy tiên luôn, ai dám thử chứ?Âu Dương Thiên Thiên tặc lưỡi, muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng Âu Dương Na Na lại nhanh hơn, nói trước cô một bước:- Cầu xin em đi, em cho chị mượn tiền."....."Quách tờ hếch? Cái méo gì vậy, cô ta đang mơ à?Cô ta thực sự nghĩ rằng cô túng quẫn đến mức không biết xấu hổ mà mượn tiền sao? Lấy đâu ra cái tự tin thái quá đó vậy? Cô thậm chí còn chưa mở miệng nói chữ "mượn" nữa mà.Nhìn nụ cười vênh váo của Âu Dương Na Na, cô nhướn mày, nói:- Em gái, tôi có tiền, tôi tự trả được, không cần em nhọc lòng. Tôi thấy cái váy mà em đang mắc khá đắt đấy, em nên để dành tiền trả cho nó thì hơn.Âu Dương Na Na nghe lời của cô, nhếch môi đáp:- Đúng là chiếc váy này rất đắt, vì vậy nên... chỉ những ai có đủ tiền thì mới trả được. Còn những người dù muốn có, nhưng kinh tế thiếu thốn, thì làm sao trả nổi chứ? Như chị vậy.Âu Dương Thiên Thiên: "....."Cái giọng điệu này... đáng ghét quá! Cực kì đáng ghét! Nghe mà muốn đánh quá phải làm sao đây?Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô vốn muốn nói cho ra lẽ với Âu Dương Na Na, thế nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ lúc nãy và những người khác đang chờ đợi chiếc áo ấm dưới thời tiết giá rét hơn, thì cô lại thay đổi suy nghĩ.Bây giờ tranh chấp với cô ta cũng không được gì, ngược lại tốn thêm thời gian. Thay vì như vậy, cô tiết kiệm từng giây từng phút, để đưa những chiếc áo ấm này nhanh đến tay những người đang lạnh vì rét thì có lẽ tốt hơn.Cố kiềm nén cơn giận đang dần trào lên, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô mặc kệ lời mỉa mai của Âu Dương Na Na, quay mặt sang nhìn người nhân viên, lên tiếng:- Cô có thể đợi tôi một chút không? Tôi đi lấy tiền mặt, sẽ quay lại đây ngay.Người nhân viên gật đầu đồng ý, thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền xoay đầu, muốn đi ra ngoài. Thế nhưng, khi cô còn chưa đi được bước nào thì tay đột nhiên bj giữ lại, Âu Dương Na Na phía sau hô lên:- Chị đi đâu vậy? Bị em nói trúng sự thật nên muốn trốn à?Âu Dương Thiên Thiên nhướn môi, cô nhắm mắt mệt mỏi, quay lại nhìn người phía sau, nói:- Em gái, em cũng thấy là tiền trong thẻ tôi không đủ mà? Vậy nên bây giờ tôi phải đi lấy tiền mặt để trả. Em có thể đừng suy diễn lung tung được không?Âu Dương Na Na nhếch môi, tay vẫn không có ý định buông ra, đáp:- Cần gì phải đi đi lại lại tốn công thế chứ? Có em ở đây, mượn tiền em không phải nhanh hơn sao?Âu Dương Thiên Thiên lần này không nể mặt nữa, cô nhíu mày, nghiêm túc lên giọng:- Tôi không cần. Mau buông tay ra.Âu Dương Na Na vẫn tỏ thái độ ngông nghênh, cô ta cương mặt lên, tay chợt dùng sức nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, như thay cho câu trả lời.Cô ta không muốn buông.Âu Dương Thiên Thiên híp mắt, cô đành dùng đến biện pháp mạnh hơn, trực tiếp hất văng tay của Âu Dương Na Na ra, thế nhưng, cô ta vẫn không chịu thua, cứ nắm chặt lấy tay cô.Cả hai bên đều dùng lực, không ai chịu nhường ai, cuối cùng, Âu Dương Thiên Thiên thành công hất được tay của Âu Dương Na Na ra, còn cô ta, thì quệt vào chiếc ví của Âu Dương Thiên Thiên, khiến nó rơi xuống đất.Mọi thứ bên trong đều bị rơi hết ra ngoài, trong số đó, có một chiếc thẻ màu đen lấp lánh....
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn tấm thẻ, sau đó nhìn lại Âu Dương Na Na, nghiêng đầu không lên tiếng,Cô ta tốt vậy sao? Trả tiền giúp cô luôn? Tin được hay không đây?Tiền này 10 phần hết 9 phần 99 là độc rồi, ăn vào có khi cô quy tiên luôn, ai dám thử chứ?Âu Dương Thiên Thiên tặc lưỡi, muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng Âu Dương Na Na lại nhanh hơn, nói trước cô một bước:- Cầu xin em đi, em cho chị mượn tiền."....."Quách tờ hếch? Cái méo gì vậy, cô ta đang mơ à?Cô ta thực sự nghĩ rằng cô túng quẫn đến mức không biết xấu hổ mà mượn tiền sao? Lấy đâu ra cái tự tin thái quá đó vậy? Cô thậm chí còn chưa mở miệng nói chữ "mượn" nữa mà.Nhìn nụ cười vênh váo của Âu Dương Na Na, cô nhướn mày, nói:- Em gái, tôi có tiền, tôi tự trả được, không cần em nhọc lòng. Tôi thấy cái váy mà em đang mắc khá đắt đấy, em nên để dành tiền trả cho nó thì hơn.Âu Dương Na Na nghe lời của cô, nhếch môi đáp:- Đúng là chiếc váy này rất đắt, vì vậy nên... chỉ những ai có đủ tiền thì mới trả được. Còn những người dù muốn có, nhưng kinh tế thiếu thốn, thì làm sao trả nổi chứ? Như chị vậy.Âu Dương Thiên Thiên: "....."Cái giọng điệu này... đáng ghét quá! Cực kì đáng ghét! Nghe mà muốn đánh quá phải làm sao đây?Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô vốn muốn nói cho ra lẽ với Âu Dương Na Na, thế nhưng khi nghĩ đến đứa trẻ lúc nãy và những người khác đang chờ đợi chiếc áo ấm dưới thời tiết giá rét hơn, thì cô lại thay đổi suy nghĩ.Bây giờ tranh chấp với cô ta cũng không được gì, ngược lại tốn thêm thời gian. Thay vì như vậy, cô tiết kiệm từng giây từng phút, để đưa những chiếc áo ấm này nhanh đến tay những người đang lạnh vì rét thì có lẽ tốt hơn.Cố kiềm nén cơn giận đang dần trào lên, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô mặc kệ lời mỉa mai của Âu Dương Na Na, quay mặt sang nhìn người nhân viên, lên tiếng:- Cô có thể đợi tôi một chút không? Tôi đi lấy tiền mặt, sẽ quay lại đây ngay.Người nhân viên gật đầu đồng ý, thấy vậy, Âu Dương Thiên Thiên liền xoay đầu, muốn đi ra ngoài. Thế nhưng, khi cô còn chưa đi được bước nào thì tay đột nhiên bj giữ lại, Âu Dương Na Na phía sau hô lên:- Chị đi đâu vậy? Bị em nói trúng sự thật nên muốn trốn à?Âu Dương Thiên Thiên nhướn môi, cô nhắm mắt mệt mỏi, quay lại nhìn người phía sau, nói:- Em gái, em cũng thấy là tiền trong thẻ tôi không đủ mà? Vậy nên bây giờ tôi phải đi lấy tiền mặt để trả. Em có thể đừng suy diễn lung tung được không?Âu Dương Na Na nhếch môi, tay vẫn không có ý định buông ra, đáp:- Cần gì phải đi đi lại lại tốn công thế chứ? Có em ở đây, mượn tiền em không phải nhanh hơn sao?Âu Dương Thiên Thiên lần này không nể mặt nữa, cô nhíu mày, nghiêm túc lên giọng:- Tôi không cần. Mau buông tay ra.Âu Dương Na Na vẫn tỏ thái độ ngông nghênh, cô ta cương mặt lên, tay chợt dùng sức nắm lấy tay Âu Dương Thiên Thiên, như thay cho câu trả lời.Cô ta không muốn buông.Âu Dương Thiên Thiên híp mắt, cô đành dùng đến biện pháp mạnh hơn, trực tiếp hất văng tay của Âu Dương Na Na ra, thế nhưng, cô ta vẫn không chịu thua, cứ nắm chặt lấy tay cô.Cả hai bên đều dùng lực, không ai chịu nhường ai, cuối cùng, Âu Dương Thiên Thiên thành công hất được tay của Âu Dương Na Na ra, còn cô ta, thì quệt vào chiếc ví của Âu Dương Thiên Thiên, khiến nó rơi xuống đất.Mọi thứ bên trong đều bị rơi hết ra ngoài, trong số đó, có một chiếc thẻ màu đen lấp lánh....