> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 592
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Khương thị nghe nhi tử trù tính, vô cùng ỷ lại.“Vậy trên thực tế ta phải đi đâu?” Khương thị hỏi: “Ta không muốn ra ngoài quá lâu...”“Mẫu thân mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, già đi không ít.” Tiêu Văn Việt đột nhiên nói.Khương thị vừa nghe, lập tức sờ sờ mặt, cũng hết sức tức giận: “Đều do nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Nếu không phải bởi vì nàng thì sao ta có thể vất vả thành cái bộ dáng này chứ!”“Cho nên con cố ý chọn một nơi non xanh nước biếc, chỗ đó có nước ấm, cách kinh thành cũng không xa, mẫu thân đến chỗ đó điều dưỡng một thời gian. Trên đời này nam tử có mấy ai không coi trọng sắc đẹp? Cho dù là phụ thân thì cũng là như thế, cho nên mẫu thân không cần phải quá vội vàng...” Tiêu Văn Việt trấn an nói.Khương thị biết mình già rồi, tóc đã có sợi bạc.Nhi tử chỗ nào cũng suy nghĩ cho bà ta, bà ta hiểu rõ.“Con đã nghĩ ra cách động thủ chưa?” Khương thị còn có chút lo lắng.Tiêu Văn Việt tràn đầy tự tin: “Mấy năm nay nhi tử có quen biết không ít bằng hữu, trong đó có một vài người là nhân sĩ giang hồ. Đợi ngài vừa đi là sẽ mời sát thủ đi tới Độ Linh Các động thủ. Trước kia nàng phiêu bạt bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có lúc đắc tội với người ta, bị người trả thù mà chết, cho dù như thế nào cũng sẽ không tính đến trên đầu mẫu thân. Về phần ba vị giai nhân kia... Lễ mừng năm mới là chuyện vui, trong nhà mời thân bằng hảo hữu đến chơi cũng là chuyện bình thường. Cứ mời mấy vị biểu huynh Hoắc gia tới, nếu không cẩn thận mạo phạm giai nhân... vậy không cần chúng ta động thủ, Hoắc gia cũng sẽ giúp chúng ta nghĩ biện pháp đuổi người đi...”“Phải không có sơ hở nào mới được.” Khương thị nói.Tính chuyện này lên đầu Hoắc gia quả thật không tệ, lão đại không có lương tâm, trái tim đều đứng về phía Hoắc gia, căn bản không nhớ rõ mẹ đẻ hắn mang họ “Khương”!Tiêu Văn Việt lại nói không ít chi tiết, hắn nói càng nhiều, Khương thị liền càng an tâm hơn hẳn.Bà ta biết nhi tử này không có tài học bằng trưởng tử, nhưng những thứ đó có ích lợi gì?Có tài học liền có nghĩa là cánh hắn đã cứng rắn đã biết bay. Còn nhị nhi tử bây giờ, trong lòng đều vì bà ta mà tính toán, giúp bà ta ngồi vững vị trí chủ mẫu Tiêu gia mới là lợi ích thiết thực nhất. Tương lai trưởng tử c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài, kiếm được chỗ tốt còn có thể không chia cho hai mẫu tử bọn họ sao? Vậy thì cần phải mệt c.h.ế.t mệt sống như vậy làm cái gì!Đêm đó, Tiêu Văn Việt liền “bệnh”.Bệnh đến mức hô hấp yếu ớt, gần như sắp chết, Khương thị mời chưởng quỹ tiệm thuốc Kỷ gia tới. Kỷ đại phu cũng quen biết đã lâu với bà ta, lúc này liền bắt mạch cho hắn.Căn bệnh này thật sự rất nghiêm trọng, Kỷ đại phu vừa nhìn đã thật sự cảm thấy thiếu gia này lành ít dữ nhiều.Bởi vậy cũng giống như suy nghĩ của Khương thị, Kỷ đại phu nói bệnh tình nghiêm trọng, Khương thị đêm đó “khóc đến c.h.ế.t đi sống lại” vài lần.Bà ta khóc đến trời đất tối tăm, lại sợ Tiêu Vân Chước cùng lão thái thái nhìn ra manh mối, liền làm ra bộ dáng điên cuồng, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận hài tử sắp c.h.ế.t của mình!Trước đêm Kỷ đại phu đến Tiêu gia đã có người áo đen vào tiệm thuốc, còn cho bạc, cho nên hôm nay Kỷ đại phu liền dựa theo yêu cầu của người áo đen nói những lời mà mình nên nói.Ngay trước mặt đám hạ nhân, nói ra Chiếu Châu tiên sơn kia.Hung hiểm vạn phần, nhưng nếu có được dược liệu ngàn năm vạn năm hoặc là gặp được danh y lánh đời, có lẽ có thể cứu được!Khương thị không chút do dự, lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa, sáng sớm liền đi, đi đến oanh oanh liệt liệt, người người đều biết.Khương thị vừa đi, Tiêu Vân Chước ngồi trước giường nhị ca, nhíu chặt mày lại: “Ta tính ra tử kỳ của huynh còn chưa tới mà? Nhị ca, ngươi lại đang có ý xấu gì thế?”Tiêu Văn Việt ngồi dậy: “Gần đây đọc sách nhiều mệt mỏi cho nên ngủ hơi sâu một chút, làm sao vậy?”“...” Tiêu Vân Chước cảm thấy ý nghĩ của nhị ca càng ngày càng thâm ảo.“Mẫu thân đâu rồi?” Tiêu Văn Việt giả bộ rất giống.“...” Tiêu Vân Chước nhìn hắn chằm chằm không nói gì.
Khương thị nghe nhi tử trù tính, vô cùng ỷ lại.
“Vậy trên thực tế ta phải đi đâu?” Khương thị hỏi: “Ta không muốn ra ngoài quá lâu...”
“Mẫu thân mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, già đi không ít.” Tiêu Văn Việt đột nhiên nói.
Khương thị vừa nghe, lập tức sờ sờ mặt, cũng hết sức tức giận: “Đều do nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Nếu không phải bởi vì nàng thì sao ta có thể vất vả thành cái bộ dáng này chứ!”
“Cho nên con cố ý chọn một nơi non xanh nước biếc, chỗ đó có nước ấm, cách kinh thành cũng không xa, mẫu thân đến chỗ đó điều dưỡng một thời gian. Trên đời này nam tử có mấy ai không coi trọng sắc đẹp? Cho dù là phụ thân thì cũng là như thế, cho nên mẫu thân không cần phải quá vội vàng...” Tiêu Văn Việt trấn an nói.
Khương thị biết mình già rồi, tóc đã có sợi bạc.
Nhi tử chỗ nào cũng suy nghĩ cho bà ta, bà ta hiểu rõ.
“Con đã nghĩ ra cách động thủ chưa?” Khương thị còn có chút lo lắng.
Tiêu Văn Việt tràn đầy tự tin: “Mấy năm nay nhi tử có quen biết không ít bằng hữu, trong đó có một vài người là nhân sĩ giang hồ. Đợi ngài vừa đi là sẽ mời sát thủ đi tới Độ Linh Các động thủ. Trước kia nàng phiêu bạt bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có lúc đắc tội với người ta, bị người trả thù mà chết, cho dù như thế nào cũng sẽ không tính đến trên đầu mẫu thân. Về phần ba vị giai nhân kia... Lễ mừng năm mới là chuyện vui, trong nhà mời thân bằng hảo hữu đến chơi cũng là chuyện bình thường. Cứ mời mấy vị biểu huynh Hoắc gia tới, nếu không cẩn thận mạo phạm giai nhân... vậy không cần chúng ta động thủ, Hoắc gia cũng sẽ giúp chúng ta nghĩ biện pháp đuổi người đi...”
“Phải không có sơ hở nào mới được.” Khương thị nói.
Tính chuyện này lên đầu Hoắc gia quả thật không tệ, lão đại không có lương tâm, trái tim đều đứng về phía Hoắc gia, căn bản không nhớ rõ mẹ đẻ hắn mang họ “Khương”!
Tiêu Văn Việt lại nói không ít chi tiết, hắn nói càng nhiều, Khương thị liền càng an tâm hơn hẳn.
Bà ta biết nhi tử này không có tài học bằng trưởng tử, nhưng những thứ đó có ích lợi gì?
Có tài học liền có nghĩa là cánh hắn đã cứng rắn đã biết bay. Còn nhị nhi tử bây giờ, trong lòng đều vì bà ta mà tính toán, giúp bà ta ngồi vững vị trí chủ mẫu Tiêu gia mới là lợi ích thiết thực nhất. Tương lai trưởng tử c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài, kiếm được chỗ tốt còn có thể không chia cho hai mẫu tử bọn họ sao? Vậy thì cần phải mệt c.h.ế.t mệt sống như vậy làm cái gì!
Đêm đó, Tiêu Văn Việt liền “bệnh”.
Bệnh đến mức hô hấp yếu ớt, gần như sắp chết, Khương thị mời chưởng quỹ tiệm thuốc Kỷ gia tới. Kỷ đại phu cũng quen biết đã lâu với bà ta, lúc này liền bắt mạch cho hắn.
Căn bệnh này thật sự rất nghiêm trọng, Kỷ đại phu vừa nhìn đã thật sự cảm thấy thiếu gia này lành ít dữ nhiều.
Bởi vậy cũng giống như suy nghĩ của Khương thị, Kỷ đại phu nói bệnh tình nghiêm trọng, Khương thị đêm đó “khóc đến c.h.ế.t đi sống lại” vài lần.
Bà ta khóc đến trời đất tối tăm, lại sợ Tiêu Vân Chước cùng lão thái thái nhìn ra manh mối, liền làm ra bộ dáng điên cuồng, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận hài tử sắp c.h.ế.t của mình!
Trước đêm Kỷ đại phu đến Tiêu gia đã có người áo đen vào tiệm thuốc, còn cho bạc, cho nên hôm nay Kỷ đại phu liền dựa theo yêu cầu của người áo đen nói những lời mà mình nên nói.
Ngay trước mặt đám hạ nhân, nói ra Chiếu Châu tiên sơn kia.
Hung hiểm vạn phần, nhưng nếu có được dược liệu ngàn năm vạn năm hoặc là gặp được danh y lánh đời, có lẽ có thể cứu được!
Khương thị không chút do dự, lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa, sáng sớm liền đi, đi đến oanh oanh liệt liệt, người người đều biết.
Khương thị vừa đi, Tiêu Vân Chước ngồi trước giường nhị ca, nhíu chặt mày lại: “Ta tính ra tử kỳ của huynh còn chưa tới mà? Nhị ca, ngươi lại đang có ý xấu gì thế?”
Tiêu Văn Việt ngồi dậy: “Gần đây đọc sách nhiều mệt mỏi cho nên ngủ hơi sâu một chút, làm sao vậy?”
“...” Tiêu Vân Chước cảm thấy ý nghĩ của nhị ca càng ngày càng thâm ảo.
“Mẫu thân đâu rồi?” Tiêu Văn Việt giả bộ rất giống.
“...” Tiêu Vân Chước nhìn hắn chằm chằm không nói gì.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Khương thị nghe nhi tử trù tính, vô cùng ỷ lại.“Vậy trên thực tế ta phải đi đâu?” Khương thị hỏi: “Ta không muốn ra ngoài quá lâu...”“Mẫu thân mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, già đi không ít.” Tiêu Văn Việt đột nhiên nói.Khương thị vừa nghe, lập tức sờ sờ mặt, cũng hết sức tức giận: “Đều do nha đầu c.h.ế.t tiệt kia! Nếu không phải bởi vì nàng thì sao ta có thể vất vả thành cái bộ dáng này chứ!”“Cho nên con cố ý chọn một nơi non xanh nước biếc, chỗ đó có nước ấm, cách kinh thành cũng không xa, mẫu thân đến chỗ đó điều dưỡng một thời gian. Trên đời này nam tử có mấy ai không coi trọng sắc đẹp? Cho dù là phụ thân thì cũng là như thế, cho nên mẫu thân không cần phải quá vội vàng...” Tiêu Văn Việt trấn an nói.Khương thị biết mình già rồi, tóc đã có sợi bạc.Nhi tử chỗ nào cũng suy nghĩ cho bà ta, bà ta hiểu rõ.“Con đã nghĩ ra cách động thủ chưa?” Khương thị còn có chút lo lắng.Tiêu Văn Việt tràn đầy tự tin: “Mấy năm nay nhi tử có quen biết không ít bằng hữu, trong đó có một vài người là nhân sĩ giang hồ. Đợi ngài vừa đi là sẽ mời sát thủ đi tới Độ Linh Các động thủ. Trước kia nàng phiêu bạt bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có lúc đắc tội với người ta, bị người trả thù mà chết, cho dù như thế nào cũng sẽ không tính đến trên đầu mẫu thân. Về phần ba vị giai nhân kia... Lễ mừng năm mới là chuyện vui, trong nhà mời thân bằng hảo hữu đến chơi cũng là chuyện bình thường. Cứ mời mấy vị biểu huynh Hoắc gia tới, nếu không cẩn thận mạo phạm giai nhân... vậy không cần chúng ta động thủ, Hoắc gia cũng sẽ giúp chúng ta nghĩ biện pháp đuổi người đi...”“Phải không có sơ hở nào mới được.” Khương thị nói.Tính chuyện này lên đầu Hoắc gia quả thật không tệ, lão đại không có lương tâm, trái tim đều đứng về phía Hoắc gia, căn bản không nhớ rõ mẹ đẻ hắn mang họ “Khương”!Tiêu Văn Việt lại nói không ít chi tiết, hắn nói càng nhiều, Khương thị liền càng an tâm hơn hẳn.Bà ta biết nhi tử này không có tài học bằng trưởng tử, nhưng những thứ đó có ích lợi gì?Có tài học liền có nghĩa là cánh hắn đã cứng rắn đã biết bay. Còn nhị nhi tử bây giờ, trong lòng đều vì bà ta mà tính toán, giúp bà ta ngồi vững vị trí chủ mẫu Tiêu gia mới là lợi ích thiết thực nhất. Tương lai trưởng tử c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài, kiếm được chỗ tốt còn có thể không chia cho hai mẫu tử bọn họ sao? Vậy thì cần phải mệt c.h.ế.t mệt sống như vậy làm cái gì!Đêm đó, Tiêu Văn Việt liền “bệnh”.Bệnh đến mức hô hấp yếu ớt, gần như sắp chết, Khương thị mời chưởng quỹ tiệm thuốc Kỷ gia tới. Kỷ đại phu cũng quen biết đã lâu với bà ta, lúc này liền bắt mạch cho hắn.Căn bệnh này thật sự rất nghiêm trọng, Kỷ đại phu vừa nhìn đã thật sự cảm thấy thiếu gia này lành ít dữ nhiều.Bởi vậy cũng giống như suy nghĩ của Khương thị, Kỷ đại phu nói bệnh tình nghiêm trọng, Khương thị đêm đó “khóc đến c.h.ế.t đi sống lại” vài lần.Bà ta khóc đến trời đất tối tăm, lại sợ Tiêu Vân Chước cùng lão thái thái nhìn ra manh mối, liền làm ra bộ dáng điên cuồng, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận hài tử sắp c.h.ế.t của mình!Trước đêm Kỷ đại phu đến Tiêu gia đã có người áo đen vào tiệm thuốc, còn cho bạc, cho nên hôm nay Kỷ đại phu liền dựa theo yêu cầu của người áo đen nói những lời mà mình nên nói.Ngay trước mặt đám hạ nhân, nói ra Chiếu Châu tiên sơn kia.Hung hiểm vạn phần, nhưng nếu có được dược liệu ngàn năm vạn năm hoặc là gặp được danh y lánh đời, có lẽ có thể cứu được!Khương thị không chút do dự, lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa, sáng sớm liền đi, đi đến oanh oanh liệt liệt, người người đều biết.Khương thị vừa đi, Tiêu Vân Chước ngồi trước giường nhị ca, nhíu chặt mày lại: “Ta tính ra tử kỳ của huynh còn chưa tới mà? Nhị ca, ngươi lại đang có ý xấu gì thế?”Tiêu Văn Việt ngồi dậy: “Gần đây đọc sách nhiều mệt mỏi cho nên ngủ hơi sâu một chút, làm sao vậy?”“...” Tiêu Vân Chước cảm thấy ý nghĩ của nhị ca càng ngày càng thâm ảo.“Mẫu thân đâu rồi?” Tiêu Văn Việt giả bộ rất giống.“...” Tiêu Vân Chước nhìn hắn chằm chằm không nói gì.