Tác giả:

> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…

Chương 594

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Kỷ đại phu chỉ cảm thấy oan uổng, cũng biết, nếu như ông ta không nói ra được độc thủ phía sau màn, vậy có khả năng ông ta sẽ phải gánh tội thay vì chuyện này!Dưới sự khẩn trương cực độ, Kỷ đại phu gần như đã vơ vét tất cả ký ức trong đầu một lần.“Đúng rồi! Đúng rồi... Nhất định là người kia!” Qua một đêm, Kỷ đại phu gặp lại Hoắc đại nhân, vội vàng hét lên: “Đại nhân! Ta nhớ rất nhiều năm trước, cũng từng có một nam nhân thần bí xuất hiện. Người kia cho ta một ít bạc, để cho ta truyền lời cho Tiêu phu nhân...”Hoắc Tuân nhíu mày, nhìn sang.Kỷ đại phu không kịp chờ đợi nói: “Thảo dân nhớ rõ, Tiêu phu nhân bị chứng hậu sản, bởi vì thân thể khó chịu nên lúc ấy bảo ta tới cửa chữa bệnh cho bà ta. Lúc ấy thảo dân bắt mạch cho bà ta, phát hiện thân thể bà ta thật ra cũng không tệ lắm, có thể là có chút tâm bệnh, luôn buồn bực không vui nên mới nghi thần nghi quỷ luôn cảm thấy khó chịu. Thảo dân vốn muốn từ từ cho bà ta uống chút thuốc bổ, chỉ là sau đó, đột nhiên có một ngày có người bảo ta chỉ điểm Tiêu phu nhân đi bái thần! Thảo dân được bạc, nhất thời tham lam, liền nói bậy vài câu...”“Những lời kia cũng không có gì quan trọng, nhưng lúc ấy người áo đen xuất hiện cũng thần thần bí bí như thế này, dường như là có mưu đồ gì đó. Đại nhân, bọn họ có phải là cùng một bọn hay không? Thảo dân cũng là bị người lợi dụng thôi! Thật không biết Tiêu phu nhân vậy mà lại thật sự đi ra ngoài tìm tiên sơn, đại nhân tha mạng a!”Kỷ đại phu hối hận muốn chết.Tìm tiên sơn mà thôi, kỳ thật cũng không có gì lớn.Nhưng bây giờ nghe nói không tìm thấy người! Có lẽ là hành trình quá nhanh đuổi không kịp, nhưng cũng có thể là vừa ra khỏi cửa thành đã bị người khác bắt đi!Hoắc Tuân nghe lời Kỷ đại phu nói, cũng không cảm thấy người này có chút đáng thương nào.Sáng sớm hôm nay, Tiêu Văn Việt tới nha môn, cáo trạng Kỷ đại phu mưu hại hắn.Tiêu Văn Việt từ nhỏ đã hay bị bệnh, cho nên cho dù là tiệm thuốc hay là Tiêu gia đều có chuẩn bị hồ sơ bệnh án của hắn. Mà căn cứ vào hồ sơ bệnh án thì từ khi Tiêu Văn Việt còn bé cũng không phải bệnh nặng lắm, nhưng Kỷ đại phu lại liên tục kê cho hắn không ít phương thuốc gây hại đến thân thể…Tiêu Văn Việt còn đặc biệt mời thái y trong Thái Y viện làm chứng, Kỷ đại phu kê những phương thuốc này, trong thời gian ngắn uống vài lần thì không có vấn đề gì, nhưng dùng lâu dài, tất nhiên sẽ gây tổn thương đến thân thể.Lại thêm lần này, ông ta lại nói dối Tiêu Văn Việt sắp chết...Liên tục nói dối, hành vi không có y đức như vậy, không chỉ cần phải tước đoạt tư cách hành y mà tai ương lao ngục cũng không thể tránh khỏi.Kỷ đại phu miệng đầy phủ định, chỉ nói phương thuốc kia đều là Tiêu phu nhân buộc ông ta phải kê.Nhưng mà hôm nay Tiêu phu nhân không có ở đây, lời nói một phía của ông ta vốn không đáng tin tưởng, lại thêm Tiêu phu nhân thậm chí còn nguyện ý vì nhi tử mà chạy tới tiên sơn, làm sao có thể cho nhi tử thêm thuốc độc hại thân chứ?Cho nên lời Kỷ đại phu nói đều trở thành lời nói dối.Người này tức muốn hộc máu.Người này nhiều năm qua đã không chỉ một lần giở trò bịp bợm, căn bản không chịu nổi tra xét kỹ càng. Mấy ngày qua, phát hiện Kỷ đại phu liên quan đến mấy vụ án lớn nhỏ, rất nhanh, tiệm thuốc Kỷ gia liền bị niêm phong.Chỉ là người áo đen thần bí mà Kỷ đại phu nói lại không thấy bóng dáng.Truyền ra bên ngoài càng khiến người ta cảm thấy không rét mà run, thậm chí hoài nghi Tiêu gia này có phải từ nhiều năm trước đã đắc tội với người nào đó hay không mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, kẻ sau màn vẫn tìm cơ hội mưu đồ làm loạn.

Kỷ đại phu chỉ cảm thấy oan uổng, cũng biết, nếu như ông ta không nói ra được độc thủ phía sau màn, vậy có khả năng ông ta sẽ phải gánh tội thay vì chuyện này!

Dưới sự khẩn trương cực độ, Kỷ đại phu gần như đã vơ vét tất cả ký ức trong đầu một lần.

“Đúng rồi! Đúng rồi... Nhất định là người kia!” Qua một đêm, Kỷ đại phu gặp lại Hoắc đại nhân, vội vàng hét lên: “Đại nhân! Ta nhớ rất nhiều năm trước, cũng từng có một nam nhân thần bí xuất hiện. Người kia cho ta một ít bạc, để cho ta truyền lời cho Tiêu phu nhân...”

Hoắc Tuân nhíu mày, nhìn sang.

Kỷ đại phu không kịp chờ đợi nói: “Thảo dân nhớ rõ, Tiêu phu nhân bị chứng hậu sản, bởi vì thân thể khó chịu nên lúc ấy bảo ta tới cửa chữa bệnh cho bà ta. Lúc ấy thảo dân bắt mạch cho bà ta, phát hiện thân thể bà ta thật ra cũng không tệ lắm, có thể là có chút tâm bệnh, luôn buồn bực không vui nên mới nghi thần nghi quỷ luôn cảm thấy khó chịu. Thảo dân vốn muốn từ từ cho bà ta uống chút thuốc bổ, chỉ là sau đó, đột nhiên có một ngày có người bảo ta chỉ điểm Tiêu phu nhân đi bái thần! Thảo dân được bạc, nhất thời tham lam, liền nói bậy vài câu...”

“Những lời kia cũng không có gì quan trọng, nhưng lúc ấy người áo đen xuất hiện cũng thần thần bí bí như thế này, dường như là có mưu đồ gì đó. Đại nhân, bọn họ có phải là cùng một bọn hay không? Thảo dân cũng là bị người lợi dụng thôi! Thật không biết Tiêu phu nhân vậy mà lại thật sự đi ra ngoài tìm tiên sơn, đại nhân tha mạng a!”

Kỷ đại phu hối hận muốn chết.

Tìm tiên sơn mà thôi, kỳ thật cũng không có gì lớn.

Nhưng bây giờ nghe nói không tìm thấy người! Có lẽ là hành trình quá nhanh đuổi không kịp, nhưng cũng có thể là vừa ra khỏi cửa thành đã bị người khác bắt đi!

Hoắc Tuân nghe lời Kỷ đại phu nói, cũng không cảm thấy người này có chút đáng thương nào.

Sáng sớm hôm nay, Tiêu Văn Việt tới nha môn, cáo trạng Kỷ đại phu mưu hại hắn.

Tiêu Văn Việt từ nhỏ đã hay bị bệnh, cho nên cho dù là tiệm thuốc hay là Tiêu gia đều có chuẩn bị hồ sơ bệnh án của hắn. Mà căn cứ vào hồ sơ bệnh án thì từ khi Tiêu Văn Việt còn bé cũng không phải bệnh nặng lắm, nhưng Kỷ đại phu lại liên tục kê cho hắn không ít phương thuốc gây hại đến thân thể…

Tiêu Văn Việt còn đặc biệt mời thái y trong Thái Y viện làm chứng, Kỷ đại phu kê những phương thuốc này, trong thời gian ngắn uống vài lần thì không có vấn đề gì, nhưng dùng lâu dài, tất nhiên sẽ gây tổn thương đến thân thể.

Lại thêm lần này, ông ta lại nói dối Tiêu Văn Việt sắp chết...

Liên tục nói dối, hành vi không có y đức như vậy, không chỉ cần phải tước đoạt tư cách hành y mà tai ương lao ngục cũng không thể tránh khỏi.

Kỷ đại phu miệng đầy phủ định, chỉ nói phương thuốc kia đều là Tiêu phu nhân buộc ông ta phải kê.

Nhưng mà hôm nay Tiêu phu nhân không có ở đây, lời nói một phía của ông ta vốn không đáng tin tưởng, lại thêm Tiêu phu nhân thậm chí còn nguyện ý vì nhi tử mà chạy tới tiên sơn, làm sao có thể cho nhi tử thêm thuốc độc hại thân chứ?

Cho nên lời Kỷ đại phu nói đều trở thành lời nói dối.

Người này tức muốn hộc máu.

Người này nhiều năm qua đã không chỉ một lần giở trò bịp bợm, căn bản không chịu nổi tra xét kỹ càng. Mấy ngày qua, phát hiện Kỷ đại phu liên quan đến mấy vụ án lớn nhỏ, rất nhanh, tiệm thuốc Kỷ gia liền bị niêm phong.

Chỉ là người áo đen thần bí mà Kỷ đại phu nói lại không thấy bóng dáng.

Truyền ra bên ngoài càng khiến người ta cảm thấy không rét mà run, thậm chí hoài nghi Tiêu gia này có phải từ nhiều năm trước đã đắc tội với người nào đó hay không mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, kẻ sau màn vẫn tìm cơ hội mưu đồ làm loạn.

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Kỷ đại phu chỉ cảm thấy oan uổng, cũng biết, nếu như ông ta không nói ra được độc thủ phía sau màn, vậy có khả năng ông ta sẽ phải gánh tội thay vì chuyện này!Dưới sự khẩn trương cực độ, Kỷ đại phu gần như đã vơ vét tất cả ký ức trong đầu một lần.“Đúng rồi! Đúng rồi... Nhất định là người kia!” Qua một đêm, Kỷ đại phu gặp lại Hoắc đại nhân, vội vàng hét lên: “Đại nhân! Ta nhớ rất nhiều năm trước, cũng từng có một nam nhân thần bí xuất hiện. Người kia cho ta một ít bạc, để cho ta truyền lời cho Tiêu phu nhân...”Hoắc Tuân nhíu mày, nhìn sang.Kỷ đại phu không kịp chờ đợi nói: “Thảo dân nhớ rõ, Tiêu phu nhân bị chứng hậu sản, bởi vì thân thể khó chịu nên lúc ấy bảo ta tới cửa chữa bệnh cho bà ta. Lúc ấy thảo dân bắt mạch cho bà ta, phát hiện thân thể bà ta thật ra cũng không tệ lắm, có thể là có chút tâm bệnh, luôn buồn bực không vui nên mới nghi thần nghi quỷ luôn cảm thấy khó chịu. Thảo dân vốn muốn từ từ cho bà ta uống chút thuốc bổ, chỉ là sau đó, đột nhiên có một ngày có người bảo ta chỉ điểm Tiêu phu nhân đi bái thần! Thảo dân được bạc, nhất thời tham lam, liền nói bậy vài câu...”“Những lời kia cũng không có gì quan trọng, nhưng lúc ấy người áo đen xuất hiện cũng thần thần bí bí như thế này, dường như là có mưu đồ gì đó. Đại nhân, bọn họ có phải là cùng một bọn hay không? Thảo dân cũng là bị người lợi dụng thôi! Thật không biết Tiêu phu nhân vậy mà lại thật sự đi ra ngoài tìm tiên sơn, đại nhân tha mạng a!”Kỷ đại phu hối hận muốn chết.Tìm tiên sơn mà thôi, kỳ thật cũng không có gì lớn.Nhưng bây giờ nghe nói không tìm thấy người! Có lẽ là hành trình quá nhanh đuổi không kịp, nhưng cũng có thể là vừa ra khỏi cửa thành đã bị người khác bắt đi!Hoắc Tuân nghe lời Kỷ đại phu nói, cũng không cảm thấy người này có chút đáng thương nào.Sáng sớm hôm nay, Tiêu Văn Việt tới nha môn, cáo trạng Kỷ đại phu mưu hại hắn.Tiêu Văn Việt từ nhỏ đã hay bị bệnh, cho nên cho dù là tiệm thuốc hay là Tiêu gia đều có chuẩn bị hồ sơ bệnh án của hắn. Mà căn cứ vào hồ sơ bệnh án thì từ khi Tiêu Văn Việt còn bé cũng không phải bệnh nặng lắm, nhưng Kỷ đại phu lại liên tục kê cho hắn không ít phương thuốc gây hại đến thân thể…Tiêu Văn Việt còn đặc biệt mời thái y trong Thái Y viện làm chứng, Kỷ đại phu kê những phương thuốc này, trong thời gian ngắn uống vài lần thì không có vấn đề gì, nhưng dùng lâu dài, tất nhiên sẽ gây tổn thương đến thân thể.Lại thêm lần này, ông ta lại nói dối Tiêu Văn Việt sắp chết...Liên tục nói dối, hành vi không có y đức như vậy, không chỉ cần phải tước đoạt tư cách hành y mà tai ương lao ngục cũng không thể tránh khỏi.Kỷ đại phu miệng đầy phủ định, chỉ nói phương thuốc kia đều là Tiêu phu nhân buộc ông ta phải kê.Nhưng mà hôm nay Tiêu phu nhân không có ở đây, lời nói một phía của ông ta vốn không đáng tin tưởng, lại thêm Tiêu phu nhân thậm chí còn nguyện ý vì nhi tử mà chạy tới tiên sơn, làm sao có thể cho nhi tử thêm thuốc độc hại thân chứ?Cho nên lời Kỷ đại phu nói đều trở thành lời nói dối.Người này tức muốn hộc máu.Người này nhiều năm qua đã không chỉ một lần giở trò bịp bợm, căn bản không chịu nổi tra xét kỹ càng. Mấy ngày qua, phát hiện Kỷ đại phu liên quan đến mấy vụ án lớn nhỏ, rất nhanh, tiệm thuốc Kỷ gia liền bị niêm phong.Chỉ là người áo đen thần bí mà Kỷ đại phu nói lại không thấy bóng dáng.Truyền ra bên ngoài càng khiến người ta cảm thấy không rét mà run, thậm chí hoài nghi Tiêu gia này có phải từ nhiều năm trước đã đắc tội với người nào đó hay không mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, kẻ sau màn vẫn tìm cơ hội mưu đồ làm loạn.

Chương 594