> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng…
Chương 596
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Văn Dũ quả thật không nghĩ nhiều như vậy, để hắn cân nhắc đến sự tồn tại của quỷ hồn... có thể còn cần chút thời gian.Chẳng qua nhị đệ nói không sai, dù hắn rất tò mò mẫu thân hiện tại ở nơi nào... nhưng lòng hiếu kỳ quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt gì.“Thân thể của đệ không có việc gì chứ?” Tiêu Văn Dũ quan tâm hỏi.“Lang băm chẩn nhầm, có thể có chuyện gì?” Tiêu Văn Việt cười nhạo một tiếng: “Ta muốn ra ngoài tìm mẫu thân, làm một nhi tử hiếu thuận, đại ca tùy tiện đi.”“...” Tiêu Văn Dũ nhìn hắn.“Đúng rồi.” Tiêu Văn Việt đột nhiên quay đầu lại: “Mẫu thân là vì ta cho nên mới ra ngoài tìm tiên sơn, cho nên từ nay về sau huynh phải vô cùng bất mãn với người đệ đệ này, cảm thấy là ta hại mẫu thân. Tương lai lúc ta và huynh ở cùng một chỗ thì cũng đừng như bán rẻ tiếng cười, động một chút là nhếch miệng, thật sự chướng mắt.”“???” Tiêu Văn Dũ không hiểu.Nhị đệ nói vậy là có ý gì? Ở cùng một chỗ? Nơi nào?Không đúng, tiểu tử thối này có thái độ gì đấy!“Ta là đại ca của đệ, đệ làm sao lại ở cùng ta...” Tiêu Văn Dũ còn chưa nói xong, Tiêu Văn Việt đã không thấy đâu nữa.Tiêu Văn Dũ nhìn cửa ra vào trống rỗng, chau mày, tiểu tử này gần đây luôn luôn có gì đó không đúng lắm, làm việc càng thêm lưu loát, người cũng thần thần bí bí. Mà câu nói vừa rồi của hắn hiển nhiên là có mục đích... vậy nói là ở cùng một chỗ kia... nói như thế nhất định không phải là trong nhà, vậy đó là chỗ nào? Chẳng lẽ là quân doanh sao?Tiêu Văn Việt lại ra khỏi thành.Sau khi Khương thị rời kinh, hắn thường xuyên như thế. Nghe nói bởi vì không biết mẫu thân của mình đi đâu nên khắp nơi đều muốn nghe ngóng một chút, cũng phái ra không ít người theo các con đường đi tìm kiếm.Việc mong ngóng mẫu thân trở về đã là chuyện ai ai cũng biết. Người nào cũng sẽ nói một câu, mặc dù Khương thị ngu nhưng lại có nhi tử tốt.Ngoài thành, Vạn Cốt Pha.Trước khi Vạn Cốt pha trở thành bãi tha ma cuối cùng của tiền triều, phong thủy cũng không tệ. Nơi đây cũng có một số mộ cổ, chỉ là sau khi phong thủy biến hóa, có một số mộ phần được hậu nhân dời đi, còn để lại rất nhiều nấm mồ trống.Những nơi này, ngay cả tiểu tặc trộm mộ cũng không dám tới.Trong ngực Tiêu Văn Việt cất một xấp lá bùa.Số bùa mà lần trước Tiêu Vân Chước cho hắn không còn lại bao nhiêu, số bùa trong tay hắn bây giờ đều là lừa gạt từ trong tay mấy người Hoắc Kiệt.Hoắc Kiệt người ngốc, chỉ cần nói vài câu hay là hắn liền có thể thu thập lá bùa của mọi người đến tặng cho hắn, xong rồi còn phải an ủi hắn vài câu, bảo hắn nhất định phải thả lỏng tinh thần.Hoắc Kiệt khi ở còn Hoắc gia, tuổi cũng nhỏ. Trước đây hắn không coi Tiêu Văn Việt là biểu đệ, hôm nay nhìn thấy thân thể Tiêu Văn Việt thật sự là đáng thương vô tội, cũng kích phát ra trách nhiệm của một người làm huynh trưởng. Đừng nói là mấy lá bùa, cho dù là dược liệu quý mà phụ thân ruột thịt của hắn hay là đại bá cất riêng cũng đều vụng trộm đưa cho Tiêu Văn Việt không ít.Vạn Cốt Pha không có Tiêu Vân Chước, ban ngày nhìn cũng không quá đáng sợ.Lúc Tiêu Vân Chước ở đây, ban ngày ban đêm đã gần như không phân rõ được nữa. Mà bây giờ, bề ngoài không khác gì cánh rừng bình thường, chỉ có vẻ hơi hoang vắng an tĩnh một chút.Tiêu Văn Việt chậm rãi đi tới, cuối cùng tại một chỗ dốc đứng hẻo lánh, bới ra một đống cỏ dại, nhìn thấy một miệng mộ thất nhỏ hẹp, sau đó nhấc chân đi vào.Mộ thất này khá sâu, mùi bên trong cũng không dễ ngửi.Bên trong trống rỗng, ngoại trừ mấy cái bình sứt mẻ gần như cái gì cũng không còn.Tiêu Văn Dũ đốt nến, mới có chút ánh sáng.Khương thị nghe được động tĩnh, sợ tới mức phát run: “Ai! Van cầu ngươi buông tha cho ta đi, nhà ta có tiền, ta bảo nhi tử ta đưa bạc đến cho ngươi, bao nhiêu bạc ta đều nguyện ý cho!”Khương thị sợ hãi.
Tiêu Văn Dũ quả thật không nghĩ nhiều như vậy, để hắn cân nhắc đến sự tồn tại của quỷ hồn... có thể còn cần chút thời gian.
Chẳng qua nhị đệ nói không sai, dù hắn rất tò mò mẫu thân hiện tại ở nơi nào... nhưng lòng hiếu kỳ quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Thân thể của đệ không có việc gì chứ?” Tiêu Văn Dũ quan tâm hỏi.
“Lang băm chẩn nhầm, có thể có chuyện gì?” Tiêu Văn Việt cười nhạo một tiếng: “Ta muốn ra ngoài tìm mẫu thân, làm một nhi tử hiếu thuận, đại ca tùy tiện đi.”
“...” Tiêu Văn Dũ nhìn hắn.
“Đúng rồi.” Tiêu Văn Việt đột nhiên quay đầu lại: “Mẫu thân là vì ta cho nên mới ra ngoài tìm tiên sơn, cho nên từ nay về sau huynh phải vô cùng bất mãn với người đệ đệ này, cảm thấy là ta hại mẫu thân. Tương lai lúc ta và huynh ở cùng một chỗ thì cũng đừng như bán rẻ tiếng cười, động một chút là nhếch miệng, thật sự chướng mắt.”
“???” Tiêu Văn Dũ không hiểu.
Nhị đệ nói vậy là có ý gì? Ở cùng một chỗ? Nơi nào?
Không đúng, tiểu tử thối này có thái độ gì đấy!
“Ta là đại ca của đệ, đệ làm sao lại ở cùng ta...” Tiêu Văn Dũ còn chưa nói xong, Tiêu Văn Việt đã không thấy đâu nữa.
Tiêu Văn Dũ nhìn cửa ra vào trống rỗng, chau mày, tiểu tử này gần đây luôn luôn có gì đó không đúng lắm, làm việc càng thêm lưu loát, người cũng thần thần bí bí. Mà câu nói vừa rồi của hắn hiển nhiên là có mục đích... vậy nói là ở cùng một chỗ kia... nói như thế nhất định không phải là trong nhà, vậy đó là chỗ nào? Chẳng lẽ là quân doanh sao?
Tiêu Văn Việt lại ra khỏi thành.
Sau khi Khương thị rời kinh, hắn thường xuyên như thế. Nghe nói bởi vì không biết mẫu thân của mình đi đâu nên khắp nơi đều muốn nghe ngóng một chút, cũng phái ra không ít người theo các con đường đi tìm kiếm.
Việc mong ngóng mẫu thân trở về đã là chuyện ai ai cũng biết. Người nào cũng sẽ nói một câu, mặc dù Khương thị ngu nhưng lại có nhi tử tốt.
Ngoài thành, Vạn Cốt Pha.
Trước khi Vạn Cốt pha trở thành bãi tha ma cuối cùng của tiền triều, phong thủy cũng không tệ. Nơi đây cũng có một số mộ cổ, chỉ là sau khi phong thủy biến hóa, có một số mộ phần được hậu nhân dời đi, còn để lại rất nhiều nấm mồ trống.
Những nơi này, ngay cả tiểu tặc trộm mộ cũng không dám tới.
Trong ngực Tiêu Văn Việt cất một xấp lá bùa.
Số bùa mà lần trước Tiêu Vân Chước cho hắn không còn lại bao nhiêu, số bùa trong tay hắn bây giờ đều là lừa gạt từ trong tay mấy người Hoắc Kiệt.
Hoắc Kiệt người ngốc, chỉ cần nói vài câu hay là hắn liền có thể thu thập lá bùa của mọi người đến tặng cho hắn, xong rồi còn phải an ủi hắn vài câu, bảo hắn nhất định phải thả lỏng tinh thần.
Hoắc Kiệt khi ở còn Hoắc gia, tuổi cũng nhỏ. Trước đây hắn không coi Tiêu Văn Việt là biểu đệ, hôm nay nhìn thấy thân thể Tiêu Văn Việt thật sự là đáng thương vô tội, cũng kích phát ra trách nhiệm của một người làm huynh trưởng. Đừng nói là mấy lá bùa, cho dù là dược liệu quý mà phụ thân ruột thịt của hắn hay là đại bá cất riêng cũng đều vụng trộm đưa cho Tiêu Văn Việt không ít.
Vạn Cốt Pha không có Tiêu Vân Chước, ban ngày nhìn cũng không quá đáng sợ.
Lúc Tiêu Vân Chước ở đây, ban ngày ban đêm đã gần như không phân rõ được nữa. Mà bây giờ, bề ngoài không khác gì cánh rừng bình thường, chỉ có vẻ hơi hoang vắng an tĩnh một chút.
Tiêu Văn Việt chậm rãi đi tới, cuối cùng tại một chỗ dốc đứng hẻo lánh, bới ra một đống cỏ dại, nhìn thấy một miệng mộ thất nhỏ hẹp, sau đó nhấc chân đi vào.
Mộ thất này khá sâu, mùi bên trong cũng không dễ ngửi.
Bên trong trống rỗng, ngoại trừ mấy cái bình sứt mẻ gần như cái gì cũng không còn.
Tiêu Văn Dũ đốt nến, mới có chút ánh sáng.
Khương thị nghe được động tĩnh, sợ tới mức phát run: “Ai! Van cầu ngươi buông tha cho ta đi, nhà ta có tiền, ta bảo nhi tử ta đưa bạc đến cho ngươi, bao nhiêu bạc ta đều nguyện ý cho!”
Khương thị sợ hãi.
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn ĐộngTác giả: Xán LamTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường> Băng tuyết đã lui, trời giá rét đường trơn trượt. Móng ngựa cứng ngắc dừng lại ngoài cửa Tiêu Phủ ở Kinh Thành, gió lạnh thổi qua, tiếng chuông gió vang lên đinh đang. Không bao lâu, một tiểu cô nương mặc áo bông màu xanh biếc bình tĩnh từ trên xe ngựa đi xuống, trên đầu nàng chỉ cắm một cây trâm gỗ bình thường, trên thân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào, so sánh với sư tử đá ở trước cửa, gầy gò đến đáng thương. Phía sau nàng còn kéo một bọc hành lý, bên trong mơ hồ vang lên tiếng va chạm "Phanh phanh" giống như là chứa nồi bát bầu bồn, gia sản cả nhà. Sau khi xuống xe, Vân Chước không để ý hình tượng vác cái túi ở sau lưng. Bọc đồ to lớn giống như là có thể đè sập cả người nàng. Một bên nha hoàn vội vàng đi lên phía trước, cúi đầu, có chút không đành lòng mở miệng: "Đại tiểu thư, phu nhân nói! Đồ vật bên ngoài này không sạch sẽ, cũng không cần mang về nhà! " Dưới hàng mi run rẩy của Vân Chước là một đôi mắt trong suốt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua bên cạnh nàng… Tiêu Văn Dũ quả thật không nghĩ nhiều như vậy, để hắn cân nhắc đến sự tồn tại của quỷ hồn... có thể còn cần chút thời gian.Chẳng qua nhị đệ nói không sai, dù hắn rất tò mò mẫu thân hiện tại ở nơi nào... nhưng lòng hiếu kỳ quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt gì.“Thân thể của đệ không có việc gì chứ?” Tiêu Văn Dũ quan tâm hỏi.“Lang băm chẩn nhầm, có thể có chuyện gì?” Tiêu Văn Việt cười nhạo một tiếng: “Ta muốn ra ngoài tìm mẫu thân, làm một nhi tử hiếu thuận, đại ca tùy tiện đi.”“...” Tiêu Văn Dũ nhìn hắn.“Đúng rồi.” Tiêu Văn Việt đột nhiên quay đầu lại: “Mẫu thân là vì ta cho nên mới ra ngoài tìm tiên sơn, cho nên từ nay về sau huynh phải vô cùng bất mãn với người đệ đệ này, cảm thấy là ta hại mẫu thân. Tương lai lúc ta và huynh ở cùng một chỗ thì cũng đừng như bán rẻ tiếng cười, động một chút là nhếch miệng, thật sự chướng mắt.”“???” Tiêu Văn Dũ không hiểu.Nhị đệ nói vậy là có ý gì? Ở cùng một chỗ? Nơi nào?Không đúng, tiểu tử thối này có thái độ gì đấy!“Ta là đại ca của đệ, đệ làm sao lại ở cùng ta...” Tiêu Văn Dũ còn chưa nói xong, Tiêu Văn Việt đã không thấy đâu nữa.Tiêu Văn Dũ nhìn cửa ra vào trống rỗng, chau mày, tiểu tử này gần đây luôn luôn có gì đó không đúng lắm, làm việc càng thêm lưu loát, người cũng thần thần bí bí. Mà câu nói vừa rồi của hắn hiển nhiên là có mục đích... vậy nói là ở cùng một chỗ kia... nói như thế nhất định không phải là trong nhà, vậy đó là chỗ nào? Chẳng lẽ là quân doanh sao?Tiêu Văn Việt lại ra khỏi thành.Sau khi Khương thị rời kinh, hắn thường xuyên như thế. Nghe nói bởi vì không biết mẫu thân của mình đi đâu nên khắp nơi đều muốn nghe ngóng một chút, cũng phái ra không ít người theo các con đường đi tìm kiếm.Việc mong ngóng mẫu thân trở về đã là chuyện ai ai cũng biết. Người nào cũng sẽ nói một câu, mặc dù Khương thị ngu nhưng lại có nhi tử tốt.Ngoài thành, Vạn Cốt Pha.Trước khi Vạn Cốt pha trở thành bãi tha ma cuối cùng của tiền triều, phong thủy cũng không tệ. Nơi đây cũng có một số mộ cổ, chỉ là sau khi phong thủy biến hóa, có một số mộ phần được hậu nhân dời đi, còn để lại rất nhiều nấm mồ trống.Những nơi này, ngay cả tiểu tặc trộm mộ cũng không dám tới.Trong ngực Tiêu Văn Việt cất một xấp lá bùa.Số bùa mà lần trước Tiêu Vân Chước cho hắn không còn lại bao nhiêu, số bùa trong tay hắn bây giờ đều là lừa gạt từ trong tay mấy người Hoắc Kiệt.Hoắc Kiệt người ngốc, chỉ cần nói vài câu hay là hắn liền có thể thu thập lá bùa của mọi người đến tặng cho hắn, xong rồi còn phải an ủi hắn vài câu, bảo hắn nhất định phải thả lỏng tinh thần.Hoắc Kiệt khi ở còn Hoắc gia, tuổi cũng nhỏ. Trước đây hắn không coi Tiêu Văn Việt là biểu đệ, hôm nay nhìn thấy thân thể Tiêu Văn Việt thật sự là đáng thương vô tội, cũng kích phát ra trách nhiệm của một người làm huynh trưởng. Đừng nói là mấy lá bùa, cho dù là dược liệu quý mà phụ thân ruột thịt của hắn hay là đại bá cất riêng cũng đều vụng trộm đưa cho Tiêu Văn Việt không ít.Vạn Cốt Pha không có Tiêu Vân Chước, ban ngày nhìn cũng không quá đáng sợ.Lúc Tiêu Vân Chước ở đây, ban ngày ban đêm đã gần như không phân rõ được nữa. Mà bây giờ, bề ngoài không khác gì cánh rừng bình thường, chỉ có vẻ hơi hoang vắng an tĩnh một chút.Tiêu Văn Việt chậm rãi đi tới, cuối cùng tại một chỗ dốc đứng hẻo lánh, bới ra một đống cỏ dại, nhìn thấy một miệng mộ thất nhỏ hẹp, sau đó nhấc chân đi vào.Mộ thất này khá sâu, mùi bên trong cũng không dễ ngửi.Bên trong trống rỗng, ngoại trừ mấy cái bình sứt mẻ gần như cái gì cũng không còn.Tiêu Văn Dũ đốt nến, mới có chút ánh sáng.Khương thị nghe được động tĩnh, sợ tới mức phát run: “Ai! Van cầu ngươi buông tha cho ta đi, nhà ta có tiền, ta bảo nhi tử ta đưa bạc đến cho ngươi, bao nhiêu bạc ta đều nguyện ý cho!”Khương thị sợ hãi.