Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 357: Là Cậu chủ!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên theo cầu thang chạy lên trên, cô vừa chạy vừa thở hổn hển, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn xuống dưới, xem thử có tên khủng bố nào chạy theo mình hay không.Khi thấy không có ai, cô mới nhẹ nhõm dựa người vào bờ tường, dường như muốn nghỉ mệt một chút. Thế nhưng, khi cô còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở của mình, thì tiếng bước chân đột nhiên truyền đến.Âu Dương Thiên Thiên sững sốt, cô chớp chớp mắt, đứng hình tầm vài giây. Sau đó, từ từ nhích tới chỗ thành lan can, ló đầu ra nhìn xuống.Không thấy thân ảnh của ai cả, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều vô cùng đáng sợ. Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, lúc này... đột nhiên cô thấy một cánh tay dính máu lộ ra, đang cầm một thứ đung đưa qua lại.Là súng! Lại là súng!Vậy là.... đã có một tên đi theo cô lên đây rồi, hắn thấy cô rồi!Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô thu người về lại, dựa vào bờ tường phía sau, ánh mắt có chút hoảng loạn.Cánh tay dính máu đó... hình như có chút quen thuộc. Rất giống.... rất giống của người lúc nãy đã đập cửa kính xông vào phòng cô.Không lẽ.....Âu Dương Thiên Thiên run người lên khi nghĩ đến điều đáng sợ đó, cô lúc nãy không nhìn thấy được mặt hắn, nhưng cô vẫn nhớ cánh tay cầm súng đó. Cực kì... cực kì lạnh lẽo.Âu Dương Thiên Thiên run rẩy, cô liếm môi nhìn lên phía trên, chạy cũng đã chạy rồi, bây giờ... chỉ còn cách chạy tiếp thôi. Dù có lên đến sân thượng, cũng phải chạy.Nghĩ là làm, cô ngay lập tức nhấc chân đi lên bậc thang, gót giày của cô va đập tạo thành tiếng động lớn, khiến Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi hơn. Cô cắn môi, quyết định cúi người, tháo giày ra vứt qua một bên, rồi tiếp tục chạy.- -------...-----------------....------------Kỳ Ân đứng nhìn vệt máu nhỏ giọt, đúng lúc này, tiếng nói của Anna trong headphone liền vang lên:- Kỳ Ân, tìm ra rồi, kính tầm nhiệt cho thấy có 2 người đang chạy lên tầng thượng của khách sạn. Người đi trước 8 phần là Âu Dương Thiên Thiên, còn một người đi sau thì....- Là David! - Không đợi Anna nói hết, Kỳ Ân liền lên tiếng cắt ngang.Anna có chút bất ngờ, cô đứng hình tầm vài giây, rồi hỏi:- David? Sao cô chắc đó là hắn ta?Kỳ Ân lần này không đáp lại, cô đi theo vết máu lên cầu thang tầng trên, nói:- Giúp tôi lấy tầm nhìn từ sân thượng, tôi phải đảm bảo Âu Dương Thiên Thiên an toàn trước.Anna nghe được, ngay lập tức làm theo, cô điều chỉnh flycam bay ra xa, thế nhưng, trong lúc đang lấy hình ảnh thì đột nhiên một thứ đập vào màn hình của cô. Cái đó....Anna nhíu mày nhìn thứ đang xuất hiện trước camera của cô, lên tiếng:- Khoan đã.... có thứ gì đó đang bay đến sân thượng khách sạn. Nó..... nó là... trực thăng... trực thăng đặc hiệu của nữ hoàng Vivian.- Trên cửa trực thăng có người đứng, chính là cậu chủ. Cậu chủ đến rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên theo cầu thang chạy lên trên, cô vừa chạy vừa thở hổn hển, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn xuống dưới, xem thử có tên khủng bố nào chạy theo mình hay không.Khi thấy không có ai, cô mới nhẹ nhõm dựa người vào bờ tường, dường như muốn nghỉ mệt một chút. Thế nhưng, khi cô còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở của mình, thì tiếng bước chân đột nhiên truyền đến.Âu Dương Thiên Thiên sững sốt, cô chớp chớp mắt, đứng hình tầm vài giây. Sau đó, từ từ nhích tới chỗ thành lan can, ló đầu ra nhìn xuống.Không thấy thân ảnh của ai cả, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều vô cùng đáng sợ. Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, lúc này... đột nhiên cô thấy một cánh tay dính máu lộ ra, đang cầm một thứ đung đưa qua lại.Là súng! Lại là súng!Vậy là.... đã có một tên đi theo cô lên đây rồi, hắn thấy cô rồi!Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô thu người về lại, dựa vào bờ tường phía sau, ánh mắt có chút hoảng loạn.Cánh tay dính máu đó... hình như có chút quen thuộc. Rất giống.... rất giống của người lúc nãy đã đập cửa kính xông vào phòng cô.Không lẽ.....Âu Dương Thiên Thiên run người lên khi nghĩ đến điều đáng sợ đó, cô lúc nãy không nhìn thấy được mặt hắn, nhưng cô vẫn nhớ cánh tay cầm súng đó. Cực kì... cực kì lạnh lẽo.Âu Dương Thiên Thiên run rẩy, cô liếm môi nhìn lên phía trên, chạy cũng đã chạy rồi, bây giờ... chỉ còn cách chạy tiếp thôi. Dù có lên đến sân thượng, cũng phải chạy.Nghĩ là làm, cô ngay lập tức nhấc chân đi lên bậc thang, gót giày của cô va đập tạo thành tiếng động lớn, khiến Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi hơn. Cô cắn môi, quyết định cúi người, tháo giày ra vứt qua một bên, rồi tiếp tục chạy.- -------...-----------------....------------Kỳ Ân đứng nhìn vệt máu nhỏ giọt, đúng lúc này, tiếng nói của Anna trong headphone liền vang lên:- Kỳ Ân, tìm ra rồi, kính tầm nhiệt cho thấy có 2 người đang chạy lên tầng thượng của khách sạn. Người đi trước 8 phần là Âu Dương Thiên Thiên, còn một người đi sau thì....- Là David! - Không đợi Anna nói hết, Kỳ Ân liền lên tiếng cắt ngang.Anna có chút bất ngờ, cô đứng hình tầm vài giây, rồi hỏi:- David? Sao cô chắc đó là hắn ta?Kỳ Ân lần này không đáp lại, cô đi theo vết máu lên cầu thang tầng trên, nói:- Giúp tôi lấy tầm nhìn từ sân thượng, tôi phải đảm bảo Âu Dương Thiên Thiên an toàn trước.Anna nghe được, ngay lập tức làm theo, cô điều chỉnh flycam bay ra xa, thế nhưng, trong lúc đang lấy hình ảnh thì đột nhiên một thứ đập vào màn hình của cô. Cái đó....Anna nhíu mày nhìn thứ đang xuất hiện trước camera của cô, lên tiếng:- Khoan đã.... có thứ gì đó đang bay đến sân thượng khách sạn. Nó..... nó là... trực thăng... trực thăng đặc hiệu của nữ hoàng Vivian.- Trên cửa trực thăng có người đứng, chính là cậu chủ. Cậu chủ đến rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên theo cầu thang chạy lên trên, cô vừa chạy vừa thở hổn hển, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn xuống dưới, xem thử có tên khủng bố nào chạy theo mình hay không.Khi thấy không có ai, cô mới nhẹ nhõm dựa người vào bờ tường, dường như muốn nghỉ mệt một chút. Thế nhưng, khi cô còn chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở của mình, thì tiếng bước chân đột nhiên truyền đến.Âu Dương Thiên Thiên sững sốt, cô chớp chớp mắt, đứng hình tầm vài giây. Sau đó, từ từ nhích tới chỗ thành lan can, ló đầu ra nhìn xuống.Không thấy thân ảnh của ai cả, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên đều đều vô cùng đáng sợ. Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, lúc này... đột nhiên cô thấy một cánh tay dính máu lộ ra, đang cầm một thứ đung đưa qua lại.Là súng! Lại là súng!Vậy là.... đã có một tên đi theo cô lên đây rồi, hắn thấy cô rồi!Âu Dương Thiên Thiên nuốt một ngụm nước bọt, cô thu người về lại, dựa vào bờ tường phía sau, ánh mắt có chút hoảng loạn.Cánh tay dính máu đó... hình như có chút quen thuộc. Rất giống.... rất giống của người lúc nãy đã đập cửa kính xông vào phòng cô.Không lẽ.....Âu Dương Thiên Thiên run người lên khi nghĩ đến điều đáng sợ đó, cô lúc nãy không nhìn thấy được mặt hắn, nhưng cô vẫn nhớ cánh tay cầm súng đó. Cực kì... cực kì lạnh lẽo.Âu Dương Thiên Thiên run rẩy, cô liếm môi nhìn lên phía trên, chạy cũng đã chạy rồi, bây giờ... chỉ còn cách chạy tiếp thôi. Dù có lên đến sân thượng, cũng phải chạy.Nghĩ là làm, cô ngay lập tức nhấc chân đi lên bậc thang, gót giày của cô va đập tạo thành tiếng động lớn, khiến Âu Dương Thiên Thiên sợ hãi hơn. Cô cắn môi, quyết định cúi người, tháo giày ra vứt qua một bên, rồi tiếp tục chạy.- -------...-----------------....------------Kỳ Ân đứng nhìn vệt máu nhỏ giọt, đúng lúc này, tiếng nói của Anna trong headphone liền vang lên:- Kỳ Ân, tìm ra rồi, kính tầm nhiệt cho thấy có 2 người đang chạy lên tầng thượng của khách sạn. Người đi trước 8 phần là Âu Dương Thiên Thiên, còn một người đi sau thì....- Là David! - Không đợi Anna nói hết, Kỳ Ân liền lên tiếng cắt ngang.Anna có chút bất ngờ, cô đứng hình tầm vài giây, rồi hỏi:- David? Sao cô chắc đó là hắn ta?Kỳ Ân lần này không đáp lại, cô đi theo vết máu lên cầu thang tầng trên, nói:- Giúp tôi lấy tầm nhìn từ sân thượng, tôi phải đảm bảo Âu Dương Thiên Thiên an toàn trước.Anna nghe được, ngay lập tức làm theo, cô điều chỉnh flycam bay ra xa, thế nhưng, trong lúc đang lấy hình ảnh thì đột nhiên một thứ đập vào màn hình của cô. Cái đó....Anna nhíu mày nhìn thứ đang xuất hiện trước camera của cô, lên tiếng:- Khoan đã.... có thứ gì đó đang bay đến sân thượng khách sạn. Nó..... nó là... trực thăng... trực thăng đặc hiệu của nữ hoàng Vivian.- Trên cửa trực thăng có người đứng, chính là cậu chủ. Cậu chủ đến rồi!