Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 359: Anh trở về Rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần đứng nhìn từ trên cao, ánh mắt anh chôn chặt hình bóng của cô gái nhỏ, một luồng gió thổi qua, như mang theo hương tóc mềm mại quen thuộc, cùng vị mặn của giọt nước mắt buốt giá, khiến trái tim anh co rút lại.Đôi môi Âu Dương Thiên Thiên run rẩy, tầm nhìn của cô nhòe đi, hình ảnh Âu Dương Vô Thần kia cũng theo đó chìm trong nước mắt.Người đàn ông cô luôn chối bỏ sự hiện diện trong 2 tháng nay, người đàn ông mỗi khi cô nhắc đến là sẽ nổi giận không thôi, người đàn ông cô đã nói sẽ không nhớ nữa, người đàn ông... đến cả trong mơ cũng xuất hiện, luôn tồn tại mãi không tan.Tên xấu xa... Âu Dương Vô Thần.Tại sao anh ta dám làm như vậy? Đột nhiên mất tích, rồi đột nhiên xuất hiện, giờ phút này.... đứng trước mặt cô, cái cảm giác thật sự rất không thật.Trực thăng đến một khoảng cách nhất định, Âu Dương Vô Thần thả tay ra, tự ý nhảy xuống đất. Toàn thân anh dính đầy máu, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như những thứ đó đều không ảnh hưởng đến anh.Đi tới một bước, anh chớp ánh mắt đen láy nhìn cô gái, giọng trầm khàn lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên..... tại sao... em lại ở đây?Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thêm một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống khi nghe thấy tiếng của người đàn ông, nhưng,mà, cô không nói gì, vẫn cứ im lặng nhìn anh.David đằng sau nhìn thấy Âu Dương Vô Thần, ánh mắt hắn ta hiện lên sát khí, gầm gừ phát thành tiếng:- Phelan....Vừa nói, hắn vừa động đậy ngón tay của mình, muốn bắn tiếp một viên đạn nữa về phía người đàn ông."Pằng" - Một tiếng súng nữa phát ra, làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, và nó như một cú thúc đẩy, khiến chân cô di chuyển, chạy thẳng về phía trước.Đằng sau, khói súng bay ra từ nòng của Kỳ Ân, cô đứng thở hổn hển, nhìn David phía trước.Lần này, người ngã xuống.... chính là hắn ta!Âu Dương Vô Thần vẫn còn ngơ ngác vì sự xuất hiện của Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng... chưa kịp làm gì thì cô gái đó đã chạy như bay đến phía anh, giây phút gương mặt cô áp sát người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên dang tay ra, ôm chặt lấy người Âu Dương Vô Thần.Lồng ngực bị va đập bởi thứ mềm mại diệu kỳ, khiến Âu Dương Vô Thần bất giác đứng hình, anh chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.Đầu cô gái chôn chặt vào ngực anh, đôi vai cô run lên bần bật. Dường như bị điều gì đó sai khiến, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đưa tay lên... từ từ ôm lấy thân thể cô.Không sao.... anh trở về rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần đứng nhìn từ trên cao, ánh mắt anh chôn chặt hình bóng của cô gái nhỏ, một luồng gió thổi qua, như mang theo hương tóc mềm mại quen thuộc, cùng vị mặn của giọt nước mắt buốt giá, khiến trái tim anh co rút lại.Đôi môi Âu Dương Thiên Thiên run rẩy, tầm nhìn của cô nhòe đi, hình ảnh Âu Dương Vô Thần kia cũng theo đó chìm trong nước mắt.Người đàn ông cô luôn chối bỏ sự hiện diện trong 2 tháng nay, người đàn ông mỗi khi cô nhắc đến là sẽ nổi giận không thôi, người đàn ông cô đã nói sẽ không nhớ nữa, người đàn ông... đến cả trong mơ cũng xuất hiện, luôn tồn tại mãi không tan.Tên xấu xa... Âu Dương Vô Thần.Tại sao anh ta dám làm như vậy? Đột nhiên mất tích, rồi đột nhiên xuất hiện, giờ phút này.... đứng trước mặt cô, cái cảm giác thật sự rất không thật.Trực thăng đến một khoảng cách nhất định, Âu Dương Vô Thần thả tay ra, tự ý nhảy xuống đất. Toàn thân anh dính đầy máu, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như những thứ đó đều không ảnh hưởng đến anh.Đi tới một bước, anh chớp ánh mắt đen láy nhìn cô gái, giọng trầm khàn lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên..... tại sao... em lại ở đây?Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thêm một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống khi nghe thấy tiếng của người đàn ông, nhưng,mà, cô không nói gì, vẫn cứ im lặng nhìn anh.David đằng sau nhìn thấy Âu Dương Vô Thần, ánh mắt hắn ta hiện lên sát khí, gầm gừ phát thành tiếng:- Phelan....Vừa nói, hắn vừa động đậy ngón tay của mình, muốn bắn tiếp một viên đạn nữa về phía người đàn ông."Pằng" - Một tiếng súng nữa phát ra, làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, và nó như một cú thúc đẩy, khiến chân cô di chuyển, chạy thẳng về phía trước.Đằng sau, khói súng bay ra từ nòng của Kỳ Ân, cô đứng thở hổn hển, nhìn David phía trước.Lần này, người ngã xuống.... chính là hắn ta!Âu Dương Vô Thần vẫn còn ngơ ngác vì sự xuất hiện của Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng... chưa kịp làm gì thì cô gái đó đã chạy như bay đến phía anh, giây phút gương mặt cô áp sát người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên dang tay ra, ôm chặt lấy người Âu Dương Vô Thần.Lồng ngực bị va đập bởi thứ mềm mại diệu kỳ, khiến Âu Dương Vô Thần bất giác đứng hình, anh chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.Đầu cô gái chôn chặt vào ngực anh, đôi vai cô run lên bần bật. Dường như bị điều gì đó sai khiến, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đưa tay lên... từ từ ôm lấy thân thể cô.Không sao.... anh trở về rồi!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Vô Thần đứng nhìn từ trên cao, ánh mắt anh chôn chặt hình bóng của cô gái nhỏ, một luồng gió thổi qua, như mang theo hương tóc mềm mại quen thuộc, cùng vị mặn của giọt nước mắt buốt giá, khiến trái tim anh co rút lại.Đôi môi Âu Dương Thiên Thiên run rẩy, tầm nhìn của cô nhòe đi, hình ảnh Âu Dương Vô Thần kia cũng theo đó chìm trong nước mắt.Người đàn ông cô luôn chối bỏ sự hiện diện trong 2 tháng nay, người đàn ông mỗi khi cô nhắc đến là sẽ nổi giận không thôi, người đàn ông cô đã nói sẽ không nhớ nữa, người đàn ông... đến cả trong mơ cũng xuất hiện, luôn tồn tại mãi không tan.Tên xấu xa... Âu Dương Vô Thần.Tại sao anh ta dám làm như vậy? Đột nhiên mất tích, rồi đột nhiên xuất hiện, giờ phút này.... đứng trước mặt cô, cái cảm giác thật sự rất không thật.Trực thăng đến một khoảng cách nhất định, Âu Dương Vô Thần thả tay ra, tự ý nhảy xuống đất. Toàn thân anh dính đầy máu, nhưng khuôn mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như những thứ đó đều không ảnh hưởng đến anh.Đi tới một bước, anh chớp ánh mắt đen láy nhìn cô gái, giọng trầm khàn lên tiếng:- Âu Dương Thiên Thiên..... tại sao... em lại ở đây?Âu Dương Thiên Thiên mím môi, thêm một giọt nước mắt nữa lại rơi xuống khi nghe thấy tiếng của người đàn ông, nhưng,mà, cô không nói gì, vẫn cứ im lặng nhìn anh.David đằng sau nhìn thấy Âu Dương Vô Thần, ánh mắt hắn ta hiện lên sát khí, gầm gừ phát thành tiếng:- Phelan....Vừa nói, hắn vừa động đậy ngón tay của mình, muốn bắn tiếp một viên đạn nữa về phía người đàn ông."Pằng" - Một tiếng súng nữa phát ra, làm Âu Dương Thiên Thiên giật mình, và nó như một cú thúc đẩy, khiến chân cô di chuyển, chạy thẳng về phía trước.Đằng sau, khói súng bay ra từ nòng của Kỳ Ân, cô đứng thở hổn hển, nhìn David phía trước.Lần này, người ngã xuống.... chính là hắn ta!Âu Dương Vô Thần vẫn còn ngơ ngác vì sự xuất hiện của Âu Dương Thiên Thiên, thế nhưng... chưa kịp làm gì thì cô gái đó đã chạy như bay đến phía anh, giây phút gương mặt cô áp sát người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên dang tay ra, ôm chặt lấy người Âu Dương Vô Thần.Lồng ngực bị va đập bởi thứ mềm mại diệu kỳ, khiến Âu Dương Vô Thần bất giác đứng hình, anh chớp chớp mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống.Đầu cô gái chôn chặt vào ngực anh, đôi vai cô run lên bần bật. Dường như bị điều gì đó sai khiến, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đưa tay lên... từ từ ôm lấy thân thể cô.Không sao.... anh trở về rồi!