“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn…
Chương 2201
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm ÁpTác giả: 657Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn… Giang Sơ Ninh tiến lên, ôm chặt Trầm Cẩm, giọng cô nghẹn ngào: “Mẹ…”Trầm Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đáp một tiếng.Đây rõ ràng là một điều đáng mừng, nhưng không hiểu sao, Giang Sơ Ninh lại không thể kiểm soát được nước mắt, cứ thế rơi xuống.Cô vừa khóc vừa cười, nhẹ nhàng nói:“Từ hôm nay, con có mẹ rồi.”Trầm Cẩm nghe vậy, mắt cũng hơi cay cay.Giang Sơ Ninh cũng có thể coi như là một đứa trẻ lớn lên dưới mắt bà. Cô mặc dù được Giang Cảnh Nghiêu nuôi dưỡng rất tốt, nhưng có đứa trẻ nào mà không muốn nhớ về mẹ của mình chứ.Trầm Cẩm nói:“Ninh Ninh, sau này con có thể đến đây bất cứ lúc nào cũng được, nhớ kỹ, đây cũng là nhà của con.”Giang Sơ Ninh nghẹn ngào gật đầu, lúc đầu cảm thấy lúng túng, muốn rời đi, đến bây giờ lại không muốn đi nữa.Cho đến tối, Giang Thượng Hàn đến đón cô.Trên đường trở về, Giang Sơ Ninh dựa vào cửa kính xe, đón lấy làn gió đêm, vẻ mặt cô thoải mái và mãn nguyện.Giang Thượng Hàn lên tiếng: “Hai người đã nói gì vậy?”Lúc anh đến nhà họ Giang, mắt Giang Sơ Ninh còn sưng đỏ.Giang Sơ Ninh thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn anh, nở nụ cười thật tươi:“Không nói cho anh biết đâu.”Giang Thượng Hàn nhướn mày một chút: “Chắc chắn chứ?”Giang Sơ Ninh: “……”Cô chợt nhớ, mỗi lần Giang Thượng Hàn hỏi cô như vậy, kết quả thường không mấy tốt.Giang Sơ Ninh chớp mắt, nghiêng đầu:“Dì Trầm Cẩm nói, anh rất yêu em, bảo em đối xử tốt với anh một chút, nếu không anh sẽ cảm thấy buồn.”Giang Thượng Hàn khẽ mỉm cười, nhìn theo hướng mà cô vừa nhìn, không nói gì.Giang Sơ Ninh đẩy anh một cái:“Này, sao anh không nói gì vậy?”Có phải lời của cô quá ngọt ngào khiến anh không chịu nổi không?Cô chỉ đang… đùa một chút thôi mà.Giang Thượng Hàn nắm tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng:Dì Trầm Cẩm nói không sai, anh không phủ nhận.”Nghe vậy, Giang Sơ Ninh hơi ngẩn người một chút, sau đó tai đỏ bừng lên:“Thực ra… dì Trầm Cẩm không nói vậy đâu, là em tự nói bừa đấy…”“Vậy anh sẽ nói lại một lần nữa.”Giang Thượng Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một:“Anh rất yêu em, em phải đối xử tốt với anh một chút, nếu không anh sẽ buồn.”Đây là lần đầu tiên Giang Sơ Ninh nghe những lời này từ anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, vừa xấu hổ lại vừa vui sướng, ngay sau đó, cô chui vào lòng anh:“Cả cuộc đời này em sẽ mãi mãi yêu anh.”Giang Thượng Hàn hôn nhẹ lên trán cô, đôi mắt đen của anh ẩn chứa nụ cười.Không lâu sau, xe dừng lại bên bờ sông.Giang Sơ Ninh sau khi hóng gió một hồi, quay sang nhìn Giang Thượng Hàn: “Chúng ta đến đây làm gì vậy?”Giang Thượng Hàn nắm tay cô, đi về phía trước:“Anh không nhớ rõ ngày hôm đó em chỉ điều gì, nhưng anh nhớ mỗi việc anh đã hứa với em, chúng ta có thể hoàn thành từng việc một.”Giang Sơ Ninh mở to mắt, chưa kịp phản ứng, cô đã ngồi trên du thuyền.Giang Thượng Hàn lấy một chiếc chăn lông từ bên cạnh quấn quanh người cô, xoa đầu cô:“Tối nay rất lạnh, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”Nói xong, anh ngồi vào ghế lái bên cạnh.Giang Sơ Ninh mắt sáng rực, tay siết chặt chiếc chăn, rồi lấy ra một bai rượu sâm panh từ trước đó.Cô vừa mở vừa hứa hẹn: “Em sẽ uống ít thôi, chắc chắn không say như lần trước đâu.”Giang Thượng Hàn cười: “Say cũng không sao.”Giang Sơ Ninh vui vẻ lè lưỡi.Một tiếng sau, du thuyền ra khỏi khu vực Giang Châu, dừng lại giữa biển.Mọi thứ xung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.Những vì sao trên bầu trời nối liền với nhau, chiếu sáng cả vùng biển, làm nước biển trở nên trong suốt, sáng ngời.Giang Sơ Ninh đứng bên lan can, nhìn đàn cá dưới đáy biển, ngạc nhiên nói:“Nhìn rõ quá!”Giang Thượng Hàn đi đến, đứng phía sau cô, tay chống vào lan can, theo ánh mắt cô nhìn về phía trước, tay còn lại ôm nhẹ lấy eo cô:“Có vẻ em thật sự rất thích nơi này.”Giang Sơ Ninh quay đầu nhìn anh:“Vậy anh sẽ dẫn em đi hoàn thành từng việc anh đã hứa với em chứ?”Giang Thượng Hàn nhướn mày: “Vậy anh đoán đúng rồi phải không?”Giang Sơ Ninh mới nhận ra mình đã vô tình tự khai, cô mở to mắt nói bừa: “Không có đâu.”Giang Thượng Hàn cười mỉm, cúi đầu hôn lên môi cô.Giang Sơ Ninh cũng dần quay người lại, kiễng chân vòng tay quanh cổ anh, nhắm mắt đáp lại.Phía sau, ánh trăng sáng rọi, phản chiếu trên mặt biển, kéo dài những vệt sáng dài.Một lúc lâu sau, Giang Sơ Ninh ngồi trên boong tàu, nhìn về phía xa, nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn chưa trả lời em, chắc không phải anh đổi ý rồi chứ?”Giang Thượng Hàn từ từ trả lời: “Cuộc đời chúng ta còn rất dài, anh sẽ đưa em đi mọi nơi em muốn, làm những việc chưa xong. Mọi thứ anh đã hứa với em, anh sẽ không thay lòng.”Giang Sơ Ninh mỉm cười rạng rỡ: “Vậy em có thể hỏi anh một câu không?”“Ừ?”“Là… anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy? Em nghĩ mãi mà không nghĩ ra.”
Giang Sơ Ninh tiến lên, ôm chặt Trầm Cẩm, giọng cô nghẹn ngào: “Mẹ…”
Trầm Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đáp một tiếng.
Đây rõ ràng là một điều đáng mừng, nhưng không hiểu sao, Giang Sơ Ninh lại không thể kiểm soát được nước mắt, cứ thế rơi xuống.
Cô vừa khóc vừa cười, nhẹ nhàng nói:
“Từ hôm nay, con có mẹ rồi.”
Trầm Cẩm nghe vậy, mắt cũng hơi cay cay.
Giang Sơ Ninh cũng có thể coi như là một đứa trẻ lớn lên dưới mắt bà. Cô mặc dù được Giang Cảnh Nghiêu nuôi dưỡng rất tốt, nhưng có đứa trẻ nào mà không muốn nhớ về mẹ của mình chứ.
Trầm Cẩm nói:
“Ninh Ninh, sau này con có thể đến đây bất cứ lúc nào cũng được, nhớ kỹ, đây cũng là nhà của con.”
Giang Sơ Ninh nghẹn ngào gật đầu, lúc đầu cảm thấy lúng túng, muốn rời đi, đến bây giờ lại không muốn đi nữa.
Cho đến tối, Giang Thượng Hàn đến đón cô.
Trên đường trở về, Giang Sơ Ninh dựa vào cửa kính xe, đón lấy làn gió đêm, vẻ mặt cô thoải mái và mãn nguyện.
Giang Thượng Hàn lên tiếng: “Hai người đã nói gì vậy?”
Lúc anh đến nhà họ Giang, mắt Giang Sơ Ninh còn sưng đỏ.
Giang Sơ Ninh thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn anh, nở nụ cười thật tươi:
“Không nói cho anh biết đâu.”
Giang Thượng Hàn nhướn mày một chút: “Chắc chắn chứ?”
Giang Sơ Ninh: “……”
Cô chợt nhớ, mỗi lần Giang Thượng Hàn hỏi cô như vậy, kết quả thường không mấy tốt.
Giang Sơ Ninh chớp mắt, nghiêng đầu:
“Dì Trầm Cẩm nói, anh rất yêu em, bảo em đối xử tốt với anh một chút, nếu không anh sẽ cảm thấy buồn.”
Giang Thượng Hàn khẽ mỉm cười, nhìn theo hướng mà cô vừa nhìn, không nói gì.
Giang Sơ Ninh đẩy anh một cái:
“Này, sao anh không nói gì vậy?”
Có phải lời của cô quá ngọt ngào khiến anh không chịu nổi không?
Cô chỉ đang… đùa một chút thôi mà.
Giang Thượng Hàn nắm tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
Dì Trầm Cẩm nói không sai, anh không phủ nhận.”
Nghe vậy, Giang Sơ Ninh hơi ngẩn người một chút, sau đó tai đỏ bừng lên:
“Thực ra… dì Trầm Cẩm không nói vậy đâu, là em tự nói bừa đấy…”
“Vậy anh sẽ nói lại một lần nữa.”
Giang Thượng Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một:
“Anh rất yêu em, em phải đối xử tốt với anh một chút, nếu không anh sẽ buồn.”
Đây là lần đầu tiên Giang Sơ Ninh nghe những lời này từ anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, vừa xấu hổ lại vừa vui sướng, ngay sau đó, cô chui vào lòng anh:
“Cả cuộc đời này em sẽ mãi mãi yêu anh.”
Giang Thượng Hàn hôn nhẹ lên trán cô, đôi mắt đen của anh ẩn chứa nụ cười.
Không lâu sau, xe dừng lại bên bờ sông.
Giang Sơ Ninh sau khi hóng gió một hồi, quay sang nhìn Giang Thượng Hàn: “Chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Giang Thượng Hàn nắm tay cô, đi về phía trước:
“Anh không nhớ rõ ngày hôm đó em chỉ điều gì, nhưng anh nhớ mỗi việc anh đã hứa với em, chúng ta có thể hoàn thành từng việc một.”
Giang Sơ Ninh mở to mắt, chưa kịp phản ứng, cô đã ngồi trên du thuyền.
Giang Thượng Hàn lấy một chiếc chăn lông từ bên cạnh quấn quanh người cô, xoa đầu cô:
“Tối nay rất lạnh, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
Nói xong, anh ngồi vào ghế lái bên cạnh.
Giang Sơ Ninh mắt sáng rực, tay siết chặt chiếc chăn, rồi lấy ra một bai rượu sâm panh từ trước đó.
Cô vừa mở vừa hứa hẹn: “Em sẽ uống ít thôi, chắc chắn không say như lần trước đâu.”
Giang Thượng Hàn cười: “Say cũng không sao.”
Giang Sơ Ninh vui vẻ lè lưỡi.
Một tiếng sau, du thuyền ra khỏi khu vực Giang Châu, dừng lại giữa biển.
Mọi thứ xung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Những vì sao trên bầu trời nối liền với nhau, chiếu sáng cả vùng biển, làm nước biển trở nên trong suốt, sáng ngời.
Giang Sơ Ninh đứng bên lan can, nhìn đàn cá dưới đáy biển, ngạc nhiên nói:
“Nhìn rõ quá!”
Giang Thượng Hàn đi đến, đứng phía sau cô, tay chống vào lan can, theo ánh mắt cô nhìn về phía trước, tay còn lại ôm nhẹ lấy eo cô:
“Có vẻ em thật sự rất thích nơi này.”
Giang Sơ Ninh quay đầu nhìn anh:
“Vậy anh sẽ dẫn em đi hoàn thành từng việc anh đã hứa với em chứ?”
Giang Thượng Hàn nhướn mày: “Vậy anh đoán đúng rồi phải không?”
Giang Sơ Ninh mới nhận ra mình đã vô tình tự khai, cô mở to mắt nói bừa: “Không có đâu.”
Giang Thượng Hàn cười mỉm, cúi đầu hôn lên môi cô.
Giang Sơ Ninh cũng dần quay người lại, kiễng chân vòng tay quanh cổ anh, nhắm mắt đáp lại.
Phía sau, ánh trăng sáng rọi, phản chiếu trên mặt biển, kéo dài những vệt sáng dài.
Một lúc lâu sau, Giang Sơ Ninh ngồi trên boong tàu, nhìn về phía xa, nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn chưa trả lời em, chắc không phải anh đổi ý rồi chứ?”
Giang Thượng Hàn từ từ trả lời: “Cuộc đời chúng ta còn rất dài, anh sẽ đưa em đi mọi nơi em muốn, làm những việc chưa xong. Mọi thứ anh đã hứa với em, anh sẽ không thay lòng.”
Giang Sơ Ninh mỉm cười rạng rỡ: “Vậy em có thể hỏi anh một câu không?”
“Ừ?”
“Là… anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy? Em nghĩ mãi mà không nghĩ ra.”
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm ÁpTác giả: 657Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn… Giang Sơ Ninh tiến lên, ôm chặt Trầm Cẩm, giọng cô nghẹn ngào: “Mẹ…”Trầm Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đáp một tiếng.Đây rõ ràng là một điều đáng mừng, nhưng không hiểu sao, Giang Sơ Ninh lại không thể kiểm soát được nước mắt, cứ thế rơi xuống.Cô vừa khóc vừa cười, nhẹ nhàng nói:“Từ hôm nay, con có mẹ rồi.”Trầm Cẩm nghe vậy, mắt cũng hơi cay cay.Giang Sơ Ninh cũng có thể coi như là một đứa trẻ lớn lên dưới mắt bà. Cô mặc dù được Giang Cảnh Nghiêu nuôi dưỡng rất tốt, nhưng có đứa trẻ nào mà không muốn nhớ về mẹ của mình chứ.Trầm Cẩm nói:“Ninh Ninh, sau này con có thể đến đây bất cứ lúc nào cũng được, nhớ kỹ, đây cũng là nhà của con.”Giang Sơ Ninh nghẹn ngào gật đầu, lúc đầu cảm thấy lúng túng, muốn rời đi, đến bây giờ lại không muốn đi nữa.Cho đến tối, Giang Thượng Hàn đến đón cô.Trên đường trở về, Giang Sơ Ninh dựa vào cửa kính xe, đón lấy làn gió đêm, vẻ mặt cô thoải mái và mãn nguyện.Giang Thượng Hàn lên tiếng: “Hai người đã nói gì vậy?”Lúc anh đến nhà họ Giang, mắt Giang Sơ Ninh còn sưng đỏ.Giang Sơ Ninh thu hồi tầm mắt, quay lại nhìn anh, nở nụ cười thật tươi:“Không nói cho anh biết đâu.”Giang Thượng Hàn nhướn mày một chút: “Chắc chắn chứ?”Giang Sơ Ninh: “……”Cô chợt nhớ, mỗi lần Giang Thượng Hàn hỏi cô như vậy, kết quả thường không mấy tốt.Giang Sơ Ninh chớp mắt, nghiêng đầu:“Dì Trầm Cẩm nói, anh rất yêu em, bảo em đối xử tốt với anh một chút, nếu không anh sẽ cảm thấy buồn.”Giang Thượng Hàn khẽ mỉm cười, nhìn theo hướng mà cô vừa nhìn, không nói gì.Giang Sơ Ninh đẩy anh một cái:“Này, sao anh không nói gì vậy?”Có phải lời của cô quá ngọt ngào khiến anh không chịu nổi không?Cô chỉ đang… đùa một chút thôi mà.Giang Thượng Hàn nắm tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng:Dì Trầm Cẩm nói không sai, anh không phủ nhận.”Nghe vậy, Giang Sơ Ninh hơi ngẩn người một chút, sau đó tai đỏ bừng lên:“Thực ra… dì Trầm Cẩm không nói vậy đâu, là em tự nói bừa đấy…”“Vậy anh sẽ nói lại một lần nữa.”Giang Thượng Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ một:“Anh rất yêu em, em phải đối xử tốt với anh một chút, nếu không anh sẽ buồn.”Đây là lần đầu tiên Giang Sơ Ninh nghe những lời này từ anh, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, vừa xấu hổ lại vừa vui sướng, ngay sau đó, cô chui vào lòng anh:“Cả cuộc đời này em sẽ mãi mãi yêu anh.”Giang Thượng Hàn hôn nhẹ lên trán cô, đôi mắt đen của anh ẩn chứa nụ cười.Không lâu sau, xe dừng lại bên bờ sông.Giang Sơ Ninh sau khi hóng gió một hồi, quay sang nhìn Giang Thượng Hàn: “Chúng ta đến đây làm gì vậy?”Giang Thượng Hàn nắm tay cô, đi về phía trước:“Anh không nhớ rõ ngày hôm đó em chỉ điều gì, nhưng anh nhớ mỗi việc anh đã hứa với em, chúng ta có thể hoàn thành từng việc một.”Giang Sơ Ninh mở to mắt, chưa kịp phản ứng, cô đã ngồi trên du thuyền.Giang Thượng Hàn lấy một chiếc chăn lông từ bên cạnh quấn quanh người cô, xoa đầu cô:“Tối nay rất lạnh, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”Nói xong, anh ngồi vào ghế lái bên cạnh.Giang Sơ Ninh mắt sáng rực, tay siết chặt chiếc chăn, rồi lấy ra một bai rượu sâm panh từ trước đó.Cô vừa mở vừa hứa hẹn: “Em sẽ uống ít thôi, chắc chắn không say như lần trước đâu.”Giang Thượng Hàn cười: “Say cũng không sao.”Giang Sơ Ninh vui vẻ lè lưỡi.Một tiếng sau, du thuyền ra khỏi khu vực Giang Châu, dừng lại giữa biển.Mọi thứ xung quanh yên tĩnh, chỉ có ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.Những vì sao trên bầu trời nối liền với nhau, chiếu sáng cả vùng biển, làm nước biển trở nên trong suốt, sáng ngời.Giang Sơ Ninh đứng bên lan can, nhìn đàn cá dưới đáy biển, ngạc nhiên nói:“Nhìn rõ quá!”Giang Thượng Hàn đi đến, đứng phía sau cô, tay chống vào lan can, theo ánh mắt cô nhìn về phía trước, tay còn lại ôm nhẹ lấy eo cô:“Có vẻ em thật sự rất thích nơi này.”Giang Sơ Ninh quay đầu nhìn anh:“Vậy anh sẽ dẫn em đi hoàn thành từng việc anh đã hứa với em chứ?”Giang Thượng Hàn nhướn mày: “Vậy anh đoán đúng rồi phải không?”Giang Sơ Ninh mới nhận ra mình đã vô tình tự khai, cô mở to mắt nói bừa: “Không có đâu.”Giang Thượng Hàn cười mỉm, cúi đầu hôn lên môi cô.Giang Sơ Ninh cũng dần quay người lại, kiễng chân vòng tay quanh cổ anh, nhắm mắt đáp lại.Phía sau, ánh trăng sáng rọi, phản chiếu trên mặt biển, kéo dài những vệt sáng dài.Một lúc lâu sau, Giang Sơ Ninh ngồi trên boong tàu, nhìn về phía xa, nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn chưa trả lời em, chắc không phải anh đổi ý rồi chứ?”Giang Thượng Hàn từ từ trả lời: “Cuộc đời chúng ta còn rất dài, anh sẽ đưa em đi mọi nơi em muốn, làm những việc chưa xong. Mọi thứ anh đã hứa với em, anh sẽ không thay lòng.”Giang Sơ Ninh mỉm cười rạng rỡ: “Vậy em có thể hỏi anh một câu không?”“Ừ?”“Là… anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy? Em nghĩ mãi mà không nghĩ ra.”